Chiến Thần Bất Bại

Chương 49: Ngươi giết được ai?




Một nắm đấm chuẩn xác đánh vào cạnh bên của mũi thương.

Mọi người chỉ cảm thấy một ánh bạc lóe lên, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Lương Thu.

Đường Thiên!

Sức mạnh mạnh mẽ truyền đến từ thân thương, thân hình hồn tướng bay về phía sau, triệt tiêu khí kình. Con mắt màu xám của hồn tướng nhìn chằm chằm vào Đường Thiên.

Cú đấm chói mắt kia xẹt qua tầm mắt mọi người, để lại một vết mờ mờ trên võng mạc.

Là Đường Thiên!

Đường Thiên đã mạnh đến mức này sao?

Ánh mắt nhiều người tràn ngập vẻ khiếp sợ và bất ngờ, bọn họ từng thấy Đường Thiên dùng Thiểm Quyền nhưng chưa từng thấy Thiểm Quyền hoa lệ như vậy! Một quyền thật nhanh!

"Đường cơ bản! Ngươi phải cẩn thận..." Amaury nhỏ giọng nhắc.

Gương mặt Đường Thiên lạnh lùng, hắn lấy Hắc Thiết quyền sáo từ trong Thủy Bình Vũ Quỹ ra, ung dung đeo vào.

"Chu Bằng, ngươi muốn giết ai? Ngươi giết được ai?"

Giọng nói của Đường Thiên rất lạnh lùng nhưng đầy vẻ châm biếm xem thường, thái độ bề trên của hắn chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Chu Bằng, Chu Bằng cảm thấy mặt mũi nóng bừng, máu nóng bốc thẳng lên đầu.

"Tác Hồn Thương, giết hắn!" Hai mắt Chu Bằng đỏ au, tức giận gầm lên: "Giết hắn cho ta!"

Thân hình hồn tướng cấp bạc khẽ động, biết mất tại vị trí, sau đó xuất hiện trước mặt Đường Thiên, một bóng thương kéo theo tàn ảnh đâm thẳng về phía Đường Thiên.

Keng!

Hắc Thiết quyền sáo chặn đứng mũi thương, làm nó không thể tiến thêm chút nào.

"Ngươi giết được ai?"

Giọng nói đầy vẻ châm biếm của Đường Thiên lại vang lên, ánh mắt của hắn rất lạnh lùng.

Hạc thân thứ hai mạnh lên, chân lực bị bức tường viên mãn ngăn cản nên không thể phát triển thêm nhưng từng chút chân lực dọc theo kinh mạch lan tỏa khắp toàn thân Đường Thiên, năng lực mọi mặt của Đường Thiên đều tăng mạnh.

Đường Thiên chưa bao giờ muốn giết người như lúc này, sát khí cuồn cuộn trong lòng, mãnh liệt như thủy triều, không thể kiềm chế. Hắn cũng chẳng thèm kiềm chế, không hiểu sao lúc này trong lòng hắn lại vô cùng bình tĩnh.

Hồn tướng cấp bạc liên tục bị ngăn trở, chiến ý sôi sục, con ngươi màu xám lóe lên ánh bạc.

Mũi thương rung lên, nổ vang, ba bóng thương bổ nhào về phía Đường Thiên như ba con rắn độc.

Đường Thiên vẫn không nhúc nhích, quyền chuyển thành chưởng, Toái Ảnh Chưởng!

Bóng chưởng màu đen đột nhiên nổ tung, hóa thành mấy chục bóng chưởng bất quy tắc, những bóng chưởng này giống như bóng râm dưới tán cây, sáng tối lẫn lộn, khiến người ra có cảm giác không thể tránh được.

Keng keng keng!

Ba tiếng va chạm vang lên gần như cùng lúc, mọi người cảm thấy như chỉ nghe thấy một tiếng.

"Ngươi nói xem, ngươi giết được ai?"

Đường Thiên lạnh lùng cười nhạo, nói rất chậm, rất rành mạch. Mặt Chu Bằng đỏ lựng, móng tay hắn gần như cắm sâu vào da thịt, nhưng hắn không hề cảm thấy.

