Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 494: Thứ đáng sợ ẩn chứa



Bị năm mươi tên Thiên Địa cảnh đỉnh vây công, Đế Nguyên Quân chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thở dài một hơi.

“Những người này cũng có chút thực lực đó nhưng mà để đối phó ta thì vẫn còn kém chút”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn hai người Vân Diệp và Dực Hoành rồi lên tiếng.

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc để hai ngươi ra tay, đám người này cứ giao lại cho ta là được”.

Vừa dứt lời, Đế Nguyên Quân vung tay đánh ra một đạo hắc vụ từ trong lòng bàn tay bao phủ cả một vùng rộng lớn và nhốt bản thân cùng năm mươi tên đó vào bên trong.

“Giờ thì…”.

Đám người kia thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên thay đổi và có một dự cảm chẳng lành sắp sửa ập đến thì trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi vô cùng.

Trong khi bọn họ còn đang luống cuống không biết nên làm như thế nào và đánh từng chiêu loạn xa ra xung quanh như muốn phá tan hắc vụ để xông ra ngoài nhưng toàn bộ công kích của họ đều giống như đánh vào không khí.

Hắc vụ bị đánh tan rồi lại ngưng kết lại với nhau ngay lập tức!

Chứng kiến một màn này khiến đám người không thể tin được vào những thứ đang diễn ra trước mắt và một nỗi sợ thầm kín ở trong tâm trí đột nhiên xâm chiếm hết suy nghĩ của bọn họ.

Ngay khi không biết chuyện gì đang diễn ra thì đám người đồng loạt cảm nhận được một cổ khí tức tựa như thái cổ hung thú ở trên cao thì ngẩng đầu nhìn lên. Ngay lập tức, đám người gần như chết đứng tại chỗ vì cảnh tượng hãi hùng trước mắt.

Trong mắt họ, thân ảnh hư ảo của Đế Nguyên Quân hiện tại to không khác gì một tòa sơn nhạc cao hàng ngàn trượng với hai con mắt màu đỏ máu trông không khác gì ma thần đang liếc xuống nhìn họ giống như bậc chủ tể đang nhìn xuống chúng sinh.

Đó không phải là vì thân ảnh Đế Nguyên Quân hóa lớn mà đó chính là ảo cảnh do nỗi sợ trong tâm trí bọn họ mà ra.

Đối với hắn thì đám người đứng trước mặt nhỏ bé không khác gì một con kiến!



Lúc này, ở bên trong hang động!

La Thiên một mạch xông thẳng vào thì nhìn thấy hai vên vách động là những nhà giam cực kỳ kiên cố với bên ngoài là những tấm phù văn đang phát ra uy năng của mình.

Nhìn thấy hơn hai mươi nhà giam lớn nối tiếp nhau và nhìn dáng vẻ của những người bị nhốt ở trong đó thì hắn không kiềm lòng được mà run lên một cái.

Tuy họ bị bắt giam và tấm phù văn ở bên ngoài chỉ dùng để phong bế tiếng động ở bên trong phát ra chứ chẳng có gì khác biệt nên La Thiên cảm thấy nghi hoặc vô cùng.

Trong những người đang bị nhốt đó có không ít cường giả Tinh Cực cảnh và đa phần đều là Thiên Địa cảnh nên theo lý mà nói thì bọn họ có thể dễ dàng thoát ra ngoài. Nhưng khi nhìn dáng vẻ co ro và sợ sệt của đám người thì hắn không giấu được sự nghi hoặc của mình.

Ngay khi La Thiên định ra tay phá vỡ lồng giam để giải cứu những người ở bên trong thì tại nơi sâu thẳm trong hang động bỗng có một tiếng thở nhẹ. Tuy đó chỉ là một tiếng thở rất nhẹ nhưng lại khiến toàn thân La Thiên không kiềm được mà run lên một cái.

Hắn bây giờ đang cảm thấy sợ hãi vì thứ gì đó ở nơi sâu thẵm của hang động!

Ở bên ngoài!

Thanh Lương các chủ nghe những lời nói của Hàng Minh thì lộ vẻ ngập ngừng, trên gương mặt hiện lên vẻ ngờ vực và ánh mắt có chút khó tin nhìn hắn ta. Bất giác, khóe miệng Thanh Lương các chủ khẽ run lên một cái rồi lên tiếng.

“Ngươi nghĩ dùng lời nói đó sẽ khiến ta lơ đáng hay sao? Ngươi tốt nhất nên thu lại tâm tư của mình bằng không thì đừng có trách?”

“Thanh Lương? Ngươi lúc nào cũng có ánh mắt sắc bén nhỉ? Nhưng mà ngươi đã quên mất một điều, nơi này là địa bàn của ta?”

Đáp lại, Hàng Minh nhìn Thanh Lương các chủ bằng một ánh mắt đầy sự khinh thường và cợt nhã, nói.

“Các ngươi không nên tự mình đến nơi này mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cả? Ta tự hỏi các ngươi đây là quá tự tin vào thực lực của bản thân hay tự cao, tự đại và ngu xuẩn đây?”

“...”.

Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì hơi cúi đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.

Tuy đây chỉ là lần thứ hai thứ ba gặp hắn ta nhưng mỗi một lần như thế thì đều cảm nhận được một cổ lực lượng hư ảo và đáng ngờ nào đó ở trên người Hàng Minh khiến Thanh Lương các chủ cảm thấy có chút bất an ở trong lòng.

Nhìn Thanh Lương các chủ không có phản ứng lại, Hàng Minh liếc mắt nhìn về phía hang động rồi khẽ nhếch mép, nói tiếp.

