Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 43: Thể hiện ra mặt



Sang đến đầu tháng mười, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, tuy nhiên sau hôm xảy ra đủ mọi sự việc kia, Thiên Tuệ bỗng tự giác khiêm tốn đi hẳn.

Có điều "tránh trời không khỏi nắng", mặc dù Thiên Tuệ biết giữ khoảng cách với Nghiêm Nhất Thành sau khi anh công khai mối quan hệ với Hình Sở Nhan trên mọi mặt trận, nhưng cô ta vẫn được giáo viên chủ nhiệm xếp chung nhóm học tập với anh.

Nhóm học được phân chia của Nghiêm Nhất Thành gồm sáu người, ba nam ba nữ, có cả Hà Chấn Kiệt.

Về phía Hình Sở Nhan, giáo viên lớp cô không có chủ trương chia nhóm học mà cho tự chọn đôi bạn cùng tiến. Hình Sở Nhan vốn không hứng thú với chuyện kết giao bạn bè, duy nhất có cô bạn lần trước bắt chuyện là chủ động cùng cô lập nhóm.

Cũng đã gần một tháng kể từ ngày tròn mười bảy tuổi của Hình Sở Nhan. Chiếc kẹp do chính tay Nghiêm Nhất Thành thiết kế tặng vào hôm sinh nhật, cô vẫn cất kỹ chưa dám lấy ra dùng vì sợ cũ.

Thế nhưng, ngay khi nghe Nghiêm Nhất Thành nói có hẹn đi làm bài nhóm, Hình Sở Nhan quyết định khoe khoang và thị uy một chút.

Buổi sáng thứ bảy trước giờ hẹn, lúc Nghiêm Nhất Thành sửa soạn xong xuống dưới nhà bỗng bị bà ngoại kéo ra phòng khách. Tới khi cả hai yên vị, bà mới ẩn ý dò hỏi: "Hai đứa... phát triển đến đâu rồi?"

Nhắc đến, từng cảnh tượng, từng khoảnh khắc thoáng chốc lần lượt ùa về trong tâm trí của Nghiêm Nhất Thành. Anh cười ngại, có hơi xấu hổ tránh đi: "Sao tự nhiên ngoại hỏi vậy, kỳ quá!"

"Tự nhiên cái gì mà tự nhiên, hai đứa đừng tưởng qua mặt được bà già này." Bà ngoại anh thấp giọng thì thầm, biểu tình như thừa biết: "Suốt mấy tháng nay, Sở Nhan lên phòng con đến nửa đêm mới xuống, đúng không?"

Vẻ mặt Nghiêm Nhất Thành ngơ ra, hai mắt anh chớp chớp vô tội, bất an hỏi ngược lại: "Sao ngoại biết?"

Bà ngoại Nghiêm Nhất Thành không nhịn được đánh vào vai anh một cái, vẫn giữ thấp giọng tránh Hình Sở Nhan trên gác nghe thấy: "Cái thằng này! Không phải ngoại cấm cản hai đứa, nhưng còn chẳng bao lâu nữa học xong cấp ba rồi, đừng có vì tò mò nhất thời mà ảnh hưởng đến tương lai. Nhất là con đó, chưa lo được cho con gái người ta thì đừng có mà tùy tiện làm bậy!"

"Con..." Nghiêm Nhất Thành nhất thời cứng họng do quá nhiều suy nghĩ dồn dập. Đợi khi thông suốt, anh mới oan ức phân trần: "Tụi con yêu đương trong sáng mà, toàn là Sở Nhan chủ động thôi, con không có làm gì hết."

"Ôi trời, đúng là không biết ngượng miệng!" Bà ngoại anh bức xúc giơ tay doạ đánh, thậm chí còn nghiến răng mắng: "Làm con trai mà để bạn gái chủ động, tự hào quá nhỉ?"

Nghiêm Nhất Thành bày ra dáng vẻ cam chịu, tỏ ra lực bất tòng tâm đáp: "Tại cô ấy bạo quá, con không lật được."

Bà ngoại anh chậc lưỡi lắc đầu chê bai, ngẫm lại nếu không phải Hình Sở Nhan chủ động tỏ tình với Nghiêm Nhất Thành trước, có lẽ cháu trai bà đến năm ba mươi tuổi cũng chẳng theo đuổi nổi ai.

Qua chín giờ, Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan đến địa điểm hẹn, ngoại trừ Hà Chấn Kiệt và Thiên Tuệ thì những người khác đều đã có mặt.

Một nam và hai nữ cùng nhóm đã ngồi ghế đơn phía lối đi, vậy nên Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan ngồi ở ghế dài phía trong sát vách tường.1

Hình Sở Nhan đối với những người kia xem như cũng đã quen biết, bởi mỗi lần Nghiêm Nhất Thành đi học nhóm đều đưa cô theo.

