Chưởng Ôn

Chương 3: Thẩm phán Nghiêm Văn Khâm



Phòng thẩm lý và phán quyết tòa án nhân dân tối cao thành phố A

Nửa năm trước, hội trưởng hiệp hội bất động sản tham ô một số tiền rất lớn, gây chấn động thành phố A, toà án nhân dân tối cao thành phố A lập án nhưng cho tới nay vẫn chưa ra tòa, dần dần vụ kiện bị người dân lãng quên nhưng bên trong pháp viện lại nổi lên một hồi phong ba.

Phòng họp.

Bên trong phòng, từ thành viên ủy ban thẩm lí và phán quyết cho đến thẩm vấn tòa án đều đang chuẩn bị bắt đầu thảo luận về vụ kiện.

Bên trong hồ sơ đưa lên cho thấy bị cáo bị điều tra ra có nhiều bất động sản phi pháp ở thành phố A, nhận hội lộ số tiền lên đến hàng trăm ngàn nhân dân tệ, khiến công trình sụp đổ làm nhiều công nhân tử vong.

Lần này viện trưởng đích thân tham gia thảo luận, án kiện lần này tỉnh ủy cùng thành ủy đều rất quan tâm, được xem là việc trọng đại của pháp viện.

"Thẩm phán Nghiêm còn chưa đến?", lão viện trưởng mập mạp liếc đồng hồ lo lắng nhìn ra cửa, cô gái này trước đây rất ít khi đến muộn, lần này là vì vụ kiện sắp tới nên nàng tự mình cùng kiểm sát trưởng điều tra chứng cứ.

Ước chừng một lúc sau dần dần vang lên tiếng gót giày thanh thúy giẫm trên nền gạch chậm rãi tới gần phòng họp, sau cánh cửa liền xuất hiện một người.

Ngũ quan nàng tinh xảo, mắt sáng như sao, vẻ mặt nghiêm túc, tóc ngắn ngang vai, một thân chế phục trang nghiêm, quanh thân tỏa ra cỗ chính khí lẫm liệt, trên mặt không một dấu vết của năm tháng, trên tay cầm xấp tư liệu, chậm rãi tiêu sái đến gần.

"Thật xin lỗi, tôi đến trễ", nàng liếc mắt nhìn đồng hồ.

"Không sao, thẩm phán Nghiêm, chúng ta bắt đầu thôi", một vị thẩm lí và phán quyết viên nói.

"Vụ án này tỉnh ủy cùng thành ủy đều tham dự, được sự chú ý rất nhiều, chính phủ hi vọng chúng ta nhanh chóng phán án để tình hình ổn định, tránh ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành phố cùng thị trường bất động sản.", viện trưởng dựa vào ghế chủ tọa, bưng một tách trà đưa đến bên miệng, ánh mắt không tự giác liếc về phía Nghiêm Văn Khâm.

"Nhanh chóng phán án?", Nghiêm Văn Khâm vô ý cười cười, biểu tình nghiêm túc hỏi lại liền đưa tay lấy ra túi hồ sơ trên bàn, xuất ra một văn bản: " Đây là chứng cứ mới nhất mà tôi cùng kiểm sát trưởng Lưu vừa tìm được.". Quay đầu lại nói tiếp: " Tôi không biết cái khái niệm nhanh chóng này là có ý gì". Nói xong nhìn thẳng mỗi người có mặt trong phòng họp, mọi người hai mặt nhìn nhau rồi bởi vị ngại viện trưởng nên không nói gì.

"Thì ra cô là vì thứ này mà bôn ba suốt hai tháng nay?". Một phán quyết viên hỏi, Nghiêm Văn Khâm gật đầu, một vị phán quyết viên khác lại nói: "Thẩm phán Nghiêm, cô thật sự rất có trách nhiệm, đây là chuyện của viện kiểm sát, cô cần gì phải tận lực như vậy cơ chứ!".

Viện trưởng nhìn thoáng qua chứng cứ mới nhất trên bàn, buông tách trà trong tay rồi nhìn tất cả thẩm lí và phán quyết viên nói: "Chứng cứ này có bao nhiêu công dụng? Vụ án này bên bộ rất xem trọng, lại ảnh hưởng đến sự phát triển của thành phố A, ai ai cũng lo lắng, thế nên hình phạt không thể quá mức hà khắc". Nói xong lại nhìn mọi người, không ai nói chuyện.

