Cho Bạn Cao Trào

Chương 30



Ở đại học nước ngoài chương trình học hàm kim lượng cao, chương trình học độ khó cực lớn, kiểm tra loại bỏ cũng vô cùng khắc nghiệt, Tông Tầm đắm chìm trong nghiên cứu học thuật, cuối cùng cũng bằng lòng đi ra khỏi thư viện. Anh hoạt động một lúc bả vai cứng ngắc đau nhức, hướng về phía điện thoại nói người ở đầu bên kia: "Trưa hôm nay ăn cơm tiệm sao, theo anh ăn cơm đi."

Nguyên Thanh nằm trên giường trong phòng ngủ, kiêu ngạo từ chối: "Không muốn."

Tông Tầm có chút hé miệng, hỏi lại: "Vậy anh buổi tối tan học đi tìm em được không?"

Nguyên Thanh trên mặt cười xấu xa tiếp tục từ chối, "Không muốn."

"Tốt a, anh đi học tập."

"Ừm, đi thôi đi thôi." Nguyên Thanh lên tiếng, tranh thủ thời gian thúc giục anh.

Cánh tay cầm điện thoại của Tông Tầm rũ xuống, bờ vai luôn luôn thẳng giờ phút này lại cong ra, lộ ra độ cong mệt mỏi.
Cô đã không đến cửa hàng, vậy anh không cần đúng giờ đến đó chờ, chuyện ăn cơm có thể trì hoãn một chút, Tông Tầm chậm rãi trở về thư viện.

12 giờ 46 phút, ánh mắt Nguyên Thanh từ trên đồng hồ chuyển dời đến ngoài cửa sổ, anh thế nào còn chưa tới ăn cơm? Đại học cũng không có bận bịu như vậy, anh có phải hay không cùng người khác đi ăn cơm, thế mà không báo cho biết một tiếng, Nguyên Thanh nhíu nhíu mày, có chút không vui.

Tựa ở phòng ăn bên quầy bar, nhìn chằm chằm điện thoại im lặng, ngay lúc cô còn do dự không biết có nên gọi cho anh hay không, Tông Tầm đẩy cửa tiến đến, Nguyên Thanh vô ý thức giương mắt nhìn sang.

Không phải nói không đến cửa hàng cùng anh ăn cơm? Tông Tầm nhướng mày.

Nguyên Thanh bình thản nói đi về hướng phòng bếp: "Em để bếp sau nấu cơm cho anh."
"Cùng ăn một chỗ sao?" Tông Tầm nhìn về phía bóng lưng của cô hỏi.

Bây giờ đã mấy giờ rồi, cô đã sớm ăn, Nguyên Thanh nhếch miệng, ghét bỏ nói: "Hừ, không muốn, mình anh ăn đi."

Tông Tầm không có nói nữa, đi đến chỗ ngồi ngày thường hay ăn ngồi xuống.

Không cần chờ lâu Nguyên Thanh liền bưng khay tới, mang đến một khay có bông cải xanh và thịt giòn yêu thích cùng một bát cơm, rau rửa sạch và cắt trước, thịt giòn cũng đã được tẩm ướp trước, chỉ để làm cho anh, để anh mau chóng ăn đồ ăn.

"Ăn đi." Cô nhìn qua Tông Tầm dùng tay sạch sẽ cầm đũa lên, ý nghĩ nên hỏi anh tại sao đến muộn lập tức bị cô từ bỏ, cô không đành lòng quấy rầy thời gian dùng cơm của anh.

Nguyên Thanh tâm tình thật không tốt, cô cảm thấy không khỏi có chút khoa trương, cũng bởi vì Tông Tầm tới chậm cũng không báo với cô, chuyện nhỏ này có thể khiến cô phát cáu.
Đi đến quầy bar cùng nhân viên nói chuyện thương lượng, cảm giác được phía sau có một luồng ánh mắt nhìn trên người mình, cô quay đầu nhìn, là một người ngoại quốc thường xuyên đến đây dùng cơm, cô nhìn anh ta rồi khẽ cười cười, rồi mới tiếp tục cùng nhân viên nói chuyện.