Ngồi vào chỗ, Nghiêm Nhất Thành dự định đi mua nước, trước lúc rời khỏi vẫn không quên hỏi Hình Sở Nhan: "Cậu ăn bánh kem không?"

"Được ạ." Hình Sở Nhan cười mỉm chi, nhẹ giọng đáp.1

Hình Sở Nhan buộc tóc kiểu nửa đầu, lúc trả lời còn vờ tém tóc như sợ người khác không chú ý đến chiếc kẹp mới cô đang cài.

Còn chưa kể, cách Hình Sở Nhan nói chuyện vừa lễ phép vừa chứa thêm hàm ý trêu chọc, khiến ba người ngồi đối diện dù không muốn cũng phải hiếu kỳ ngước mắt nhìn.

Riêng Nghiêm Nhất Thành bắt gặp động thái này của cô không nhịn được bật cười, dẫu vậy ý tứ ngập tràn sự dung túng: "Điệu quá."

Dáng vẻ thục nữ của Hình Sở Nhan còn chưa kéo dài được một phút đã bị Nghiêm Nhất Thành làm cho cười theo thành tiếng, cô vừa buồn cười vừa không cam tâm liếc yêu anh.

Trước mặt cô, ba bạn học cùng nhóm của Nghiêm Nhất Thành mải dõi theo quên cả khống chế biểu cảm, ai nấy đều quên chớp mắt, miệng cũng há ra ngơ ngác.

Tầm khoảng mười lăm phút sau, nhóm của Nghiêm Nhất Thành đến đủ người, Hà Chấn Kiệt tới nơi liền đi thẳng qua ngồi chỗ bên cạnh anh, Thiên Tuệ ngồi ở đầu bàn ngay gần chỗ Hình Sở Nhan.

Lúc Thiên Tuệ chuẩn bị ngồi xuống, vô tình rơi vào tầm mắt cô ta lại chính là chiếc kẹp do Nghiêm Nhất Thành tự kế đang cài bên tóc của Hình Sở Nhan. Mặc dù dáng vẻ bề ngoài của anh có phần khô khan, nhưng không thể phủ nhận cách anh thể hiện tình cảm chân thành qua từng chi tiết nhỏ.

Từ lúc bắt đầu đến suốt quá trình nhóm Nghiêm Nhất Thành bàn việc học, Hình Sở Nhan chỉ ngồi yên ăn bánh uống nước, tuyệt đối không chọc phá hay quấy rầy anh.

Nửa chừng, trong khi mọi người nghỉ giải lao nói chuyện phím, Thiên Tuệ lại đưa mắt nhìn qua chiếc kẹp trên tóc Hình Sở Nhan, cô ta bất chợt giơ tay vờ nhiệt tình khen ngợi: "Kẹp mới của cậu sao, xinh thật."

Ngón tay Thiên Tuệ sắp chạm vào chiếc kẹp, bỗng nhiên một tiếng "Chát" vang lên, da thịt cô ta liền truyền tới cảm giác đau rát.

Âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của những người có mặt ngồi cùng bàn, bọn họ đồng loạt im lặng quay nhìn về phía bên này.

"Đừng động vào đồ của tôi!" Hình Sở Nhan mặt mũi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên Tuệ, cánh tay vừa mới hất tay cô ta ra vẫn còn giơ cao chưa hạ.

Trước bao ánh mắt chứng kiến, Thiên Tuệ chợt nở nụ cười đáng thương, khiêm nhường nói: "Xin lỗi, chỉ là mình thấy chiếc kẹp của cậu rất đẹp nên muốn xem thử."

Hình Sở Nhan cong môi cười lạnh, thẳng thừng kinh miệt: "Giả tạo!"

Nghiêm Nhất Thành lướt mắt qua một lượt, chợt đưa một tay nắm lấy cánh tay đang giơ lên của Hình Sở Nhan kéo xuống, một tay ôm gọn hai bắp đùi của cô kéo ngồi sát vào người anh. Sau cùng, anh ôm đầu cô xoay mặt qua phía anh, từng ánh mắt đến nét mặt đều tỏ rõ sự dỗ dành.

Bắt gặp cảnh tượng diễn ra giữa Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan, Thiên Tuệ cười nhạt, sâu xa ám chỉ: "Sở Nhan, có phải cậu nhạy cảm quá rồi không? Mình biết, nếu mình thật sự có ý đồ thì cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua, nên cậu cứ yên tâm."

Ý Thiên Tuệ chẳng khác nào muốn nói, Hình Sở Nhan phản ứng gay gắt là vì sợ thua.

Lời Thiên Tuệ vừa dứt, Hình Sở Nhan còn chưa mở miệng thì giọng nói thâm trầm pha lẫn sự bất mãn của Nghiêm Nhất Thành lập tức vang lên: "Nếu cậu biết điều như vậy thì đừng động vào bất cứ thứ gì của Sở Nhan, kể cả thứ dơ bẩn hay sạch sẽ cũng không đến lượt cậu."1