Nghiêm Văn Khâm bỗng nhiên đứng lên nhìn thẳng viện trưởng, nói: "Mạng người quan trọng, như thế nào có thể nói nhẹ nhàng như vậy?"

"Thẩm phán Nghiêm, vụ án này có tính đặc thù nhất định....", viện trưởng ngữ khí thấm thía nói, Nghiêm Văn Khâm nhìn thẳng viện trưởng lại nhìn một lượt những người ở đây, đưa tay gỡ quốc huy trước ngực xuống: "Trừ phi Nghiêm Văn Khâm tôi không làm thẩm phán của phiên tòa này!". Nói xong đem quốc huy đặt lên bàn liền đi ra khỏi phòng hội nghị, để lại bóng lưng kiên định nhất quyết trong mắt mỗi người ở đây.

Mọi người đều biết thẩm phán Nghiêm ghét ác như kẻ thù, thanh chính liên minh, là một nữ nhân dịu dàng ôn nhu nhưng có nội tâm vô cùng cương nghị kiên định.

Nghiêm Văn Khâm nhìn chính mình trong gương, một thân chế phục này là gánh trên lưng tương lai của bao nhiêu con người, ảnh hưởng đến con đường sau này của họ. Tại nơi chấp pháp tối cao nhất này pháp luật vĩnh viễn bảo vệ người thiện lương, người tổn hại pháp luật chắc chắn bị sẽ nghiêm trị.

*****

Cuối cùng thì thẩm phán của phiên toà tham ô vẫn là Nghiêm Văn Khâm, nàng ở buổi họp giữ vững nguyên tắc cùng thái độ khẳng định đối với viện trưởng. Điều này đúng là khiến người ta sợ rồi, một thân chính nghĩa nghiêm nghị khiến người khác nể phục, kết quả phiên toà không thể nghi ngờ là lại khiến Nghiêm Văn Khâm trở thành người hùng trong mắt mọi người.

Vừa mới chấm dứt phiên toà Nghiêm Văn Khâm liền đi vào văn phòng, trợ lý một đường chạy lại nói: "Thẩm phán Nghiêm, có người bên đài truyền hình liên hệ chúng ta, nói là muốn phỏng vấn chị". Nghiêm Văn Khâm dựa vào sofa, đưa tay vuốt vuốt mi tâm, vẻ mặt mỏi mệt.

"Thẩm phán Nghiêm? Lần này là kênh địa phương phỏng vấn chị, bọn họ nói vụ án lần này là cảnh cáo tốt nhất đối với bọn phạm tội, đồng thời có thể trấn an lòng dân, pháp luật sẽ mở rộng chính nghĩa, giữ gìn trật tự xã hội bảo đảm cuộc sống nhân dân.", cô trợ lý nhỏ biết Nghiêm Văn Khâm mệt chết rồi, chỉ là nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh sofa, nhỏ giọng nói với nàng.

"Để đài truyền hình liên hệ với phán quyết viên đi, về sau những chuyện như vậy đừng hỏi tôi, tôi là nhân viên pháp chế, không phải mình tinh siêu sao", trên mặt Nghiêm Văn Khâm không một ý cười nhưng thanh âm khi nói lại có thừa ôn nhu, nàng nói xong liền đứng dậy hướng về bàn công tác, trợ lý giúp nàng pha một ly trà liền ra ngoài.

Trợ lý vừa ra ngoài liền gặp thẩm lí và phán quyết viên Ngô Thần đi tới, nàng kia chào hỏi vài tiếng liền đi vào phòng Nghiêm Văn Khâm.

"Đây là án cố ý đả thương người, vất vả lâu như vậy mới tìm ra chứng cứ xác thực, không ngờ nửa đường liền xuất hiện Trình Giảo Kim.", Ngô Thần nói với Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm nhìn tư liệu vụ án rồi nói: "Gặp phải luật sư Tề Phi này, khó tránh khỏi khó giải quyết".

"Tề Phi này nghe nói rất khó mời, hơn nữa nguyên tắc của cô ta rất chặt, hiếm khi tiếp nhận mấy vụ án nhỏ thế này, tích cách thực cổ quái", Ngô Thần nhớ lại tình cảnh giáp mặt Tề Phi kia, người này nửa chính nửa tà, chỉ cần nàng muốn thì 90% vụ án nàng nhận đều thắng, cô gái này chỉ trọng thắng thua không trọng tiền tài, có lẽ là có lợi cho địa vị trong giới của mình.

