Chưởng Ôn

Chương 33: Kiệt lực tìm kiếm



Những nơi có thể tìm đều đã tìm nhưng vẫn không có tung tích của Diệp Tiêu Nhiên, tuy có nhân chứng nói rằng lúc xảy ra hỏa hoạn có nhìn thấy một chiếc xe đi ra từ nơi này nhưng không hề biết được hướng đi. Mà nhiều ngày nay Nghiêm Văn Khâm cũng không ngừng tìm kiếm, nàng không tìm đến thủ hạ của Diệp Tiêu Nhiên để lấy tin tức mà chỉ để người theo dõi họ, thế nhưng vẫn không có kết quả gì. Nhưng đồng thời cũng phát hiện ngoài trừ mình đang vội vã tìm Diệp Tiêu Nhiên ra thì vẫn có người còn muốn gấp gáp hơn nàng.

Tình hình bây giờ là hai giới hắc bạch đều đang ra sức tìm kiếm cô, mà những người này hoặc là muốn bảo hộ cô hoặc là muốn hãm hại cô. Hiện giờ Tô gia cũng đã trắng trợn muốn tìm cho ra Diệp Tiêu Nhiên, mà Nghiêm Văn Khâm cũng không còn im lặng nữa, nàng xuất động toàn bộ đội bảo an Nghiêm gia ở thành phố A, toàn bộ quá trình tìm kiếm đều cố ý thả tin tức, tìm không thấy Diệp Tiêu Nhiên thì nhất quyết không bỏ qua, đồng thời cũng muốn nói với kẻ đứng sau tấm màn này rằng bây giờ Nghiêm Văn Khâm nàng sẽ đứng ra bảo vệ Diệp Tiêu Nhiên, muốn nhìn xem rốt cuộc có người nào muốn đối nghịch với Nghiêm gia hay không.

"Tìm nhiều ngày như vậy mà vẫn không có tin tức gì, xem ra có vẻ cô ấy bị thương không nhẹ". Nghiêm Văn Huy lái xe nói, Nghiêm Văn Khâm không trả lời, nàng đã quen duy trì sắc mặt băng sơn bất động thanh sắc rồi, thế nhưng khí sắc và tinh thần thì thập phần không tốt, đáy lòng nàng lúc này tràn đầy lo lắng, người khác không hiểu nhưng Nghiêm Văn Huy liếc mắt liền có thể nhìn rõ.

"Theo tác phong làm việc của cô ấy thì dù không xuất hiện cũng không có nghĩa là bị thương. Nói không chừng là đang ở nơi nào đó quan sát mọi chuyện". Nghiêm Văn Khâm nhắm mắt trả lời,

"Nhưng chị không phải người khác, vì cái gì không liên lạc với chị? Biết rõ so với bất luận kẻ nào thì chị sẽ rất lo lắng cho cô ấy kia mà". Nghiêm Văn Huy có chút đau lòng chị gái, nàng biết chị của nàng dụng tình rất sâu, một khi đã kiên định thì sẽ bất chấp tất cả mà giữ vững tình cảm này.

Nghiêm Văn Khâm trước đây làm sao có thể động can qua lớn như vậy, động thái bảo vệ Diệp Tiêu Nhiên như vậy chính là muốn nói với nhiều người, rằng nếu muốn thì cứ động đến người Nghiêm gia bảo hộ thử xem? Nàng làm sao sẽ là người không biết chừng mực như vậy, lấy bối cảnh của mình mà làm việc, chẳng qua là tình huống đặc biệt, nếu không làm như vậy thì Diệp Tiêu Nhiên xuất hiện trở lại sẽ rất nguy hiểm. Hoặc là đem đám người sau lưng kia nhổ tận gốc, hoặc là làm càn như bây giờ, muốn Nghiêm Văn Khâm cứ trơ mắt nhìn Diệp Tiêu Nhiên nguy hiểm là điều vạn lần không thể. Cho dù người bị thương là mình thì nhất quyết cũng không để bất luận kẻ nào tổn hại đến Diệp Tiêu Nhiên của nàng.

"Là người nào đến đây mà để cho em phải đưa chị đích thân đi đón như vậy?". Nghiêm Văn Khâm chống trán hỏi.

"Nói không chừng là người có thể giúp chị a?". Nghiêm Văn Huy cười cười không nói, Nghiêm Văn Khâm chỉ mỉm cười lắc đầu, cô em gái này từ khi nào đã biết thừa nước đục thả câu với mình rồi.