Toái Ảnh Chưởng cấp ba ở trong tay Đường Thiên trở nên cực kỳ nguy hiểm. Chưởng ảnh vỡ vụn vốn chỉ dùng để mê hoặc kẻ địch, thế nhưng dưới sự thôi động của Hạc thân, mỗi một mảnh đều biến thành những lưỡi dao sắc bén, tạo nên tiếng xé gió chói tai, làm cho những người đứng xem cũng cảm thấy trong lòng lành lạnh.

Người trong cuộc là hồn tướng cấp bạc lại càng cảm nhận rõ áp lực kinh người.

Thế nhưng hai trăm năm trước Dương Vân được tôn làm đại sư, trình độ thương pháp phải nói là cực kỳ cao thâm. Tuy tấm thẻ hồn tướng này chỉ là do hắn làm ra khi còn trẻ nhưng khi đó thương pháp của hắn cũng đã thành hình.

Hồn tướng cấp bạc hét lên, tay phải cầm ở cuối cán thương xoay mạnh thương như xoay côn, thân thương quay thành một vòng tròn.

Hí!

Một vòng xoáy không khí xuất hiện trước mặt Đường Thiên, chưởng ảnh dày đặc nhanh chóng bị nó hút sạch.

Ánh mắt Đường Thiên lóe lên, hơi hạ trọng tâm, thu mình.

Tay phải thu lại bên hông chợt tung ra, tạo thành một âm thanh khó nhận thấy.

Tiểu Băng Quyền!

Ầm!

Vòng xoáy vỡ vụn, trong mắt hồn tướng lộ ra vẻ quyết liệt, mũi thương thu lại sau đó chợt đâm ra.

Đùng!

Tiếng như sấm nổ, mặt đất rung rung, một luồng khí kình vô hình lấy Đường Thiên và hồn tướng làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán.

Chân lực cấp bốn của hồn tướng cấp bạc vô cùng ngưng đọng, dùng thương pháp để thôi động đúng là không gì không thể xuyên thủng, dễ dàng đánh nát Hạc thân thứ nhất của Đường Thiên.

Đường Thiên không hề bất ngờ, sát chiêu của hắn cũng đã chờ sẵn. Hắn bỏ phòng ngự, để khí kình lan xuống dọc theo thềm đan điền, tiến về phía Hạc thân thứ hai!

Chân lực cấp bốn vô cùng hung mãnh đánh thẳng vào Hạc thân thứ hai.

Sau đó nó như đá chìm xuống đáy biển, biến mất không còn tăm hơi.

Cơ hội!

Đường Thiên tiến tới, năm ngón tay của tay trái cong lên thành trảo, tóm lấy thân thương của hồn tướng.

Hành động của Đường Thiên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hồn tướng, tuy chân lực của Đường Thiên chỉ là cấp ba nhưng dưới sự thôi động của Hạc thân kình nó vượt xa với chân lực cấp ba bình thường. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Khí kình của Tiểu Băng Quyền mà Đường Thiên đánh ra khi nãy không hề hoa mỹ, hồn tướng đã đánh tan nó, không ngờ Đường Thiên vẫn thản nhiên lao tới.

Mọi người đang quan sát thấy vậy đều há hốc mồm, chuyện này... không hợp lý!

Hai bên đều dốc sức trong lần giao thủ vừa rồi, trừ khi thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn nếu không lực xung kích mà hai bên phải chịu hoàn toàn giống nhau. Thông thường thì lúc này hai bên đều cần chút thời gian ngắn để điều tức.

Nhưng Đường Thiên đã hoàn toàn đánh vỡ nguyên tắc này!

Tên này...

Rốt cuộc biến thái thế nào chứ...

Ánh mắt mọi người dại ra, bọn họ nhìn Đường Thiên, hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ.

Ưng Trảo công, võ kỹ cấp ba, năm ngón tay như gọng sắt, nổi tiếng về sức nắm giữ của ngón tay.

