Chúc Khanh Hảo

Chương 16



Lưu Linh quay đầu, thấy Thẩm Yến đang đi về phía mình. Nàng lui về phía sau một bước, váy dài tuyết trắng bao lấy dáng người nhỏ nhắn, thướt tha, vong eo mảnh mai, chỉ vừa bằng nắm tay.

Nàng tựa vào cửa, dáng vẻ rung động lòng người, nhưng bởi vì trong tay còn ôm chậu hoa vướng víu, cộng với gió đùa dai, quấn lấy tóc mai đen huyền, phất qua gò má trắng ngần, hai vai nàng thoáng run lên, để lộ vẻ lạnh bạc, tiêu điều.  

Thẩm Yến đi ngang qua bên cạnh, lúc Lưu Linh không để ý, chàng bê chậu hoa khỏi tay nàng, trở vào trong phòng.

Gương mặt chàng lạnh lùng, mí mắt cũng chẳng thèm động, trừ bỏ động tác bất ngờ kia ra, Lưu Linh hoàn toàn không cảm nhận được chàng đang có thiện ý. Nhưng Thẩm Yến lại rõ ràng có ý tốt – hơn nữa ý tốt này càng trân quý hơn sau khi xảy ra tình huống bức ép người đêm qua.

“Đứa trẻ kia tặng đấy.” Lưu Linh đi theo sau chàng, không hiểu sao bỗng nhiên nghĩ nên giải thích gì đó, “Hôm qua ta gặp nó trên đường, có lẽ tên nhóc kia chót dại làm chuyện hồ đồ, tiêu hết tiền trên người, sợ người nhà trách mắng, thấy hàng bắn cung lấy thưởng kia, định giành được một thứ tốt tốt về khoe mẽ. Nhưng bị lão chủ quán gian trá lừa gạt. Tiểu tử đó thua sạch, khóc rối tinh rối mù cả lên. Ta vô ý đụng phải nó, nên thuận tiện giúp đỡ. Vừa rồi nó mang hoa đến cảm ơn ta.”

“Mấy chuyện này đều là chuyện bình thường,” Thẩm Yến nhìn nàng, ánh mắt đầy sự khó hiểu: “Nhưng vì sao người phải giúp hắn?”

Không những giúp, mà còn đặt mình vào tình huống ngàn người chỉ trỏ.

Ngày hôm qua mới gặp, Lưu Linh bị mọi người chế nhạo ở đầu đường. Còn đứa nhóc được nàng giúp đỡ kia, lại hèn nhát chuồn ra khỏi đám người.

Nếu hôm nay tên nhóc kia không xuất hiện, lại vừa vặn bị Thẩm Yến nhìn thấy, e rằng Lưu Linh sẽ vĩnh viễn không nói ra chuyện này — chàng sẽ vẫn một mực hiểu lầm rằng nàng bắn tên ngoài đường thuần túy vì tính cách muốn gì làm nấy, thích được chú ý mà thôi.

Lưu Linh nghiêng đầu, hờ hững đáp: “Đại khái là tự nhiên tâm trí mê muội, làm ra hành động thừa thãi mà thôi?”

“Người luôn như vậy?” Ngữ khí chàng cứng ngắc

Lưu Linh không hiểu hỏi lại: “Như thế nào cơ?”

“Không hề có chuẩn bị đã cho đi chân tình, lại bất ngờ bị người ta làm hàm oan, thua thiệt. Sau đó không rên, không kêu một tiếng, hứng chịu toàn bộ trách móc, mỉa mai. Một câu cũng lười giải thích.” Thẩm Yến lạnh lùng nhìn nàng, “Người ta bỏ mặc người chạy lấy thân, người chẳng để ý. Người ta cảm kích người, người cũng không để tâm. Người cứ định sống thế này hay sao? Là ai dạy người như thế?”

Lưu Linh đối diện với ánh mắt phức tạp của Thẩm Yến, trong mắt chàng còn mang theo cả sự giận dữ khó lòng kiềm chế… thậm chí có cả xót thương.

Vì sao chàng lại tức giận? Tại nàng ư? Nàng đã làm gì chọc giận Thẩm Yến chứ?

Thẩm Yến dùng ánh mắt này nhìn nàng, bực dọc để bụng chuyện của nàng, tức giận vì nàng chịu thiệt thòi bởi người không đáng… tất cả như đang hung hăng lôi vết thương cũ vẫn mưng mủ bao năm ra giày xéo. Một cơn co rút, đau đớn quặn lên trong lòng Lưu Linh. Đôi mắt nàng lạnh đi, lạnh nhạt rít lên: “Câm miệng.”

