Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 137: Trở thành điểm yếu của anh



Nhưng đến khi tới đảo Nam Hà, nơi đầu tiên vợ chồng cô đi lại chính là chùa Bầu chỗ thờ hòn đá Bầu linh thiêng.

Từ xa xưa người ta đã đồn thổi hòn đá Bầu rất thiêng, ai muốn cầu con cái cứ tới nơi này, về sẽ có tin vui. Và quả thực sau đó đã có rất nhiều người tới cho nên người dân địa phương nơi này đã xây thành một ngôi chùa. Dần dà khi thành phố P hưởng ké sự phát triển của thủ đô thành phố H bên cạnh, trở thành những thành phố trọng điểm thì chùa Bầu của đảo Nam Hà đã trở thành một di tích lịch sử thiêng liêng.

Hàn Thần muốn cô cùng anh thắp hương, cô ngoài mặt tỏ thái độ nhưng trong lòng không hề bài xích.

Đến nay, thời tiết mát mẻ, tâm trạng cô không còn nóng nảy thất thường nữa. Cô cùng anh thắp hương, thấy anh thật nghiêm túc nhắm mắt cầu nguyện. Không nghĩ người đàn ông như anh lại có bộ mặt mê tín như thế.

Con trai ở bên cạnh cũng học theo ba, chắp tay cầu nguyện. Cô hy vọng thằng bé không cầu nguyện được mua mô hình như trước nữa…

Vì tình cảnh gia đình ba người quá đỗi nổi bật, cho nên đã được một nhiếp ảnh gia nước ngoài tới du lịch chụp được. Anh ta đã đăng tấm ảnh lên mạng, có rất nhiều người đã nhận ra vợ chồng cô, cũng biết được gia đình cô đang đi du lịch ở đảo Nam Hà.

Diệp Dĩnh Yên nhìn thấy tin tức, đầu óc vừa tỉnh lại sau cơn phê pha cho nên hiếm khi nào được tỉnh táo nhìn nhận vấn đề như lúc này. Trong căn phòng tối tăm, ả quay về hướng bàn ghế sô pha, nơi một người phụ nữ đang ngồi quay lưng lại.

Mái tóc dài ngang vai được buộc gọn, thần sắc từ trên xuống dưới đều tăm tối. Có lẽ cô ta cũng đã đọc được tin tức về một nhà ba người hạnh phúc kia, cho nên cơn tức giận trong người khó kiểm soát.

Diệp Dĩnh Yên e dè hỏi:

“Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

Đối phương suy nghĩ một chút, giọng nói khàn đặc cất lên:

“Tới đảo Nam Hà.”

‘...’





Buổi tối ở đảo Nam Hà rất nhộn nhịp, khác xa với không khí xô bồ ở trung tâm thành phố thì nơi ngoài đảo người dân sống khá chậm rãi, từng giờ từng phút đều tận hưởng cảm giác thư giãn một cách triệt để. Rất thích hợp cho những người già về hưu, hay những người trẻ đang áp lực cuộc sống cần nơi tĩnh dưỡng lại tâm hồn.

Vợ chồng Hứa Đào Nhi sau một ngày du lịch mệt mỏi đã trở về khách sạn Mường Thanh cơ sở thành phố P đảo Nam Hà. Ngày hôm nay, ngoài tới chùa Bầu, hai vợ chồng đã dẫn con trai đi tham quan vườn quốc gia Tràm Chim, để con được chiêm ngưỡng cảnh đẹp tuyệt vời từ những đàn chim sếu đầu đỏ hòa vũ trên bầu trời.

Khi nhìn Hàn Thần Minh sung sướng hét lên với đàn chim sếu, Hứa Đào Nhi mới thực sự hiểu được tầm quan trọng trong việc để con trai trải nghiệm khung trời rộng lớn ngoài kia. Khi xưa cô đã quá chủ quan, bản thân vì tổn thương mà quên đi những thứ quan trọng để xây đắp nên tâm hồn một đứa trẻ.

Cô tự hứa với lòng, từ giờ sẽ phải chăm chỉ đưa con trai đi trải nghiệm thế giới này. Ít nhất là giờ bên cạnh cô đã có culi Hàn Thần, cô đâu cần lo lắng, chỉ cần nói với anh một tiếng, anh sẽ lo từ a đến z, còn cô chỉ việc xách mông cùng con trai đi mà thôi.

Đến tối, sau khi kể cho con nghe sự tích yêu đương của cô và anh, kể cho con nghe ngày cô gặp ba con ở thành phố New York, ánh mắt Hàn Thần Minh long lanh:

“Mẹ, mẹ yêu ba lắm phải không?”

Hàn Thần đang nghe điện thoại bên ngoài phòng khách nghe câu hỏi của con, anh hơi quay sang, ánh mắt thấp thoáng ý cười khi thấy cô nói:

“Tất nhiên rồi, ba con rất tốt. Ba yêu mẹ, mẹ cũng rất yêu ba, vậy nên bảo bối của mẹ hãy yêu ba giống mẹ nha, chứ bảo bối cứ hay giận hờn ba là ba con buồn đó.”

Hàn Thần Minh nói nhỏ với cô:

“Mẹ, con cũng yêu ba, nhưng con sẽ canh chừng ba, nếu ba phản bội mẹ, con nhất định đứng về phía mẹ.”