Gần đây Nghiêm Văn Khâm thường xuyên ra vào truyền thông Trung Á, nàng đã xin nghỉ phép dài hạn ở pháp viện, cho nên có ai muốn gặp nàng thì đành phải thông qua Nghiêm Văn Huy. Lúc hai người vừa bước vào văn phòng thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhưng xa lạ, Nghiêm Văn Khâm có chút hoài nghi không xác định kêu lên: "Chu Huy?".

Người đàn ông quay đầu, chỉ thấy hắn thân cao 1m8, nụ cười trên môi mang theo mùi vị năm tháng, hàm râu được cạo gọn gàng, hiển lộ nên tư vị nam nhân thành thục.

"Văn Khâm, đã lâu không gặp". Chu Huy vươn tay, Nghiêm Văn Khâm cũng là vẻ mặt đầy ý cười vươn tay lại, cảm giác bàn tay bị Chu Huy nắm gắt gao thì nàng lập tức rút tay lại.

"Nhiều năm không gặp, anh thế nào lại đột nhiên đến thành phố A?". Nghiêm Văn Khâm tiếp đón Chu Huy đến sofa.

"Không liên lạc với Văn Huy thì làm sao gặp được em?". Chu Huy nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm thì có cảm giác vui sướng ngập tràn, loại tâm tình bộc lộ qua lời nói này cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

Thời điểm học đại học Nghiêm Văn Khâm bởi vì tham gia hội sinh viên nên quen biết Chu Huy, lúc ấy hắn là chủ tịch hội sinh viên, được đám nữ sinh truy đuổi, tôn sùng hắn như nam thần. Mà lúc ấy Nghiêm Văn Khâm trong luật viện cũng là nhân vật phong vân, không chỉ thành tích xuất sắc mà còn bởi vì bối cảnh của nàng. Gia thế Chu Huy cũng bất phàm, cha tham chính, mẹ theo thương, có thể nói hai người là nam tài nữ mạo, mà lúc ấy Nghiêm Văn Khâm cũng vì quá mức xinh đẹp mà được bầu làm hoa khôi luật viện. Hoa khôi xứng với nam thần, trong mắt mọi người đó là cặp đôi trời sinh, môn đăng hộ đối, làm cho người ta ghen tị, hai người thường xuyên đi với nhau nên cứ tưởng là đang hẹn hò, nhưng không ngờ rằng sau này lại chậm rãi xa cách, tuy rằng nhìn thì vẫn là bạn tốt nhưng rõ ràng xuất hiện khoảng cách, khiến người khác phỏng đoán giữa họ có kẻ thứ ba chen vào.

Mà sự thật thì chỉ có bọn họ mới biết, lúc đó quả thật Chu Huy ra sức theo đuổi Nghiêm Văn Khâm nhưng trực tiếp bị cự tuyệt. Nguyên nhân không phải là vì có người thứ ba như lời đồn mà là vì Nghiêm Văn Khâm đã có người trong lòng. Xuất phát từ ý tôn trọng cùng tín nhiệm nên Nghiêm Văn Khâm đem chuyện của mình và Thư Thấm Tuyết nói với Chu Huy, Chu Huy vậy mà không biểu hiện mất mác, chỉ vui vẻ chúc phúc hai người.

Sau khi tốt nghiệp Nghiêm Văn Khâm tiếp tục ở lại học thạc sĩ, còn Chu Huy thì theo cha bắt đầu tiến vào giới chính trị, sau đó Nghiêm Văn Khâm nghe nói hắn biểu hiện ưu việt, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã liên tiếp thăng chức. Chuyện bên trong quan trường Nghiêm Văn Khâm cũng hiểu được, không chỉ vì Chu Huy thông minh cơ trí mà còn vì hắn biết đối nhân xử thế, lúc ở đại học nàng đã biết đây là người có thể làm nên đại sự, xử lí đâu vào đấy, hơn nữa gia cảnh của hắn cũng là một ưu thế, có thể một bước lên mây không phải là chuyện ngạc nhiên gì.

Sau khi tốt nghiệp thì hai người rất ít khi gặp nhau, hai người hai thành phố, tang lễ của Thư Thấm Tuyết hắn cũng đến dự. Hắn nhìn Nghiêm Văn Khâm lúc ấy trừ bỏ đau lòng còn là bất đắc dĩ, nhiều hơn chính là bất lực. Hắn bất lực vì không thể trở thành người bên cạnh nàng, để cho nàng gặp được người kia rồi phải đau khổ như vậy, bất đắc dĩ vì mình mãi mãi không thể đi vào lòng nàng. Dù nàng không thường xuyên liên hệ với Chu Huy nhưng từ miệng của cha thì vẫn biết được ít tin tức của hắn, ngôi sao sáng của quan trường, đã lọt vào bộ máy lãnh đạo trung ương, chức vị của hắn bây giờ còn muốn cao hơn Nghiêm Quốc Đống.

