Cho Bạn Cao Trào

Chương 4



Ngày thứ hai ban đêm Nguyên Thanh nghe được tiếng đập cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tông Tầm trước mặt đưa một chiếc hộp, ngây ngô nói: "Đổi máy đi."

Anh vừa mua máy sấy, Nguyên Thanh buồn cười nhướng mày: "Chị hôm qua nói đùa."

Sao lại đáng yêu như vậy? Nhìn xem gương mặt anh cực kỳ đẹp trai, vô cùng lãnh đạm Nguyên Thanh kiễng chân vươn tay bóp lấy khuôn mặt thanh tú của anh, từ phía dưới "Thật non."

Tông Tầm quay mặt sang một bên, khẽ cau mày.

"Đi, chị sẽ bôi thuốc cho." Nguyên Thanh bước vào phòng, mỉm cười dẫn anh đi vào.

"Tốt." Tông Tầm đưa ánh mắt phóng tới cặp mông tròn trịa được bọc trong chiếc váy lụa của cô.

"Sao còn không mau, lại đây!" Nguyên Thanh nặng nề thúc giục, sau đó cúi người từ trong tủ lấy ra hộp thuốc.

Bắp chân thẳng tắp tinh tế tỉ mỉ, phần eo có chút lún xuống, nổi bật lên cái mông thêm vểnh, cái váy này chính là cô bình thường đi ngủ mặc, bên trong màu đen quần chữ T là anh sau đó tận mắt cô đổi.
Tông Tầm mắt đen sâu thẳm, đi theo vào đóng cửa lại, đi đến sofa ngồi xuống.

Nguyên Thanh ngồi vào bên cạnh anh, nhìn xem khóa kéo phần cổ của anh: "Đem khóa kéo kéo xuống."

Chờ anh kéo khoá lộ cái cổ lộ ra, Nguyên Thanh nghiêm túc quan sát một chút, cười trêu ghẹo nói: "Không hổ là người trẻ tuổi, bệnh khỏi nhanh. Không tệ. "

"Cho nên không cần." Tông Tầm liếc nhìn hộp thuốc, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Nguyên Thanh không thèm để ý đến sự thờ ơ của anh, ngược lại càng lạnh lùng, càng muốn trêu chọc anh :"Trẻ con đúng là thất thường. Hiện tại em bao nhiêu tuổi rồi? Lớp mười hai là 17 sao?"

"17."

"Em đoán chị bao lớn?"

Tông Tầm nhàn nhạt đảo qua mặt mày của cô:"Baidu trăm khấu bên trong là giả sao?"*

(*Tui không hẻo)

"Không phải." Nguyên Thanh cười lắc đầu, rồi mới lông mày nhướn lên, :"Em tra trên Baidu?"
Tông Tầm giữ im lặng, nhìn xuống thấy cô lấy lọ thuốc ra, nhìn thấy lọ thuốc tránh thai ở trong góc, anh vẫn cảm thấy khó chịu.

"Vậy chúng ta chênh lệch thật nhiều nha... Năm tuổi! Lúc chị 18 tuổi em mới 13, thật sự là tiểu hài tử xấu xa." Nguyên Thanh hài hước giương mắt nhìn anh, sau đó dùng tăm bông bôi thuốc và bắt đầu bôi lên vết thương :"Tuổi tác như thế nghe lời chị chút nha."

Tông Tầm đối với cô cũng không đáp lại, trong mắt phản chiếu dáng vẻ cô xoa thuốc cho anh.

"Có bạn gái chưa?" Nguyên Thanh tùy ý mà hỏi thăm, đem tăm bông ném đi, phát hiện miệng vết thương của hắn dính một cọng lông sợi thô, đưa tay muốn cầm xuống đến lại phát hiện mình móng tay dài không thích hợp.

Tông Tầm dừng một chút, thấp giọng nói: "Không có."

Nguyên Thanh cười cười tiến đến chỗ cổ họng của anh nhẹ nhàng thổi thổi, lông sợi thô bị khí lưu thổi rơi xuống, cùng với ý thức của Tông Tầm.
Anh đột nhiên đưa tay nắm chặt sau gáy Nguyên Thanh, chỉ thấy cô bị dọa đến ngẩng đầu một cái đụng phải cằm Tông Tầm.

"Làm gì?" Nguyên Thanh nhíu mày trừng anh, đưa tay đè lại đỉnh đầu của mình, một cái tay khác xoa cằm tinh xảo của anh.

Tông Tầm cũng nhíu mày nhìn cô, muốn biết cô vừa rồi tại sao thổi cổ của mình.

Dường như biết hắn suy nghĩ, Nguyên Thanh giải thích nói: "Có sợi lông lông tại trên vết thương của em, chị thổi cho em thôi."