Móng tay vô thức bấu chặt vào thịt, lấy máu thịt chân chính trên cơ thể, lấy cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay đè nén vết thương đang rỉ máu trong lòng, miễn cưỡng lắm mới có thể khống chế được cảm xúc phập phồng trong lồng nguc: “Liên quan gì đến ngươi.”

Ngay trước mặt Thẩm Yến, Lưu Linh lạnh lùng đóng sập cửa phòng, không có ý định cùng chàng chia sẻ những nỗi đau âm ỉ trong tim. Mà hiện tại Thẩm Yến cũng chẳng quan tâm -- chàng không thích bóc tách vết sẹo của người khác, càng không thích tò mò quá khứ của một người. Ngày đó kể cả lúc phát hiện Lưu Linh có ý định vĩnh biệt thế gian, chàng cũng không kích động đến mức đi tìm nàng mặt đối mặt chất vấn, huống hồ chút chuyện nhỏ này, càng không đáng để hai người căng thẳng cãi vã.

Ngày hôm sau Thẩm Yến như cũ điềm nhiên tới gõ cửa phòng Lưu Linh, sắc mặt Trường Nhạc quận chúa vẫn rất khó coi.

Thẩm Yến lại như chẳng thèm để ý, kéo tay nàng ra, đeo vào cổ tay của nàng một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc hình rồng uốn lượn.

Màu xanh biếc rọi lên mắt, Lưu Linh giật mình, vui vẻ cong môi,“Đây là tín vật định tình?”

Lưu Linh miên man nghĩ thầm trong đầu— Thẩm đại nhân thật sự là người kiêu căng quá độ. Rõ ràng là đưa vòng tay xin lỗi nàng, còn không dám đề cập gì đến chuyện hôm qua.

Chàng quan tâm nàng như thế, nàng đương nhiên cũng không nỡ làm Thẩm đại nhân da mặt mỏng khó xử.

“……” Dưới ánh mắt nóng rực của ai đó, Thẩm Yến dứt khoát nuốt câu ‘Tặng người’ xuống bụng, bình tĩnh đổi giọng, lạnh nhạt nói: “Tạm thời cho người mượn. Nhớ trả lại.”

“……”

Hừ. Nàng nhất định phải ngẫm nghĩ thật kỹ cách làm khó Thẩm Đại nhân mới được.

Vòng ngọc dĩ nhiên không có ý nghĩa như Lưu Linh nghĩ. Thẩm Yến tặng vòng cho nàng là muốn cho nàng một phiếu bảo hành phòng thân lúc nguy cấp.

Trường Nhạc quận chúa cao cao tại thượng, không dính khói lửa nhân gian, ngày hôm qua lúc gặp mặt, Thẩm Yến cũng đã chú ý tới, trên người nàng chẳng còn gì, khuyên tai vòng tay đều chẳng còn gì cả, hẳn là đã đổi hết thành ngân lượng để chi tiêu.

Nàng có địa vị cao quý, sẽ không so đo để ý, mà kẻ lừa tiền nàng lại càng không thèm để ý.

Thẩm Yến đã chuẩn bị xe ngựa cho nàng, cũng chuẩn bị đủ vàng bạc, ngân lượng chi tiêu, để phòng vạn nhất, chàng còn chuẩn bị một chiếc vòng tay. Cũng cố ý cho Lưu Linh biết giá: Vòng tay này đủ để cho dân chúng bình thường sống dư dả trong một năm, nếu người không còn xu nào trong túi, mang nó đi cầm cũng được.

Lưu Linh chau mày: “Ý gì? Huynh không định hộ tống ta trở về?”

“Phải.” Thẩm Yến lời ít ý nhiều.

Hai người có qua có lại.

“Có phải bây giờ người của Quảng Bình vương phủ ta vẫn đang đi cùng Cẩm Y vệ đúng không?”

“Phải.”

“Bây giờ ta phải đi hội hợp cùng bọn họ ư?”

“Ừ.”

“Vậy có phải Thẩm đại nhân cũng đi tìm Cẩm Y vệ hay không?”

“Phải.”

“Vậy…… Thật ra chúng ta đều đi cùng một hướng?”

“Ừ.”

“Ừ, ừ, ừ, huynh chỉ biết nói ừ thôi sao?!” Quả thật cho tới bây giờ không thể nói là tính tình Lưu Linh tốt được, “Nếu đã cùng hướng, cùng mục tiêu, vì sao huynh không đi cùng với ta?”

“Chúng ta không cùng đường.”

“Không cùng chỗ nào?”

“Quận chúa đi quan đạo,” Thẩm Yến không nhanh không chậm, “Ta đi sơn đạo.”

Lưu Linh không phản bác được.

Thật muốn đập cho chàng ta một trận!