Quay đầu nhìn thấy quá nhiều chuyện cũ, nhiều năm như vậy nhưng tựa như chỉ chớp mắt, từng là bạn tốt tri kỉ giờ đã theo năm tháng lắng đọng. Cuộc sống như một vòng tròn, càng không ngừng chuyển động, mỗi một góc nhân sinh đều không giống nhau, đem mỗi người chậm rãi cọ sát, để họ có được thành tựu như hôm nay.

"Văn Khâm, nhiều năm như vậy rồi nhưng một chút cũng không thay đổi, em vẫn xinh đẹp như xưa nha". Chu Huy thâm ý nhìn Nghiêm Văn Khâm, ánh mắt kia vẫn không thay đổi chút nào. Nhiều năm qua nữ nhân bên cạnh hắn nhiều vô kể, nhưng vẫn không có ai tiến được vào lòng hắn, hắn vẫn độc thân chưa lập gia đình, mặc kệ người nhà hối thúc, tạo áp lực thì hắn vẫn thủ vững bản thân. Đây là vì ai, hắn biết, mà Nghiêm Văn Khâm cũng hiểu rất rõ.

"Văn Huy cũng vậy, sau khi sinh con mà vẫn mỹ lệ động lòng người như vậy". Chu Huy trước sau vẫn một mặt ý cười, thái độ bình thản nhìn không ra hắn là quan lớn. Thế nhưng hôm nay hắn đến truyền thông Trung Á thì phô trường không nhỏ, bốn vệ sĩ, hai xe đi theo, đến nơi này rồi mà vệ sĩ vẫn phi thường cảnh giác, ngay trước lúc hắn đến đây đã đến kiểm tra xem có tai họa ngầm nào hay không.

Nếu không phải Chu Huy dặn dò không nên quá mức thì có lẽ trong phòng bây giờ đã đứng chật người, vệ sĩ lúc này chỉ có thể đứng bên ngoài cửa chính, ngay cả cửa văn phòng cũng không thể.

"Nhìn lại anh rồi hẵng nói, như thế nào còn chưa mang cô gái nào về nhà đây?". Nghiêm Văn Huy rót ly trà cho Chu Huy, ngữ khí trêu ghẹo.

"Em đây là thay chị em bóc vết sẹo của tôi sao?". Ngữ khí Chu Huy vô cùng thoải mái, Nghiêm Văn Khâm chỉ cười không nói, nàng lúc này không có tâm tình ôn chuyện cũ với hắn. Thời điểm này không phải là lúc nàng có thời gian lãng phí trên người khác, chỉ là nàng hiểu rõ nhân vật như Chu Huy thì dù không thể giúp mình nhưng cũng không thể đắc tội, càng không thể ngó lơ.

Mặc kệ lúc trước tình cảm có thế nào thì hiện giờ cả hai đã không còn là mối quan hệ đơn thuần như xưa nữa. Lòng người phức tạp, ai rồi cũng không còn hồn nhiên như trước, tâm tư đã sớm bị xã hội này thoái hóa rồi. Giờ chỉ còn lại hai bên cùng có lợi, chị em nhà Nghiêm gia làm sao không hiểu điều này, Chu Huy xuất hiện lúc này làm sao chỉ đơn giản là đến ôn chuyện cũ, nhưng hắn thân ở quan trường lâu như vậy, một bộ khéo léo đưa đẩy, căn bản nhìn không ra ý đồ của hắn.

"Nghe nói em đang tìm Diệp Tiêu Nhiên?". Chu Huy đưa tách trà đến bên miệng nhấp một ngụm, hỏi.

"Tin tức linh thông như vậy, xem ra vẫn rất để ý đến chuyện của chị em nha". Nghiêm Văn Huy nửa đùa nửa thật nói, ánh mắt liếc về phía Nghiêm Văn Khâm.

"Kia còn phải xem là chuyện gì a, thị trưởng cũng không nói chuyện này với tôi". Đảo mắt hướng về Nghiêm Văn Khâm, nhìn thấy nàng trầm mặc không nói, Chu Huy thở dài một hơi, nói: "Văn Khâm a, em nhìn em xem, tôi khó lắm mới đến một lần em lại không yên lòng như vậy. Bất quá em cũng không nên vội, tôi tạm thời cũng không có tin tức gì cung cấp cho em, nhưng tôi nghĩ thành phố A lớn như vậy, vẫn sẽ có chỗ người khác không biết nhưng em sẽ biết. Hơn nữa đây lại là thời kì đặc thù nên tránh đầu sóng ngọn gió".