Những võ kỹ khác của Đường Thiên kém xa Tiểu Băng Quyền nhưng hắn đều tu luyện hơn mười vạn lần. Trong bất kỳ học viện nào thì học viên tu luyện đến con số như vậy cũng sẽ có thành tựu lớn.

Năm ngón tay nắm chặt thân thương.

Hồn tướng cũng biết mình gặp nguy, vội dùng sức, thân thương đột nhiên xoay tròn ở tốc độ cao.

Hạc thân kình của Đường Thiên sắc bén như dao, năm ngón tay nắm trên thân thương như năm lưỡi dao khóa chặt thân thương, thân thương xoay tròn với tốc độ cao làm tia lửa tóe ra do ma sát giữa tay hắn và thân thương.

Với Hắc Thiết quyền sáo thì những tia lửa này chả thấm vào đâu, nhưng lực truyền đến từ thân thương làm hắn suýt chút nữa thì không cầm nổi.

Ý đồ của Đường Thiên vốn chẳng phải là thân thương của hồn tướng, năm ngón tay nắm chặt thân thương chỉ là động tác giả, Đường Thiên húc thẳng vào hồn tướng.

Hai tay hồn tướng rung lên, muốn hất Đường Thiên ra nhưng luồng chấn kình này với người vừa đấu với Vương Chấn như Đường Thiên thì không thấm gì. Đường Thiên mượn luồng lực này, tay phải đột nhiên khóa lấy khuỷu tay hồn tướng một cách quỷ dị.

Hồn tướng biết tình hình không ổn, hơi hoảng loạn.

Hắn đoán rất đúng.

Đường Thiên lấy khuỷu tay này làm điểm tựa, cuốn lấy cổ tay kia của hồn tướng nhanh như chớp.

Hồn tướng lại càng hoảng loạn, hắn cố gắng đẩy Đường Thiên ra.

Lúc này Đường Thiên vô cùng bình tĩnh, chân lực hai bên giằng co không ngừng. Mượn lực truyền đến từ cánh tay hồn tướng, thân thể Đường Thiên rung lên, mềm mại như lụa, một chân kẹp lấy vai hồn tướng bằng một góc độ rất quỷ dị.

Hắn thét lớn.

Toàn thân Đường Thiên phát lực trong chớp mắt!

Rắc rắc rắc!

Vài âm thanh khiến người ta kinh hãi vang lên, hồn tướng hóa thành một luồng sáng, biến mất trong không khí.

Đường Thiên tiếp đất vững vàng, lạnh lùng nhìn Chu Bằng, chậm rãi nói: "Ngươi giết được ai?"

Liên Hoàn Quan Tiết Kỹ!

Mặt Chu Bằng vốn đỏ lựng thoáng chốc trở nên trắng bệch, sự giận dữ và sát ý tan như mây khói, sự sợ hãi chiếm lấy mọi ngóc ngách trong lòng hắn.

Hắn đứng ngây ra như tượng, dường như đã hồn bay phách lạc.

Sao lại có thể… sao lại có thể... Đó là Tác Hồn Thương.... Tác Hồn Thương của đại sư thương pháp Dương Vân...

Toàn trường yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều bị thực lực mạnh mẽ của Đường Thiên làm cho khiếp sợ. Trước đó không ai ngờ Đường Thiên mạnh đến vậy! Lẽ nào trước đây tên này giả vờ...

Mắt Amaury trợn tròn, trận chiến này làm cho hắn không thể tin nổi vào mắt của mình, Đường cơ bản.... Ngươi đã mạnh đến thế sao...

Thẩm Nguyên ngơ ngẩn nhìn Đường Thiên, hắn chợt nhớ tới lúc trên khán đài hôm đó.

"Nguyên Nguyên huynh, thẻ hồn tướng của ngươi thật sự rất tốt! Dùng rất tốt!"

"Ta luyện hết nha, năm loại võ kỹ, thật là lợi hại!"

Ngươi... thực sự luyện hết...

Gương mặt Hàn Băng Ngưng cứng ngắc, Đường Thiên vô cùng mạnh mẽ hung hãn trước mắt đã phá vỡ ấn tượng trước đây của nàng về một tên ngớ ngẩn, thỉnh thoảng lại hô những lời ấu trĩ như "thiếu nữ". Nàng chợt nhớ tới câu nói mà Đường Thiên luôn treo trên miệng làm cho nàng rất buồn cười - thiếu niên như thần!