Cũng không lâu lắm, người nước ngoài kia dùng cơm xong đi tới, rất có lễ phép nói: "Quấy rầy một chút."

Nguyên Thanh ra hiệu nhân viên đi làm việc, rồi mới chờ người đàn ông trước mặt nói tiếp.

"Xin hỏi cô còn độc thân sao?"

Nguyên Thanh nghe xong cười một tiếng, trả lời: "Vâng."

Cô nói xong nhìn qua bóng lưng người nào đó đang ăn cơm yên tĩnh, hài lòng nhìn thấy sau lưng anh cứng đờ.

Sau khi nhận được câu trả lời đầy thành ý, người đàn ông ngoại quốc mỉm cười hỏi: “Em có thể chấp nhận sự theo đuổi của anh không?”
Nguyên Thanh vừa vặn cười, ngay thẳng nói: "Không, em không chấp nhận anh theo đuổi, em cảm thấy đối với em sẽ có nhiều sự bối rối."

Người đàn ông ngoại quốc không cảm thấy xấu hổ chút nào, anh ta đáp lại một cách lịch thiệp:" Được rồi, thứ lỗi cho tôi ...Ồ, đồ ăn ở nhà hàng của cô không tệ. "

Nghe thấy người đàn ông bị từ chối, tâm tình buồn bực của Tông Tầm hơi có chút hòa hoãn, anh nhẹ nhàng buông xuống bát đũa, rút ra một tờ giấy lau sạch sẽ miệng.

Nhìn lại quán bar, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Nguyên Thanh, anh cảm thấy cô luôn ở đó, Tông Tầm trong nháy mắt ném đi những cảm xúc phức tạp trong lòng, không muốn bản thân lại thêm phiền não, trước tiên trong khoảng thời gian này phải học tập và hoàn thành nhiệm vụ nghiên cứu, anh đứng lên, nhìn cô nói: "Anh đi."
Nguyên Thanh thấy anh đã có sắp xếp, liền ngập ngừng đáp: "Ừm..."

Thấy cô tâm sự nặng nề, Tông Tầm đi qua, thấp giọng hỏi: "Để anh ôm một cái?"

Nguyên Thanh giọng điệu khó chịu nói: "Không muốn."

Tông Tầm cúi đầu nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cười ra một chút cay đắng, giọng nói của anh giống như bị nứt ra: "Anh không hiểu được cảm giác em thích anh như thế nào, giường như em không thích anh vậy."

Viên Thanh bối rối trước sự buồn bực đột ngột của anh, nhớ lại những lời nói và giọng điệu vừa rồi của mình, trong lòng cảm thấy nhói đau.

Lời nói của anh thực sự rất đau khổ, nhưng anh cũng phủ nhận lý do cô xuất hiện ở đây, Nguyên Thanh nhìn xuống sàn gỗ dưới chân, cười một cái tự giễu.

Không chờ cô đáp lại, Tông Tầm dường như độc thoại: "Anh quên, em chính là như vậy, em sẽ không nghĩ cho người khác."
Câu nói vô ý phát ra trong nháy mắt chọc giận Nguyên Thanh, vốn là bực bội khi bị anh bạc bẽo đến cùng lại bị chặn lửa, trong lòng mang chút thất vọng, cô cười khẽ một tiếng, ngữ khí thờ ơ nói: "Đúng vậy a, em chính là như vậy a."

Tông Tầm nhìn nụ cười khó hiểu trên mặt cô, không nhịn được nói ra nguyên nhân khiến anh chán nản: "Từ buổi sáng đến bây giờ, em nói mấy câu 『không muốn』? Em có nghĩ cho cảm giác của anh sao?

Em đối với anh chỉ là đang làm nũng a, Nguyên Thanh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn xem Tông Tầm, cô dứt khoát không giải thích, ngược lại mạnh miệng nói: "Em liền muốn nói thế sao vậy?"

Nói xong cô không kìm được nỗi buồn và sự chua xót trong lòng, cô tự giễu mình cười: "Em chính là người như anh nói, không suy nghĩ cho người khác a."

Cảm giác được sự đau lòng của cô, Tông Tầm ý thức được mình lời mới vừa nói quá mức, cô đem câu nói ấy đánh giá quá nghiêm túc.
Anh có chút áy náy nói: "Không có, em đừng nói mình như thế."