Nhưng nàng đánh không lại Thẩm Yến.

Lưu Linh thở sâu, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, lạnh lùng: “Trong núi không khí tươi mát, môi trường yên tĩnh, Thẩm đại nhân lại có võ công cao như vậy, ta thực chờ mong đồng hành cùng Thẩm đại nhân.”

Lưu Linh không chỉ nói miệng, mà còn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đuổi xa phu và xe ngựa đi. Đứng trước mặt Thẩm Yến, nàng cười khẽ vác tay nải lên vai, vỗ vỗ tay, ý bảo cái gì nàng cũng có thể làm ra được.

Thẩm Yến khó hiểu nhìn nàng, trong ánh mắt hiện rõ 7 chữ “Bệnh của người không trị được rồi”, nhưng lời nói lại rất khách khí, “Quận chúa, ăn gió nằm sương không thích hợp với người.”

Nhưng mặc kệ có thích hợp hay không, Lưu Linh đều quyết định đi theo chàng bằng được.

Lúc Lưu Linh giở khổ nhục kế, quấn chặt lấy không chịu buông, Thẩm Yến chỉ đành bó tay với nàng. Chàng chung quy vẫn không thể bỏ mặc một vị cô nương yểu điệu, yếu ớt một thân một mình quay về được. Đó không phải là tác phong hành xử của Thẩm Yến.

Chàng nghiêm mặt, kéo theo mớ phiền phức tên Trường Nhạc quận chúa cùng đi.

Hai người tiến vào rừng.

Lưu Linh là thiên chi quý nữ, lớn lên trong nhung lụa, đường núi hiểm trở như vậy, chỉ sợ nàng chưa từng đi qua. Ánh nắng chói chang, không khí nóng ẩm, đường núi gập ghềnh, dốc đá nguy hiểm. Trên đường đi, Thẩm Yến quay đầu lại không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng nhìn thấy Lưu Linh đứng ở trên đống lá khô héo,mặt mũi lấm lem, cả người dính vụn cỏ, trán đẫm mồ hôi, chật vật khó khăn bước theo mình.

Ánh nắng màu vàng chiếu lên gương mặt ngọc ngà của nàng, vừa lúc chàng quay đầu lại, 1 cơn gió cuốn tới thổi tóc nàng bay lên, lọn tóc xoẹt qua gò má trắng ngần, qua đôi mắt hạnh, đen láy, linh động.

Thẩm Yến vô thức vươn tay ra, gương mặt lành lạnh của Lưu Linh lập tức mềm đi, đáy mắt người nam nhân đối diện sâu thẳm thẳm, lấp lánh như chứa cả ngân hà. Hoa đại đang vào mùa trổ bông rực rỡ, nàng đứng giữa núi rừng đẹp hơn cả ngàn hoa, lộng lẫy chói mắt.

“Thẩm đại nhân……” Ngữ khí nàng có chút đắc ý, ánh mắt sâu xa nhìn Thẩm Yến.

“Đừng tự mình đa tình,” Thẩm Yến hờ hững nói, “Trên tóc người có sâu, ta lấy xuống giúp người.”

“…… Ta không tin.”

Thẩm Yến vươn tay, thả một con côn trùng xuống đất, sắc mặt Lưu Linh tức khắc trắng bệch, quả thực bị con sâu kia dọa cho hoảng sợ, liên tục lùi về sau mấy bước, sau đó hung dữ lườm chàng.

Hồi lâu sau, khóe môi nàng mới hơi vểnh lên:

“Thẩm đại nhân, ta mệt, huynh có thể bế ta đi được không?”

“……”

“Không thể bế? Vậy cõng cũng được mà.”

“……”

“Cái này cũng không được à? Huynh xem đi, tay ta bị thương rồi.”

Thẩm Yến không nói gì nhìn nàng vươn cánh tay ngọc ngà thon dài về phía mình, da thịt trắng nõn, đốt xương thon dài, cân xứng, chẳng có lấy một vết thương nhỏ nào.

Chàng nhẫn nhịn, ngẩng đầu nhìn trời, “Mặt trời xuống núi, chúng ta sẽ nghỉ ngơi. Ngày mai tiếp tục hành trình.”

Lưu Linh không hiểu: “Không phải nói qua đêm trong núi rừng rất nguy hiểm ư? Sao lại nghỉ ngơi ở đây?”

Đương nhiên là bởi vì dựa theo trạng thái thể lực của Lưu Linh, cố gắng đi đêm cuối cùng mất nhiều  hơn được.

“Qua đêm trong rừng là một trải nghiệm rất lý thú, cảnh đêm nơi núi rừng rất đẹp, người bình thường khó có cơ hội cảm nhận.”