Cô hôn lên trán con:

“Con nghe mẹ nói này, con là con ruột của mẹ, nhưng cũng là con ruột của ba con. Nếu có thể, khi con lớn lên hiểu hơn về các câu chuyện của người lớn, hy vọng tình yêu con dành cho ba cũng đầy đủ giống như dành cho mẹ… Thử nghĩ mà xem, ví dụ cùng là cháu của bà, nhưng bà nội lại thương em Nhiên Nhiên hơn thì sao? Không phải con sẽ rất tủi thân à? Ba con trong trường hợp này cũng tủi thân vậy đó. Thế nên, chuyện gì cũng cần phải công bằng, ngay cả tình cảm cũng thế, bảo bối của mẹ đã nhớ chưa?”

Cô hiểu, năm năm kia đã khiến cho con trai có nỗi sợ về ‘ba’. Nhưng thật lòng hy vọng con có thể quên đi những ký ức năm nào, cùng cô và ba ba của con sống và trải nghiệm cuộc đời thật hạnh phúc.

Thật ra Hàn Thần Minh rất yêu và hâm mộ ba ba của con. Chỉ có điều tính cách được ba cưng quá lại đâm ra đỏng đảnh, hay làm giá.

Nghe mẹ cổ vũ, cậu bé đã chạy lại chỗ ba đang nói chuyện điện thoại, ôm chân anh.

Hàn Thần tuy thần sắc vì nghe điện thoại mà trở nên căng thẳng, nhưng nhìn tới con trai và vợ là bao nhiêu căng thẳng bay biến. Ánh mắt ấm áp, anh tắt điện thoại đặt qua một bên, ôm bổng con trai lên.

Hôn vào gương mặt đáng yêu của con:

“Sao nào, có phải mẹ con đã quên bài dỗ dành con ngủ rồi không?”



Đúng rồi, không nhớ kể từ lúc nào, việc dỗ dành con, chăm con đều do một tay anh lo lắng.

Hứa Đào Nhi bật cười:

“Gì chứ, sao lại là em dỗ dành con? Hai mẹ con em đều đang chờ anh dỗ dành đi ngủ đây!”

Hàn Thần Minh cười khúc khích, cậu bé hôn chụt lên chiếc má trắng sạch của ba. Chẳng rõ câu yêu thương gì mà khi nói ra lại thành:

“Má ba thơm quá!”

Hàn Thần bật cười, anh ôm con về giường. Cả gia đình cùng nằm trên chiếc giường lớn.

“Vậy để ba dỗ dành hai mẹ con đi ngủ nhé, muộn quá rồi, nếu hai mẹ con còn thức nữa thì không khéo sáng mai tỉnh dậy ba lại đang nằm cùng hai con gấu trúc đó!”

Anh vừa bế con nằm lên giường, Hứa Đào Nhi đã sà vào lòng anh. Con trai đúng là bị ghẻ lạnh nằm bên còn lại của ba. Thế nhưng lâu lắm mới được ngủ với ba mẹ, cho nên cậu bé rất ngoan ngoãn chấp nhận cảm giác này.

“Ba ơi, sau này ba mẹ có thể dẫn con tới thành phố New York nơi mà ba mẹ đã từng gặp nhau được không ạ?”

Hàn Thần vỗ về con trai:

“Tất nhiên rồi, ngày đó sẽ tới nhanh thôi. Ngoan, ngủ đi.”

Cho đến tận khi nghe thấy hơi thở đều đặn của con trai, Hứa Đào Nhi mới thấp giọng hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì hả anh?”

Cô cảm nhận được tâm trạng không tốt của anh khi nghe điện thoại.

Vì đây là chuyện quan trọng, cho nên Hàn Thần không muốn giấu diếm cô. Anh hạ giọng nói:

“Người của anh trong bệnh viện tâm thần chỗ Triệu Ngọc Nghiên báo lại, cô ta trốn thoát rồi.”

Cả người Hứa Đào Nhi cứng lại, người đàn bà điên đó đã trốn thoát, khả năng cao cô ta sẽ tìm vợ chồng cô để trả thù.

“Từ khi nào vậy?”

“Sáng sớm hôm nay, cô ta lén lút đánh ngất y tá chăm sóc rồi dùng thân phận của người khác để thoát ra.”



“Chỗ đó rất nghiêm ngặt, có khi nào cô ta đã được người khác giúp đỡ?”

Hàn Thần gật đầu:

“Có lẽ là Triệu Luật.”

“Bọn họ thật sự cố chấp.”

“Ừ, thế nên, vợ và con phải để ý một chút. Đừng cho cô ta cơ hội làm hại mẹ con em.”

Cô thắc mắc:

“Anh thì sao?”

Hàn Thần ôm chặt cô vào lòng, môi dán trên trán cô:

“Anh không sao, nhưng nếu vợ hay con có chuyện gì… anh sẽ không sống nổi mất.”

Hứa Đào Nhi xoa xoa lưng anh, cố gắng an ủi cảm xúc hỗn loạn của người đàn ông:

“Chồng em cũng có những lúc yếu lòng như vậy sao? Anh hãy yên tâm, em và con chắc chắn không sao đâu.”

Cô nói như vậy thôi chứ thực ra cô cũng rất lo lắng và cũng hiểu được, từ khi cô và con về ở bên anh thì điểm yếu của anh đã bị lộ ra bên ngoài. Một điểm yếu trí mạng như thể kiềm chế lại khả năng quyết đoán đầy vô tình của anh.

Làm gì cũng phải cân nhắc lo nghĩ cho vợ con… Anh cứ như thế, bảo cô ngừng yêu anh bằng cách nào được?