Nguyên Thanh tiếp tục cười tự giễu: "Người mà tôi quan tâm nhất lại nói tôi không nghĩ đến anh ta? Câu nói đánh giá này lại chính từ miệng người thân nhất của tôi nói ra, tôi cảm giác mình thật thất bại."

Đôi mắt cô đầy vẻ tổn thương, Tông Tầm không dám cùng cô đối mặt, anh khẽ nói câu xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh sai rồi, em đừng như vậy, anh không phải ý đó."

Nguyên Thanh mỉm cười: "Anh chính là ý đó, ý trên mặt chữ."

Tông Tầm có chút gấp, chỉ sợ cô vẫn là khổ sở, "Không có, anh nói chuyện không suy nghĩ bằng não là anh không đúng..."

Nguyên Thanh suýt chút nữa để anh chọc cười, khó được học thần thừa nhận chính mình nói chuyện mà không cần suy nghĩ bằng não.

"Anh sai rồi, anh chính là cảm thấy em luôn luôn nói 『 không muốn 』, để anh có chút bực bội bất lực, lại thêm gần đây học tập quá bận rộn, cảm xúc không có khống chế tốt, anh sai rồi, anh không có ý tứ gì khác, anh buồn bực chỉ vì em luôn từ chối anh..." Tông Tầm dừng một chút, "Anh biết em chán ghét không muốn anh đánh giá em như vậy, anh chỉ là chưa suy nghĩ bằng não, anh bây giờ nghĩ tới em cũng không có cảm thấy em không vì người khác suy nghĩ..."
Tông Tầm a rồi a rồi nói một tràng dài, cuối cùng cảm thấy não mình rất lộn xộn, anh đột nhiên dừng lại, có chút bất đắc dĩ nhìn xem Nguyên Thanh.

Nguyên Thanh trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Anh là Đường Tăng sao?”

Tông Tầm sững sờ, rồi mới nghiêm trang trả lời: "Ừm... Anh không biết hát only..."

Tâm trí Nguyên Thanh lập tức hiện lên trong "Tây du ký" "Cảnh Đường Tăng hát only, cô cau mày cười bất lực.

Sự cáu kỉnh, thất vọng và buồn bã vừa rồi đã bị những lời nói phi logic của anh ta xua tan đi, và thật khó để anh có thể nói hết lời trong một hơi.

Được rồi, coi như anh còn trẻ, nói chuyện không có nặng nhẹ, chậm rãi dạy dỗ đi. Tưởng tượng như thế, Nguyên Thanh cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Không có cái gì nhưng già mồm, giọng của cô ôn nhu giải thích: "Em nói 『 không muốn 』 chỉ là muốn nũng nịu đối với anh mà thôi, là anh nghĩ quá nhiều rồi, anh có thể cứng rắn hơn và yêu cầu em hoặc trực tiếp làm theo ý anh muốn làm. Em vừa rồi cũng có chút bực bội, là bởi vì buổi ăn cơm trưa nay anh đã tới muộn, không hiểu không vui."
"Ừm, anh đã biết, sau này anh trực tiếp làm." Tông Tầm dừng một chút, giải thích nói: "Là em nói không muốn ăn cơm cùng anh, cho nên anh liền nhiều học được một lúc, đến muộn."

"Ừm, sau này tới ăn cơm đúng thời gian."

Tông Tầm lần nữa nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh biết em không phải loại người như vậy, em cũng vì anh lại tới đây, anh không nên nói em như vậy."

Anh nói xong trầm mặc mấy giây, rồi mới hỏi Nguyên Thanh "Em biết không? Em sinh ra bực bội chỉ là bởi vì không có đạt được anh mà thôi."

Tiềm thức của Nguyên Thanh được anh bộc lộ từng phút, thật vậy, sự cáu kỉnh khó giải thích mà cô sinh ra là do cô chưa chiếm hữu được anh đúng cách, và cô chỉ đơn giản là đang tự đào một cái hố để tự nhảy vào và cảm thấy khó chịu.

Tông Tầm nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, chúng ta bây giờ có thể ở cùng nhau được không?"