Chúc Khanh Hảo

Chương 28



EDIT: BRANDY

Mấy năm trước Từ Thời Cẩm đảm nhiệm chức vụ nữ quan trong cung, gần một năm trở lại đây mới trở về Từ gia. Mặc dù đã qua thời điểm tốt nhất để cưới gả, nhưng bởi vì nàng quá ưu tú, lại thêm xuất thân danh gia, quá khứ từng giữ chức vụ cao trong cung, cho nên Từ gia cực kỳ tích cực thúc đẩy việc hôn nhân đại sự của nàng.

Từ gia là đại thế gia tại Nghiệp Kinh, có công phù tá tiên hoàng đánh đông dẹp bắc, bình định thiên hạ. Từ lúc khai quốc đã đứng vững hơn mấy trăm năm.

Ngay cả khi không cân nhắc đến bản thân Từ Thời Cẩm, thì kẻ muốn cưới nữ nhi của Từ Gia tại Nghiệp Kinh cũng nhiều không đếm xuể.

Bởi vì vài nguyên do cá nhân, Thẩm Yến cũng xem như quen biết Từ Thời Cẩm.

Chàng không ngờ rằng, vị quận chúa cao quý mà mình ngẫu nhiên đồng hành cùng này lại là khuê mật tốt của Từ Thời Cẩm.

Con người Từ Thời Cẩm gặp ai đều có thể nói nói cười cười, quan hệ rộng rãi,  hòa nhã, dễ gần, nhưng nếu xét về bằng hữu tri tâm, lại dường như không có lấy một người.

Đám Cẩm Y Vệ đưa mắt nhìn nhau, có điểm hoài nghi, đang định lên tiếng hỏi thăm, đã thấy Lưu Linh chủ động mở lời: “Ta và Từ cô nương xác thực là bằng hữu tốt, năm đó nàng ấy có thể vào cung, chính là do ta mở lời với bệ hạ. Những năm gần đây ta một mực ở lại Quảng Bình vương phủ, lại bận rộn một số chuyện lặt vặt, hiếm khi vào Nghiệp Kinh cho nên Thẩm đại nhân không biết quan hệ giữa chúng ta là chuyện vô cùng bình thường.”

“Hiện tại quan hệ giữa hai người vẫn tốt chứ?” La Phàm không nhịn được lên tiếng.

“Đương nhiên.”

“Không có hiểu lầm gì?”

“Ừ.”

“Cũng chưa từng một lần trở mặt thành thù?”

“Đúng.” Lưu Linh thoáng cong môi, lại nhìn điệu bộ thận trọng của Cẩm Y Vệ, nhàn nhạt nói: “Còn muốn hỏi gì không? Tự thuật lại nhân duyên của ta và Từ cô nương? Buôn chuyện là sở thích độc nhất vô nhị của các cô nương, nhưng ta không có hứng thú mất thời gian vào việc này.”

“Bởi vì quan hệ thân thiết này, nếu như Từ gia động thủ, sẽ cố gắng hết sức tránh thương tổn đến người, đúng không?” Thẩm Yến rốt cục cũng mở miệng, ánh mắt sắc như chim ưng, chăm chú quan sát nét mặt Lưu Linh, không bỏ qua dù là một biểu hiện nhỏ nhất của nàng.

Sáng sớm, trời vẫn còn se lạnh, sắc mặt nàng có chút lãnh đạm, ngay cả giọng nói cũng mang theo vẻ thờ ơ: “... Đại khái là thế.”

Đáy mắt Cẩm Y vệ đều thoáng biến hóa, nhìn chằm chằm Trường Nhạc quận chúa, trong đầu vụt qua vài ý nghĩ.

La Phàm nhịn không được định mở miệng, lại bị Thẩm Yến lạnh lẽo lườm một cái, lập tức nuốt xuống lời muốn nói.

Lưu Linh bên kia dường như cũng đã nhìn ra, nhưng chỉ dửng dưng quay sang chỗ khác.

Cách Nghiệp Kinh càng gần, những tầng quan hệ chồng chéo trong Hoàng Thành cũng ngày càng tiến sát đến bên nàng hơn, có lẽ còn có ý đề muốn cuốn nàng vào trong vòng tranh đoạt.

Ngày còn ở Nghiệp Kinh, nàng đã chán ghét đến tột cùng cảm giác thân bất do kỷ, cho nên mới rời đi, trở về Giang Châu, về ngôi nhà không thuộc về mình, nơi phụ thân đã có gia đình mới, phụ hiền con thảo. Thân mẫu của nàng, Vương phi Quảng Bình vương phủ ngày nào giờ chỉ còn trong hồi ức.