Hiện giờ nàng không cảm thấy buồn cười chút nào.

Hơn nữa, lần này Đường Thiên không nhập ma...

Sao hắn đột nhiên trở nên mạnh đến vậy...

Hàn Băng Ngưng hơi ngẩn ngơ, lẽ nào Đường Thiên đang đứng trước mắt mình không phải là Đường Thiên mà mình biết?

Nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra với hắn!

Khi Hàn Băng Ngưng nhận ra được điều này thì Đường Thiên đang chầm chậm đi về phía Chu Bằng.

" Ngươi giết được ai?" Giọng nói Đường Thiên rất lạnh lùng, một thứ sát khí làm cho người ta phải run rẩy bao phủ toàn trường, nhưng người đang ngơ ngẩn đều bị giật mình tỉnh lại.

Mặt Chu Bằng xám ngoét, việc hồn tướng cấp bạc bị phá hủy đã lấy đi chút lòng tin và dũng khí cuối cùng của hắn.

Người mà Tác Hồn Thương cũng không thể chiến thắng...

"Đường Thiên, nếu ngươi dám động đến thiếu gia chủ, Chu gia chúng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Một cao thủ Chu gia miệng hùm gan sứa nói.

Một cao thủ Chu gia khác run run nói: "Đường Thiên, lần này là chúng ta mạo phạm, nếu như ngươi tha cho chúng ta..."

Thân ảnh Đường Thiên đột nhiên biến mất.

Rắc rắc!

Một tiếng xương vỡ nho nhỏ vang lên, Chu Bằng bưng yết hầu, ánh mắt mất đi sức sống, ngã gục xuống đất.

"Đường Thiên..."

Tiếng thét của hộ vệ Chu gia chợt im bặt, một bàn tay đâm ra từ ngực hắn.

Lương Thu bình thản thu tay, trên tay không hề dính máu, lạnh nhạt nói: "Gia tộc như Chu gia không cần tồn tại ở thành Tinh Phong."

Chẳng biết từ lúc nào Tư Mã Hương Sơn xuất hiện phía sau một hộ vệ Chu gia khác, tên hộ vệ này ngã gục trong vũng máu, trên khuôn mặt Tư Mã Hương Sơn lộ ra nụ cười "hiền lành": "Ta tán thành."

Hàn Băng Ngưng thu kiếm vào vỏ, hộ vệ Chu gia bị giết chết gục xuống bên chân nàng, nàng trầm giọng nói: "Ta thay mặt Hàn gia và Bắc Yên, ủng hộ việc tiêu diệt Chu gia."

Chu gia xưa nay vẫn rất ngang ngược, hành động khi nãy của Chu Bằng rõ ràng là đã chọc giận tất cả. Tuy lúc thường mọi người hay tranh chấp với nhau nhưng đánh giết thực sự thì rất ít, Chu Bằng hành động như vậy tất nhiên làm cho người ta phản cảm.

Quan trọng hơn là, bọn họ lo hành động của Chu gia sẽ lại làm Đường Thiên tức giận.

Đường Thiên ở trước mắt làm cho bọn họ cảm thấy rất nguy hiểm.

Thế đi, chúng ta làm việc tốt, thay ngươi giải quyến tận gốc. Ba học viên mạnh nhất đều có cùng một ý.

Ba người nhìn Đường Thiên với vẻ mặt "tất cả kết thúc rồi".

"Này này này, các ngươi đừng cướp chiến lợi phẩm của ta!" Vẻ mặt Đường Thiên như muốn nói "ai dám đụng, ta trở mặt với người đó".

Ba người hóa đá.

Lương Thu thầm nhủ: ta là người có địa vị...

Tư Mã Hương Sơn niệm thầm: giả vờ đi, ngươi giả vờ đi, không giả vờ thì chết sao...

Hàn Băng Ngưng thầm nhủ: quả nhiên trở lại nguyên hình...