“Chắc các ngươi tưởng La Thiên đi vào trong hang động là có thể cứu người từ trong đó ra được đúng không? Đây đúng là một suy nghĩ hết sức ngu dốt, bởi vì các ngươi sẽ không hề hay biết ở trong đó đang ẩn chứa thứ gì?”

“Ngươi nói nhiều như vậy là có ý gì?”

Thanh Lương các chủ khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Hàng Minh rồi lên tiếng đáp lời.



“Ngươi đây là đang muốn khiến bọn ta phân tâm hay là kéo dài thời gian đợi cứu viện đến?”

“Đợi cứu viện?”

Hàng Minh nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, trên gương mặt hiện lên vẻ trào phúng vô cùng.

“Thanh Lương ơi là Thanh Lương? Ngươi đây là quá tự tin vào khả năng của bản thân đến mức ngu ngốc rồi? Đối phó với đám người các ngươi cần gì cứu viện? Chỉ cần một mình ta là đủ rồi?”

“Nếu như sáu người các ngươi liên thủ với nhau thì ta sẽ còn có chút kiêng dè nhưng với hai ngươi mà muốn đối đầu với ta? Đúng là nực cười”.

Bất giác, Thanh Lương các chủ cười khẩy một tiếng rồi đáp.

“Ngươi tưởng chỉ có hai người bọn ta đối phó ngươi? Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Haha… Ngươi tưởng ba tên đó có thể thoát khỏi sự công kích của năm mươi Tinh Cực cảnh đỉnh sao?”

Hàng Minh nghe thấy vậy thì khẽ cau mày và trên gương mặt hiện lên vẻ suy nghĩ. Nhưng rất nhanh, hắn đã gạt bỏ hết suy nghĩ ở trong đầu rồi lên tiếng.

“Đừng có tự tin như thế chứ? Tuy những người đó chỉ mới Thiên Địa cảnh đỉnh nhưng tất cả đều được ta lựa chọn một cách kỹ lưỡng và thực lực của bọn họ thì ta hiểu rõ nhất”.

“Để đối phó với ba tên Tinh Cực cảnh vừa mới đột phá thì chỉ cần mười người bọn họ là đủ để giết chết nhưng bây giờ là năm mươi người đồng thời ra tay”.

“Ngươi nghĩ ba tên đó có thể sống được hay sao?”

Hàng Minh vừa nói dứt lời thì đột nhiên có một thanh âm lành lạnh và đầy hững hờ ở ngoài xa vọng lại khiến hắn bị giật mình.

“Thật vậy sao?”

Hắn ta quay người, ánh mắt nhìn về phía thanh niên với mái tóc bạc cùng dáng vẻ hững hờ thì cảm thấy có chút khó tin và bất ngờ. Nhưng khi hắn nhìn lại xung quanh thì không còn nhìn thấy bóng dáng của những tên thuộc hạ thì trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.

Sắc mặt Hàng Minh dần trở nên trầm xuống, trong ánh mắt dần hiển lên vẻ tức giận và không thể giấu được sát ý của bản thân.

“Thuộc hạ của ta đâu? Người chết thì phải thấy xác, chẳng nhẽ ngươi là…”.

Bất giác, Hàng Minh phá lên cười lớn một tiếng trông thích thú vô cùng.

“Thật là thú vị, thú vị chết đi được?”

“...”.



Nhìn dáng vẻ hắn ta cười như điên khiến Thanh Lương các chủ cảm thấy hơi nghi hoặc và trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

“Ngươi bây giờ phải đối mặt với năm người bọn ta mà vẫn có thể cười được? Chẳng nhẽ ngươi bị ép tức đến mức phát điên rồi hay sao?”

Đáp lại, Hàng Minh quay qua nhìn Thanh Lương các chủ rồi lên tiếng đáp lời.

“Chà, ta cũng mong bản thân được điên thỏa thích một lần như thế nhưng đáng tiếc thay? Cho dù ta muốn nhưng sẽ chẳng thể được?”

“Khá khen cho ngươi khi tìm được người có thực lực như thế này nhưng mà các ngươi đã sai một điều?”

“Ai nói với các ngươi là ta chỉ có một mình?”

Oanh!

Lời nói của hắn ta vừa dứt thì ở bên phía tòa sơn nhạc bỗng bộc phát một tiếng động cực kỳ lớn và cùng với đó là một cổ khí tức khủng bố đang tản mát ra xung quanh như muốn đè nén tất cả.

Khi đám người ngoài đâi nhìn lại thì trông thấy một phần tòa sơn nhạc đã bị oanh bạo tạo thành một vết lõm cực kỳ lớn và một cột bụi đất bốc lên nghi ngút. Từ trong đó bay ra, bóng dáng trung niên nhân trên người bị trọng thương và trên khóe miệng đang không ngừng thổ huyết.

Người trung niên đó không ngoài ái khác chính là La Thiên?

Đuổi theo ngay sau lưng là một bàn tay vô cùng to lớn đang vươn ra và chộp thẳng về phía La Thiên như muốn bóp chết.

Tuy không nhìn thấy rõ vóc dáng thứ đó to lớn như thế nào nhưng trong mắt cả năm người đều hiện rõ sự ngưng trọng vô cùng. Sỡ dĩ bọn họ đều có biểu cảm như thế vì thứ đó chính là dạng tồn tại đáng sợ nhất đối với những tu luyện giả.

Thấy đám người có một phen bị dọa sợ, Hàng Minh phấn khích phá lên cười lớn một tiếng và nói với giọng điệu đầy thích thú.

“Haha… Các ngươi cảm thấy món quà này của ta như thế nào?”