Bóng ma quá khứ giày vò nàng trong mỗi cơn mộng mị, Lưu Linh đã nhiều lần bỏ đất phong, rời đi nhưng rất nhanh lại bị Nghiệp kinh hoặc phụ thân triệu về.

Trời đất rộng lớn, thiên hạ mênh mông, nhưng nàng lại chẳng biết mình nên đi đến nơi nào mới có thể an bình trong chốc lát.

- ----------------

Thẩm Yến thông báo với Lưu Linh, chàng cần sắp xếp ổn thỏa cho những nạn dân kia. Năm đó Trấn quốc lão tướng quân sau khi từ quan, trở về quê cũ là Trữ Châu dưỡng lão.

Hai ngày nữa là đại thọ của lão tướng quân, chàng dự định thay đổi hành trình, đến tận nơi bái phỏng, khẩn cầu lão tướng quân hỗ trợ, an bài nạn dân tại Trữ Châu.

Lưu Linh thế nào cũng được, nhưng nhìn ánh mắt dò xét của Thẩm Yến, nàng thoáng im lặng, tim dần lạnh đi: “Trấn quốc lão tướng quân? Trữ Châu? Nghe có chút quen tai?”

“Trấn Quốc lão tướng quân là tộc trưởng Từ gia đời trước, cho dù hiện tại ngài ấy đã nhường hết mọi quyền hành cho hậu bối, nhưng địa vị trong tộc vẫn vững vàng như núi, không dễ dàng lay động,” Thẩm Yến dừng lại một lát mới nói tiếp, “Vì là lễ mừng thọ lão tướng quân, cho nên bằng hữu tốt của người Từ Thời Cẩm cô nương, chắc chắn cũng có mặt, rất nhanh thôi hai người có thể gặp nhau.”

Lưu Linh híp mắt, “Huynh có ý gì?”

“Không có ý gì cả. Nếu người không muốn đến gặp Từ cô nương có thể nói trước với ta.”

Lưu Linh cười lạnh: “Thẩm đại nhân đã an bài chu đáo hành trình rồi, còn hỏi lại ta làm gì?”

“Nếu như không tiện chạm mắt với Từ cô nương, ta có thể sắp xếp hành trình khác cho người.” Thẩm Yến thản nhiên đáp.

“... Không cần.” Lưu Linh lạnh lùng đáp, sắc mặt lãnh đạm: “Không cần hết lần này đến lần khác thăm dò ta! Ta và Thời Cẩm hoàn toàn không có thù hận gì, quan hệ giữa hai chúng ta rất tốt, chắc chắn không hãm hại đối phương. Ta không có và cũng không muốn giấu diếm điều này, mặc kệ huynh có suy đoán gì, tất cả đều sai rồi.”

Khóe miệng Thẩm Yến hơi cong lên, biển tình cứng ngắc, sắc mặt xám xanh, ánh mắt chàng dịu đi, có chút nhu hòa, khoan dung. Nhưng đến cuối vẫn không nói thêm tiếng nào.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lưu Linh, Thẩm Yến xoay người, mở cửa bước ra ngoài. Thời khắc chuẩn bị rời đi, chàng chỉ khẽ quay đầu, thấp giọng: “Nàng cho rằng, ta hỏi đi đi hỏi lại nàng, chỉ là muốn thăm dò thôi sao?”

Lưu Linh không hiểu nhìn chàng: “Ta nói ta không muốn đi Trữ Châu, huynh có thể vì ta mà thay đổi lộ trình ư?”

“Không thể.”

Đáy mắt Lưu Linh đầy vẻ châm biếm, trào phúng.

- -------------

“Quận chúa, quận chúa!” Bên ngoài trời mưa tầm tã, đám thị nữ đang xúm quanh quận chúa tìm đồ chơi giúp nàng mua vui giết thời gian. Linh Bích vội vàng từ ngoài chạy thẳng vào phòng, hành động gấp gáp, giọng nói có chút bất bình, tức giận: “Quận chúa, em theo lệnh của người đưa cơm cho Thẩm đại nhân, lúc ra đến cửa, nhìn thấy ả Nhạc Linh lén lén lút lút xuất hiện ở khu của Cẩm Y Vệ… em sinh nghi đi theo, sau đó thấy ả ta đưa cho Cẩm Y vệ một tờ giấy nhỏ, chắc chắn ả ta lại giở trò xấu xa gì rồi!”