Tông Tầm thả lỏng giữa lông mày, động tác xoa cằm của cô không có vẻ gì là một trò vui. Một nghệ sĩ trong vòng tròn, như một cô gái ngây thơ vẫn còn trong khuôn viên trường.

Đó là một "cô gái" trong sáng đã thủ dâʍ trong phòng ngủ của mình một cách sung mãn nhất vào đêm qua, gậy cắm đi vào địa phương hẳn là bị nam nhân chơi qua đi.
Tông Tầm nghĩ tới hình tượng tối qua, sắc mặt trầm xuống, đưa tay nắm chặt cánh tay nhỏ bé của cô cổ tay đem tay của cô bỏ từ bên trên cằm xuống.

Nguyên Thanh sững sờ, tròng mắt có chút thất thần nhìn xem tay anh cuốn lại cổ tay cô, cảm thụ được chân thật rồi mới lại buông ra.

Bàn tay của anh thực sự rất đẹp, giống như bàn tay của quản gia da đen trong truyện tranh mà cô đọc khi còn nhỏ, mảnh mai và thanh tú.

Tông Tầm mặt không thay đổi đưa tay kéo kéo khoá áo lên phía trên, hoàn toàn như trước, bộ dạng cấm dục.

"Thuốc chưa khô sao lại đem khoá áo kéo lên?"Nguyên Thanh nhíu mày hỏi anh.

"Không quan trọng." Tông Tầm giọng nói đều đều.

Thuốc tránh thai, thủ dâʍ, que thủ dâʍ ... Trong lòng của anh một mực rất khó chịu, chán ghét, lòng tham chiếm hữu trộn lẫn cùng một chỗ, trong lòng anh như một mớ tóc lộn xộn, anh thật sự không còn mặt mũi nào tốt với cô.
Nguyên Thanh cáu kỉnh khó hiểu khi nghe thấy anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, "Sao lại khó chịu như vậy."

Tông Tầm khi nhìn thấy cô tức giận, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, thờ ơ quay đi chỗ khác. .

"Hừ." Nguyên Thanh luôn cảm thấy anh đang cố ý chọc giận mình, cô tức giận cầm hộp thuốc đặt lại chỗ cũ, sau đó tức giận đi tới, ngồi vào bên cạnh anh.

Hai người im lặng không lên tiếng ngồi, một người bất động như một tảng đá không biết nóng hay lạnh, người kia thỉnh thoảng lại vo ve như một quả bom nhỏ.

Hai người có vẻ bất hòa ngồi bên nhau, bức ảnh lại dễ thương đến không ngờ.

Cuối cùng, Nguyên Thanh kiềm chế không được, đè ép thanh âm, ngữ khí khó chịu phàn nàn: "Hừ, chị không muốn chọc tức trẻ con."

Cô lớn hơn 5 tuổi và tự trách bản thân như một kẻ mê muội. Thực sự là ... dễ thương, trong nội tâm bị đè nén đột nhiên tiêu tán, khoé miệng anh khẽ câu lên.
Bàn tay to đặt trên đùi duỗi tới trước mặt Nguyên Thanh chậm rãi mở ra.

Nguyên Thanh nhìn thấy bàn tay mà cô rất thích được đưa ra phía trước, cô mím miệng lại, không nhịn được cười nữa, tự đắc khịt mũi.

Tông Tầm nhướng mày cũng không thu lại, bàn tay với khớp xương khéo léo ở trên không trước mặt cô.

"Hừ hừ." Nguyên Thanh lại ậm ừ đưa bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay rộng.

Nhìn tay anh chậm chạp đem tay mình nắm lại, nhẹ nhàng.

Nguyên Thanh sắc mặt đỏ lên, cô đột nhiên hiểu được tim đập thình thịch là cái gì cảm giác.

Chàng trai kém cô 5 tuổi này đã mang đến cho cô một cảm giác rung động thuần khiết nhất.

Tông Tầm nhíu mày nhìn cô với khuôn mặt ửng hồng, không khỏi trêu ghẹo : "Cô đều như thế lớn còn cần tôi đến dỗ, hả?"

"Chị vui lòng." Nguyên Thanh thẹn quá hoá giận, trừng mắt liếc anh một cái, rồi mới lưu luyến không rời thu tay lại.
22 tuổi có tính cách nóng nảy mà vẫn cảm thấy rất nữ tính, Tông Tầm siết chặt lòng bàn tay trống của mình và đặt nó trở lại trên đùi.

Nguyên Thanh cảm thấy xấu hổ, cô ấy vẫn là một bà cô già mà vẫn đối xử với một đứa trẻ như thế này, nhưng là cô cũng không hiểu tại sao, liền kìm lòng không được mà nghĩ nũng nịu đối với anh.

Ngẩng đầu nhìn khóe miệng của anh mang theo đường cong nhàn nhạt, cô lần nữa nhịn cười không được.