Lưu Linh nảy sinh hứng thú, “Thẩm đại nhân có thể chỉ cho ta xem không?”

Thẩm Yến ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sạch sẽ trong sáng của Lưu Linh.Thiếu nữ cứ nhìn chàng như thế, giống như ký thác toàn bộ thế giới nơi mình. Tin cậy, chờ mong, kiên định không đổi.

Thẩm Yến dời tầm mắt hướng lên trời, lúc này nhịp tim mới ổn định hơn một chút.

“Vậy làm thế nào đây?” Lưu Linh hỏi.

“Chờ.”

Vậy đành cùng chờ với Thẩm đại nhân vậy ---

Núi xa cô độc, gió lạnh đìu hiu, sương mờ bảng lảng. Những đóa hoa cỏ nội không tên nở rộ khắp núi đồi, lẳng lặng tỏa hương. Cây cối um tùm, gai góc, tạo nên từng lớp từng lớp màn chướng xanh thẳm. Sương mù quấn quanh gốc tùng sừng sững, sâm nghiêm. Đây chính là cảnh đẹp khó có cơ hội thưởng thức được tạo hóa dày công tạo ra, là dung nhan đẹp đẽ, yên bình, bí hiểm của núi ngàn. Mặt trời đỏ giống như một quả cầu lửa diễm lệ, rớt xuống biển rừng xanh thẳm, tìm nơi nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.

Thẩm Yến kéo tay nàng, chỉ cho nàng khúc giao thoa giữa ngày và đêm của rừng. Đầu ngón tay chạm nhau, xúc cảm chân thực, ấm áp, rung động. Hoàng hôn đỏ rực theo mặt trời dần dần biến mất nơi cuối chân trời, từng đàn chim miệt mài bay về tổ, xa xa rặng hoa đại nở trắng một vùng trời, đẹp đẽ như tiên cảnh.

Lưu Linh giật mình, lui bước về phía sau, va vào trong ngực Thẩm Yến, không thể nói là ấm áp, nhưng lại rất an toàn.

Những ánh lửa đỏ cuối cùng của hoàng hôn dần tắt, thay thế bằng bóng tối mênh mang, tĩnh lặng. Thẩm Yến chậm rãi nói cho nàng nghe, còn bao lâu nữa trời sẽ tối hẳn.

“Những cái cây cùng chim chóc……”

“Huynh thật sự muốn ‘giảng’ cho ta nghe từng cái một?”

“Ừ,” Thẩm Yến ngừng lại, nghiêng đầu nhìn ánh mắt nóng bỏng của nàng, “Đừng nghĩ rằng nghe hay không đều được.”

Lưu Linh hừ một tiếng.

Tuyết tùng, phong đường, tô thiết, liễu sam, thiên đầu bách… (*)

(*) Các loại cây gỗ

Nhạn trắng, sếu xám, cú chuồng, chim bìm bịp, gà gô núi…(*)

(*) Các loài chim

Giọng của chàng trầm lắng, mỗi động tác nâng tay, nhướn mày đều vô cùng phóng khoáng, chàng miêu tả kỹ lưỡng, ở khoảng cách xa hoặc gần, chi tiết chỉ cho nàng những bí ẩn lý thú của thế giới tự nhiên.

Nàng đắm chìm trong âm thanh đó, chăm chú lĩnh hội vẻ đẹp thiên nhiên kỳ vĩ không gì sánh nổi mà tạo hóa ban tặng nhân gian.

Lúc chàng đang say sưa giải thích, ánh mặt trời cuối cùng cũng tắt,  bóng tối bao trùm vạn vật, nuốt chửng đất trời trong màn đêm đen huyền, tĩnh lặng. Núi xa, trời cao, tất cả phồn hoa đô hội nhân gian như bị bóng đêm lặng lẽ ôm chầm vào lồng nguc.

Lưu Linh không tự giác nhìn về phía phía Thẩm Yến.

Chàng đứng ở trên mỏm đá, chim chóc từ phía dưới chân chàng bay thẳng lên không trung.

Nam nhân trước mặt nàng ánh mắt trầm mặc, mũi cao thẳng. Cảnh vật khắp bốn phía đều trở nên mơ hồ, mờ nhạt, chỉ còn hình bóng người kia là rõ ràng, chân thực.

Chàng rất đẹp, đây là sự thật.

Thế gian yên tĩnh như thế, không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được sự vui mừng và chua chát vào thời khắc này trong lòng Lưu Linh.

Nơi xa, ẩn nấp trong lùm cây mấy bóng hắc ý nhân lắc mình bay ra, nhằm thẳng hướng Thẩm Yến đánh tới

Lưu Linh trợn to mắt.

- -----oOo------