Lưu Linh nhíu mày, ra hiệu thị nữ nói tiếp.

“Không biết ả ta ở đâu nghe được thông tin Từ cô nương là khuê mật của người, gần đây Cẩm Y Vệ thường xuyên đụng độ thích khách, lần nào cũng đánh đến sứt đầu mẻ trán. Nàng ta lại cò đưa giấy cho La công tử, nói…”

“Nói ta và Thời Cẩm có giao hảo, Từ gia gần đây lại dường như có mâu thuẫn với Cẩm Y Vệ, không bằng nhờ ta hỗ trợ Cẩm Y vệ, đi dò xét thử thái độ, cũng như mục đích của Từ gia.”

Lưu Linh khép sách, đứng lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Linh Bích, nàng tiếp tục thản nhiên nói tiếp: “Bởi vì ta là người rất khó nói chuyện, nếu Cẩm Y Vệ trực tiếp đến thỉnh cầu, khả năng lớn ta sẽ không chấp thuận. Cho nên định để Thẩm đại nhân dùng mỹ nhân kế, lợi dụng tình cảm của ta, biết đâu chừng ta sẽ mềm lòng mà tình nguyện giúp Cẩm Y Vệ?”

“Quận chúa đoán được trước rồi ạ?” Linh Bích thoáng ngượng ngùng, đột nhiên lòng lại đầy phẫn hận, nắm tay, nghiến răng: “Mọi người đều biết rõ nàng ta là người tâm địa độc ác như vậy, sao nàng ta vẫn đủ tự tin cho rằng La công tử sẽ nghe theo kiến nghị của ả, thuyết phục Thẩm đại nhân. Hơn nữa đại nhân sao có thể lợi dụng quận chúa được.”

“Chưa chắc. Cẩm Y Vệ sớm đã có ý này, nhưng vẫn còn ngại ngùng trong lòng, Nhạc Linh lại chủ đống nói ra tâm ý của bọn họ, khó tránh khỏi La Phàm sẽ động tâm. Về phần Thẩm đại nhân.” Lưu Linh lạnh nhạt nói: “Ngươi cho rằng y đi tới được vị trí như ngày hôm nay là nhờ phẩm cách cao quý, tấm lòng nhân từ hay sao? Hay là dựa vào mị lực của y, chỉ cần cười với người một cái có thể làm đối phương ngoan ngoãn nghe lời, nói hết mọi bí mật của mình cho y? Một khi Thẩm đại nhân đã ác độc, tàn nhẫn thì 1 nha đầu con con như ngươi không lý giải nổi đâu.”

Linh Bích nghẹn họng, nhưng quả thực không phản bác lại được.

Nàng để ý thấy gần đây Thẩm đại nhân mặc dù công việc bề bộn, rất ít đến thăm quận chúa, nhưng thái độ của quận chúa vẫn không nóng không lạnh, tựa như chẳng hề để tâm,không hề giống sự vồ vập, nhiệt tình trước đây.

Biến hóa này bắt đầu từ lúc nào? Là từ ngày nàng và Linh Tê lỡ miệng nói ra quan hệ giữa quận chúa và Từ cô nương.

Có lẽ khi đó, Thẩm đại nhân đã có ý định như Nhạc Linh cô nương hiện tại, chỉ là tâm tư ngài ấy quá thâm trầm, nội liễm. Từ khi đó có lẽ Thẩm đại nhẫn đã âm thầm hành động --- bản thân y tự biết quận chúa có ý với mình, dù có muốn lợi dụng quận chúa, cũng chẳng mấy khó khăn.

Linh Bích nhất thời cảm thấy bất bình thay quận chúa nhà mình: Nam nhân trong thiện hạ, tại sao toàn kẻ khốn nạn thế?

Nhưng nàng đảo mắt nghĩ ngợi, quận chúa đã sớm đoán được, vậy sao…

Bị thị nữ nhìn chằm chằm, Lưu Linh thật tình không chịu được, “Thu lại ánh mắt thương hại đó đi, ta không quan tâm Thẩm Yến lợi dụng ta hay không? Ta chỉ muốn có được y thôi.”

Y lợi dụng ta hay không lợi dụng, trái tim y thế nào, nàng căn bản không quan tâm.

Thứ nàng muốn là y. Chỉ vậy thôi.