Nghiêm Văn Khâm giương mắt nhìn nhìn Chu Huy, có chút đăm chiêu, nhưng trong đầu dần hiện lên một chỗ nàng còn chưa tìm qua, là nàng quá mức lo lắng nên đã quên mất thôn sơn xa xôi đó. Nàng lập tức đứng lên, nói: "Tôi muốn đi làm chút chuyện, Văn Huy sẽ thay tôi tiếp đãi anh. Nếu lúc tôi trở lại anh vẫn còn ở đây thì sẽ mời anh một bữa cơm".

"Tôi sẽ ở nơi này một thời gian". Chu Huy cũng đứng lên, Nghiêm Văn Khâm gật gật đầu, xoay người muốn rời đi thì nghe thấy thanh âm Chu Huy truyền đến từ phía sau: "Văn Khâm, em hẳn là nên tin tưởng phỏng đoán và trực giác của mình, nhiều trùng hợp tự dưng sẽ thành không trùng hợp, cho dù chuyện đó có xảy ra tự nhiên đến mức nào".

Nghiêm Văn Khâm quay đầu lại, lời nói của Chu Huy vừa ra thì hắn liền giơ lên khóe miệng cười cười, Nghiêm Văn Khâm cũng cười khẽ, không nói, lập tức rời khỏi văn phòng của Nghiêm Văn Huy.

*****

Văn phòng Tô thị, Tô Kính ngồi trước máy tính thương lượng với vài người, mỗi tháng đều không thiếu những loại hội họp thế này.

"Hiện giờ Nghiêm Văn Khâm đã công khai bảo vệ Diệp Tiêu Nhiên, động tác của các người nên chậm rãi một chút". Tiên sinh ra chỉ thị.

"Bây giờ đúng là không thể đối đầu với Nghiêm gia, nhưng một nha đầu nho nhỏ làm sao lại có thể ảnh hưởng lớn đến một gia tộc như Nghiêm gia được?". Một người khác hỏi.

Tô Kính híp mắt dựa vào ghế, miệng ngậm tẩu thuốc, cười cười nói: "Anh cũng không nên quá coi thường Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm gia tạm thời không thể đắc tội, hơn nữa Chu Huy cũng đã đến thành phố A. Quan hệ của hắn và Nghiêm Văn Khâm, hẳn là mọi người đều hiểu?".

"Chu Huy làm sao ngốc như vậy, vì một người phụ nữ mà đối địch với chúng ta?".

"Chu Huy tất nhiên không ngốc, nhưng tiên sinh cũng không muốn cùng Chu Huy xảy ra mâu thuẫn gì". Tô Kính nhìn màn hình trước mặt.

"Đừng tưởng Chu Huy và Nghiêm Văn Khâm là thiện nam tín nữ gì, hiện giờ chỉ diệt trừ một Diệp Tiêu Nhiên mà lại có nhiều chướng ngại như vậy, các người không phải là không có chủ ý nào đi?". Ngữ khí của tiên sinh rõ ràng rất bất mãn, nháy mắt khiến mọi người đều trầm mặc.

Nhớ tới kế sách lần trước bàn bạc với Tề Phi, Tô Kính mặc dù hiểu rõ nhưng cũng muốn đánh cuộc, Tề Phi đem lòng người phân tích thấu triệt, tuy rằng nàng không nói nhưng Tô Kính biết Diệp Tiêu Nhiên là cố ý tiếp cận Nghiêm Văn Khâm. Thế nhưng bây giờ đều cảm thấy một chút mâu thuẫn nhỏ đó không thể ly gián quan hệ của hai người.

"Tôi nghĩ chúng ta có hai biện pháp".

"Nói đi".

"Một là tách Nghiêm Văn Khâm ra khỏi Diệp Tiêu Nhiên, hai là kéo Nghiêm Văn Khâm nhập hội". Tô Kính trả lời.

"Có thể, chỉ cần anh có khả năng đó. Bây giờ nói đến chuyện đầu tư hạng mục đi, không thể để vài tiểu miêu tiểu cẩu đó ảnh hưởng đến đại sự của chúng ta". Thanh âm của tiên sinh lại vang lên.