"Có chút không hiểu vì sao Tề Phi lại nhận vụ án này", Ngô Thần không hiểu hỏi.

Nghiêm Văn Khâm tháo mắt kính xuống, xoa xoa huyệt thái dương mới có thể giảm bớt trận đau đầu đang tác quái nhưng khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhẹ: "Thẩm lí Ngô, cô có biết bối cảnh của bị cáo không?"

"Là quản lý của công ty cổ phần Hoằng Đạt, hắn tụ tập đánh bài rồi lại vì tức giận kẻ thắng tiền của mình mà vung tay khiến người kia bị đánh đến gãy xương nhập viện", Ngô Thần trả lời

Nghiêm Văn Khâm mang theo ý cười gật đầu, vuốt cái trán mềm rồi đeo lại kính, Ngô Thần đăm chiêu nhìn biểu tình cười cợt của Nghiêm Văn Khâm mà không hiểu ý gì.

"Công ty cổ phần Hoằng Đạt là do Đại công tử Tô gia Tô Hoằng nắm giữ, quản lý công ty đều là tâm phúc của hắn, chẳng lẽ hắn lại để tâm phúc của mình ngồi chờ chết sao?", Nghiêm Văn Khâm giương mắt nhìn Ngô Thần nói, Ngô Thần lúc này mới vỗ đầu vỡ lẽ, bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên trong ngành vẫn tung tin đồn sau lưng Tề Phi có đại kim chủ chống lưng, kim chủ này có khả năng rất lớn chính là Tô Hoằng?"

Nghiêm Văn Khâm buông tư liệu trong tay, ngẩng đầu híp mắt nhìn Ngô Thần, khóe miệng kéo lên một mạt ý cười: "Chúng ta nên độc lập thảo luận vụ án này, đừng ở đây mà phỏng đoán vô căn cứ". Ngô Thần thở dài một hơi, gật gật đầu, đối với Nghiêm Văn Khâm tâm sinh kính ý.

Nàng trí tuệ, thấy hết thảy tất cả nhưng không chút nào để lộ, khiêm tốn không kiêu căng, tác phong công tác nghiêm cẩn chuyên tâm làm cho người ta tìm không ra lỗi sai, chỉ là vẫn có tin đồn nàng có bối cảnh cường đại nhưng lại chưa từng nghe nàng đề cập qua.

Ngô Thần chậm rãi rời khỏi văn phòng Nghiêm Văn Khâm để không quấy rầy nàng, nhìn nhìn Nghiêm Văn Khâm đang tựa vào bàn công tác, Ngô Thần có cảm giác sùng kính không nói nên lời. Đều là thẩm lí và phán quyết viên, Nghiêm Văn Khâm là tấm gương và tiền bối của nàng, người phụ nữ đó là hóa chân của chính nghĩa, đôi khi Ngô Thần cũng lo sợ mình bị xã hội bẩn thỉu này cắn nuốt bản ngã, có lẽ là do tuổi trẻ tâm tính chưa vững nhưng mỗi lần nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm một thân chế phục cùng ánh mắt kiên định, nàng liền càng thêm tin tưởng tín ngưỡng của bản thân. Nhưng nàng lại không biết, rất nhiều lúc tín ngưỡng của một người là bởi vì một ai đó mà sinh ra cùng tồn tại.

*****

Mỗi lần Nghiêm Văn Khâm thẩm duyệt vụ án cơ hồ là trong trạng thái không ăn không ngủ, nàng thường xuyên vì xét duyệt án mà quên ăn cơm, quên cả thời gian tan làm, lúc phát hiện điểm nghi ngờ của vụ án thì nhất định tìm nguyên cáo hoặc bị cáo cùng luật sư thảo luận. Nàng đã từng nói rằng, nàng nhất định không thể phán án sai, đây là yêu cầu cơ bản nhất đối với bản thân.

Nghiêm Văn Khâm rất ít khi tan làm đúng giờ, cuộc sống một mình nhiều năm khiến nàng trở thành người quy luật sinh hoạt bình thản, đem tất cả chuyện cũ chôn vùi trong lòng, tận tâm làm tốt chức trách của mình, không hề giao thiệp với người khác.