Y thích thế nào, với nàng không quan trọng!

Linh Tê bưng trà vào, hiển nhiên cũng nghe thấy tuyên ngôn này của quận chúa. Nàng im lặng một lát mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cho nên quận chúa đang chơi đùa với tình cảm của Thẩm đại nhân….”

Thực chất trong lòng người chưa từng có Thẩm đại nhân.

Vì thế người mới nói Thẩm đại nhân đối xử với người ra sao không quan trọng.

Lưu Linh lạnh lùng nhìn về phía Linh Tê: “Ngươi cũng thu lại lời mình vừa nói đi. Ta chưa từng chơi đùa tình cảm của Thẩm Yến. Ta lấy chân tâm đối đãi với y.”

“Thế nhưng…”

“Không hiểu thì câm miệng cho ta! Ngưng tưởng tượng lung tung đi, ngoan ngoãn đứng nhìn là được.” Lưu Linh nhìn thấy những phán đoán của đám người quanh mình, “Đã không hiểu vậy đừng khăng khăng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Nếu như tất cả các người đều có thể hiểu được ta, vậy thì vì sao đều cảm thấy ta kỳ quái, khắc nghiệt.”

Cho tới tận bây giờ, người có thể hiểu được nàng, hình như chỉ có Thẩm Yến.

Đúng chỉ có y.

Lưu Linh rũ mắt, đôi con ngươi đen nhánh, lãnh đạm thoáng nét dịu dàng.

Cho dù thế nào trong nữa, Cẩm Y Vệ đã quyết định, sẽ hộ tống đám nạn dân chạy đến Trữ Châu.

Trữ Châu là nơi cách Nghiệp Kinh gần nhất, là thành trì trù phú, phồn hoa.

Trước tiên Cẩm Y Vệ đến khố phòng phủ nha thay y phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng. Sau khi chỉnh lý lại bản thân đâu và đó, Thẩm Yến dẫn theo thủ hạ cùng Trường Lạc quận chúa đến phủ Trấn Quốc công bái phỏng.

Ngay sau đó, đám người quả nhiên gặp được Từ cô nương đã đến đây từ sớm.

Búi tóc buộc cao, eo nhỏ, chân dài, mặt mày cao nhã.

Cả người toát ra nét hào hoa, phóng khoáng.

Từ cô nương vừa thấy Trường Nhạc quận chúa, nét mặt lập tức vui vẻ, nụ cười so với khi nói chuyện cùng người khác chân thành hơn rất nhiều: “Từ biệt nhiều năm, phong thái của quận chúa vẫn không khác gì trước đây.”

“Ừ.”

“...”

Nhóm Cẩm Y Vệ phía sau bất lực vỗ trán, thầm nhủ trong lòng: ‘Ừ’ là sao? Từ cô nương nhiệt tình, chân thành như vậy, Trường Nhạc quận chúa lại mặt mày lãnh đạm. Một chút cảm xúc cũng không có.

Thẩm Yến cười như không cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn liếc nàng ---- quả nhiên là phong cách của quận chúa.

Từ vô nương không vì thái độ ngang ngược của Lưu Linh mà để bụng, vẫn nhiệt tình, thân thiết như cũ hỏi: “Thư ta gửi cho cô, cô đã nhận được chưa?”

Lưu Linh ngây ra một lúc, chưa kịp trả lời, đã nghe Từ cô nương nói tiếp: “Là về nghi tân của cô. Lục công tử yêu đương vụng trộm sau lưng cô đó.”

Nàng ngang nhiên nhắc đến việc này là có ý gì?

Từ Thời Cẩm, nữ nhân này, từ lần đầu gặp mặt đến hiện tại, chưa bao giờ là một cô nương đơn giản.

Ánh mắt băng lãnh của Thẩm Yến quét qua Từ Thời Cẩm, sắc bén như dao găm.

Cùng lúc đó, người đưa hạ lễ mừng thọ lão tướng quân của Lục Gia cũng ném ánh mắt khó chịu lên người nàng ta.

Đối với tất thảy loại ánh mắt phóng đến, Từ Thời Cẩm vẫn thản nhiên mỉm cười, nói tiếp: “Đúng rồi, ở đây không chừng cô có thể gặp nghi tân đại nhân nhà cô đó. Cô nhất định không biết, phong thái Lục công tử không còn như trước đây đâu.”

Bầu không khí càng thêm quỷ dị.

- -----oOo------