Bàn xong chuyện của Diệp Tiêu Nhiên, mấy người họ lại bắt đầu nói đến chuyện kế hoạch đầu tư của tập đoàn PE. Đây là hội nghị bí mật, chỉ có mình Tô Kính tham dự, mà từ lúc hắn phát hiện Tề Phi là người có thể dùng thì cũng có chút ý tứ muốn kéo Tô Hoằng tham gia vào đây. Tô Hoằng dù sao cũng là con trai trưởng, hắn đối với đứa con này vẫn có chút áy náy, tương lai sản nghiệp của mình cũng sẽ thuộc về hai đứa con này, trước sau gì cũng phải đề bạt lên. Dã tâm của Tô Hoằng bừng bừng rất giống mình, đứa con thứ hai Tô Thế Kiệt tuổi còn nhỏ, có chút giảo hoạt, thế nhưng tiểu thông minh này không thể dùng vào đại sự, tầm nhìn lại hạn hẹp chỉ biết lợi trước mắt, thật khiến hắn đau đầu.

Đây là chuyện Tô Hoằng cầu còn không được, hắn làm tất cả cũng chỉ vì muốn đi vào tập đoàn PE, mà bây giờ có Tề Phi tương trợ thì hắn tin mình rất nhanh sẽ đánh đến trung tâm của tập đoàn PE này thôi.

*****

Nghiêm Văn Khâm lái xe, dựa theo trí nhớ của mình tìm đến trang viện nông thôn lúc trước, lúc dừng xe không nhìn thấy chú chó màu trắng Bạch Mục, trang viện cũng im ắng, giống như chưa có người đến đây. Nghiêm Văn Khâm đi đến hàng rào, định đưa tay đẩy cổng thì thấy Thu tỷ dắt theo Bạch Mục trở lại, Bạch Mục kêu hai tiếng, đối với Nghiêm Văn Khâm không hề có địch ý, chỉ thấy nó lắc đuôi, giống như đã quen nàng từ lâu.

"Thu tỷ". Nghiêm Văn Khâm lễ phép gọi một tiếng, Thu tỷ cũng nhìn Nghiêm Văn Khâm nửa ngày, bỗng nhiên nhớ ra, cười nói: "Cô là cô gái ngày đó đến đây cùng Tiểu Diệp?". Nghiêm Văn Khâm gật gật đầu, thuận tay sờ đầu Bạch Mục, nó ngẩng đầu lên, vươn cái lưỡi liếm bàn tay nàng, đối với nàng thập phần hữu hảo.

"Tiêu Nhiên có trở về đây không?". Nghiêm Văn Khâm hỏi.

"Không có, từ lần trước hai người rời đi thì em ấy không có trở lại nữa". Thu tỷ lắc đầu, trong giọng nói thậm chí có tia mất mát. Nghiêm Văn Khâm nhìn ánh mắt nàng, lại nhìn thoáng vào bên trong trang viện, không có ý đi vào, chỉ vươn tay nói với chú chó: "Bạch Mục, đến đây!". Chú chó nhỏ vươn thân, hai móng vuốt đặt lên hai tay Nghiêm Văn Khâm, nàng tiến lên vuốt bộ lông mềm mại của nó, trên mặt lộ ra ý cười thoải mái, giống như sự lo lắng mấy ngày nay phút chốc tan biến không chút dấu vết.

"Thu tỷ, nếu cô ấy trở về thì nói cô ấy liên lạc với tôi". Nghiêm Văn Khâm nói xong thì liếc mắt nhìn căn biệt thự, lên xe, rất nhanh rời đi.

Thu tỷ nhìn xe của Nghiêm Văn Khâm khuất khỏi tầm mắt của mình thì mới hơi thở dài, chỉ chỉ Bạch Mục, nói: "Nói dối thật sự không tốt, đúng không?". Bạch Mục giống như nghe hiểu tiếng lòng của chủ nhân, mũi phát ra tiếng kêu hư hử.

Trên đường trở về, tâm tình Nghiêm Văn Khâm thả lòng rất nhiều, nàng biết Diệp Tiêu Nhiên ở đây, trên bộ lông của Bạch Mục có lưu lại mùi hương của Diệp Tiêu Nhiên, người khác không thể, nhưng nàng có thể nhận ra được. Thu tỷ là nông dân chất phác sẽ không nói dối, lúc nãy nàng trả lời mình thì không hề biết rằng mình đỏ mặt, mà nàng rõ ràng cảm giác được khoảng cách rất gần với cô, chỉ là nàng không vạch trần mà rời khỏi đó. Ít nhất cô vẫn bình an, ít nhất vẫn tiếp tục để mọi người nghĩ nàng không tìm được cô, như vậy mới có thể tạm thời an toàn.