Thang máy dừng ở tầng 17, Nghiêm Văn Khâm đi đến cửa liền nhìn thấy một kiện hàng đặt phía trước, đưa tay cầm lấy nó lại đẩy cửa vào, tự rót một ly nước rồi ngã ngồi trên sofa.

Nàng ngẩng đầu nhìn trần nhà, mệt mỏi nhắm lại hai mắt rồi bất tri bất giác ngủ quên.

Ánh trăng ban đêm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh hắt vào phòng, rơi trên người đang nằm, nàng nghiêng người trên sofa, đầu gác trên cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, tiếng hít thở đều đặn càng làm cho màn đêm thêm yên tĩnh. Mãi cho đến khi bên ngoài cửa sổ dần dần nổi gió, mây đen không một chút vết tích che đi trăng sáng, sau đó mưa bắt đầu rơi lác đác lên cửa sổ tạo nên âm thanh tí tách phá vỡ không gian yên lặng thì người đang ngủ mới chậm rãi tỉnh dậy, cảm giác ê ẩm truyền đến khắp cánh tay.

Nàng lắc lắc tay nhằm giảm bớt tê dại, ánh mắt rơi trên kiện hàng đặt trên bàn. Nàng lấy ra dao rọc giấy bên dưới bàn trà để mở túi hàng, là một hộp giấy hình chữ nhật, nàng chậm rãi mở nắp hộp thì nhìn thấy bên trong là vật gì đó màu đỏ ghê người, ánh mắt khẽ biến liền lấy ra một chiếc áo sơ mi dính máu.

Đây không phải là lần đầu nàng nhận được lời đe dọa, nhưng vật nhiễm máu này đúng là lần đầu tiên mới thấy. Nàng nhìn chằm chằm áo sơ mi hồi lâu liền lấy ra điện thoại gọi đi: "Đem hình ảnh ở cửa ngày hôm nay gởi cho tôi", Nghiêm Văn Khâm bình thản nói xong câu đó liền cúp máy, tìm túi plastic màu đen gói lại áo sơ mi, bỏ vào hộp giấy rồi ném vào thùng rác.

Vào thư phòng mở máy tính, hình ảnh từ camera giám sát đã gởi đến, nhân viên ở đây hiệu suất rất cao, lúc trước nàng chọn nơi này cũng vì bảo an ở đây chuyên nghiệp hơn những tiểu khu khác. Thân phận nàng đặc thù, cự tuyệt những thứ giám sát như thế này trong nhà mình, em gái muốn để vệ sĩ bảo vệ cũng bị nàng từ chối.

So với suy nghĩ của nàng thì không khác nhau mấy, trong màn hình là một người mặt đồ đen, đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, đem kiện hàng đặt trước cửa ngay trước lúc nàng đi làm về. Có thể tự do ra vào tiểu khu lại tính toán chính xác thời gian về nhà của nàng, xem ra đối phương muốn cho Nghiêm Văn Khâm biết được sự lợi hại của bản thân.

"Nghiêm tiểu thư, có cần giúp cô điều tra không?", bảo an gọi đến chỉ nghe được Nghiêm Văn Khâm nói bốn chữ: "Dàn xếp ổn thỏa". Mặc kệ là ai làm thì đối với nàng mà nói đều không có ý nghĩa gì, nàng sẽ không vì chuyện này mà dừng lại chức trách của mình.

Nàng lưu tư liệu về máy, tắt máy tính rồi đi vào phòng ngủ, trên đầu giường là một khung ảnh, bên trong ảnh là nàng cùng một cô gái tựa sát vào nhau, đón gió đón nắng. Cả hai ngồi trên bãi cỏ xanh biếc, xung quanh trải dài hoa dại màu vàng, cô gái nghiêng đầu tựa trên vai nàng, kéo cánh tay nàng nhìn máy ảnh cười hạnh phúc.

"Ngày mai đến thăm em", Nghiêm Văn Khâm nói xong đưa tay vuốt gương mặt tươi cười trên ảnh, trong ánh mắt toát ra bi thương nồng đậm, năm tháng chưa từng mang đi phần kí ức này mà đã sớm in sâu tận đáy lòng, sáng lạn nở rộ.