Cho Bạn Cao Trào

Chương 26



Thì ra nửa năm đã trôi qua, Nguyên Thanh than nhẹ một tiếng dựa người vào góc tối, hai mắt mông lung do uống rượu nặng, cô nhìn cánh cửa đối diện với ánh mắt buồn bã.

Thi đại học kết thúc, anh cũng không ở nơi này, có lẽ sau khi cô đi liền không ở tại nơi này.

Thân thể cô tựa ở trên cửa trằn trọc trở mình, lộ ra mấy tháng qua mỏi mệt bất lực, khó được ngày nghỉ cô lại chạy về rồi uống rượu say khướt.

Tốt hơn hết là đừng đứng đây, vẫn là chớ đứng ở chỗ này, sợ anh đột nhiên mở cửa xuất hiện, cũng sợ anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Nguyên Thanh điền mật mã vào mở cửa vào nhà, lắc đến phòng bếp mới phát hiện lâu không có người trong phòng không có nước nóng, cô ôm ấm điện chạy không một hồi rồi mới cắm điện vào.

Bưng một chén nước nóng đun sôi, Nguyên Thanh trực tiếp ngồi trên bàn ăn, cô đặt chén xuống, hơi ấm từ trong nước phả vào mắt, vẻ chua sót và mơ hồ.
Thiếu niên an tĩnh trầm mặc kia ngồi phía đối diện, ánh mắt tỉnh táo của anh nhìn qua phía mình, đôi môi mỏng thường ngày mím chặt lại hiếm khi muốn mở ra, trầm giọng nói: "Uống đi.

Nguyên Thanh dùng sức nhắm lại mắt, đem hơi nước ẩm ướt che đậy ở đáy mắt, ảo giác chân thực như thế, chỉ có khi trời tối người yên cô uống say mới có thể xuất hiện.

Cô không còn dám mở mắt ra, trực tiếp đưa tay bưng lên chưa lạnh có phần còn nóng bỏng, nín thở một hơi uống xong, để chất lỏng tàn nhẫn chảy khắp thực quản.

Đặt cái ly xuống, không nhìn cái khác, Nguyên Thanh đứng dậy đi vào phòng ngủ, ngã ở trên giường.

Trong bóng tối, Nguyên Thanh nhắm mắt hồi lâu, rốt cục vẫn khóc.

Chắc là vừa tới nước Mỹ không quen khí hậu, Tông Tầm cả đêm đều phát sốt, khi mở mắt ra thì đã buổi sáng 11 giờ hơn.
Hôm nay là đến nước Mỹ ngày thứ hai, khoảng cách thời gian khai giảng có hơn hai tháng, nhưng anh vẫn đến đây sớm, anh chính là muốn rời đi.

Nâng cánh tay vô lực lên lần mò phía đầu giường, cuối cùng tìm được điện thoại, anh mấp máy bờ môi khô nứt, bấm vào phần mềm giám sát mà anh nói có thể gỡ nhưng không có gỡ.

Anh đối với mình có ba điều quy ước, theo thời gian chậm rãi giảm bớt số lần xem giám sát, từ mỗi ngày ba lần tới mỗi ngày một lần rồi bây giờ thì một tuần một lần.

Không phải sự tự chủ giúp anh kiểm soát hoàn hảo bản thân, mà là sự thất vọng về bóng tối vĩnh cửu trên màn ảnh.

Cô vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, cho nên anh nhìn cũng không có ý nghĩa.

Theo hình ảnh ghi vào, Tông Tầm ánh mắt dần dần hoảng hốt, giống như gặp phải ảo giác, trong màn hình xanh xám đen hiện ra một bóng người, chính là Nguyên Thanh.
Có phải do nó đốt quá lâu không? Tông Tầm dùng sức nhắm chặt con mắt chan chát, có chút ngửa đầu ổn định lại, rồi mới chậm rãi mở mắt ra, nhớ lại quá khứ lúc trước người trên giường vẫn còn ở đó.

Đôi mắt mệt mỏi của anh vừa chua vừa nóng không còn chát nữa, ánh mắt khóa lại bóng người kia, anh nhíu nhíu mày, cô co ro, toàn thân đều đang run rẩy.

Cô đang khóc.

Vẫn là rất đau, toàn bộ trái tim đều bị cô kéo đi rồi, Tông Tầm dùng sức nắm quyền, răng không tự giác cắn chặt, thân thể ốm yếu rùng mình một cái.

Tại sao khổ sở, là bởi vì anh sao?

Tông Tầm trong đầu lung tung không chịu nổi, khi phản ứng lại, ngón tay lạnh lẽo của anh đã cứng ngắc bấm một dãy số.

Vừa định thần lại lập tức quay số, anh cười một cái tự giễu, ngay cả bản năng đều phản kháng anh không cho anh tỉnh táo.
"Ong ong ong..."

Nguyên Thanh đi đến trước bàn ăn cầm điện thoại di động lên, dãy số và rung động đồng thời khiến tim cô đập loạn nhịp.

Có nên hay không nhận, còn không có chăm chú nghĩ, bản năng của cô liền trực tiếp tác oai tác quái, nhận nghe điện thoại.

"Nguyên Thanh, anh cho em một cơ hội để hối hận." Tiếng nói của anh hốt hoảng bất lực, mỗi chữ mỗi câu để cô đau lòng không thôi.

Nguyên Thanh nuốt xuống giọng nghẹn ngào cùng xót xa trong lòng, cố gắng để tiếng nói trở nên bình thường: "Tại sao đột nhiên gọi điện thoại cho em hỏi cái này."

Tông Tầm hơi há ra khoang miệng khô hạn, một cỗ chua xót trực tiếp xông lên hốc mắt, anh dùng sức hô hấp, trên ngực xuống phập phồng.

Nghe được hơi thở nặng nề của anh, Nguyên Thanh cắn chặt răng, lần nữa nhấn mạnh: "Em không sao, em không sao..."
Tông Tầm vẫn là đã bắt được âm cuối mang theo hơi nước của cô, anh tực giận chất vấn: "Em đang khóc cái gì?"

"Không có a, chính là quay phim quá mệt mỏi a... Em chính là quá mệt mỏi..." Nguyên Thanh nói nói, trực tiếp khóc lên, mượn lý do quá mệt mỏi để nguỵ trang.

Cô vừa khóc, Tông Tầm lại đau lại hoảng, trái tim mềm thành một vũng nước, muốn vọt tới trước mặt cô dùng sức ôm chặt cô, ấn có đầu của cô vào lòng mình dỗ dành cô không cần khóc.

Anh ngẩng đầu lên nghe tiếng khóc trong điện thoại di động, con mắt ê ẩm sưng, nước mắt lung lay sắp rơi lại bị anh cực lực nhịn xuống.

Không nhớ ra được cô khóc bao lâu, chờ đợi tâm tình của cô chậm rãi lắng lại, Tông Tầm nước mắt cũng đã toàn bộ chảy trở về trái tim, anh thấp giọng hỏi: "Mệt mỏi liền nghỉ ngơi nhiều, quay xong chưa?"
"Còn có bốn tháng."

"Ừm, biết, em nghỉ ngơi đi." Lòng anh đau, cho nên không muốn lại buộc cô.

"Không cần gọi điện thoại cho em..." Nguyên Thanh nhẫn tâm nói.

Nói trước cũng được, vì e rằng cô không thể không chờ cuộc gọi của anh.

"Được." Tông Tầm nhắm mắt lại.

Lần này trò chuyện không có xoay chuyển cái gì, cho nên tựa như là chưa từng tồn tại.