Chưởng Ôn

Chương 34: Phát hiện chân tướng



Chuyện Diệp Tiêu Nhiên mất tích đã trở thành đầu đề một thời gian ở thành phố A, ngay tại lúc mọi người đã muốn dời sự chú ý khỏi người cô thì Tô gia bỗng nhiên thông báo muốn tổ chức sinh nhật cho Tô Tử Lăng ở thành phố A. Thời gian địa điểm của tiệc sinh nhật đều được công khai, tin tức đầu đề của tất cả tờ báo đều nói về lần sinh nhật này của tiểu công chúa, mà làm lớn như vậy tất nhiên có nguyên nhân, không cần nói cũng biết, chính là vì muốn dẫn dụ Diệp Tiêu Nhiên xuất hiện.

"Tôi muốn xem lần này Diệp Tiêu Nhiên có phải đến sinh nhật của con gái mình cũng không thèm quan tâm hay không". Tô Hoằng cầm gậy golf trong tay, ngắm nghía đường bóng, nhưng chưa xuất thủ.

Tề Phi nhìn thấy bóng vẫn chưa động nhưng cũng không xen vào, khóe miệng cười nhẹ, bày ra dáng vẻ mê người, nói: "Tôi cá là cô ta sẽ xuất hiện". Nói xong huơ nhẹ gậy golf, bóng liền lọt vào lỗ.

Tô Hoằng cười cười, đem gậy đưa cho người bên cạnh, cầm theo ly rượu vang đến bên cạnh Tề Phi, đưa cho nàng, nói: "Chiêu này của cô cũng đủ ngoan độc, nhược điểm của Diệp Tiêu Nhiên sợ rằng chỉ có mỗi Tử Lăng".

"Còn có Nghiêm Văn Khâm". Tề Phi nhấp một ngụm rượu, ngữ khí thập phần chắc chắn.

Nàng đưa ra đề nghị với Tô Kính là tạm thời ngừng việc truy sát Diệp Tiêu Nhiên, thay vào đó trước tiên đem Nghiêm Văn Khâm tách ra khỏi người Diệp Tiêu Nhiên, Tô gia tạm thời không động nổi Nghiêm gia, huống chi lại có một nhân vật như Chu Huy ở đây. Tuy hắn không phải người Nghiêm gia nhưng hắn có tư tình với Nghiêm Văn Khâm, cho dù không có uy hiếp nhưng cũng cần tận lực nước sông không phạm nước giếng. Nàng giúp Tô Hoằng bảo vệ Diệp Tiêu Nhiên, càng thuận lợi trong việc tiếp cận Tô Kính, Tô Hoằng biết Tô Kính phi thường yêu thích tài năng của Tề Phi, nhưng hắn không nghĩ muốn đem người mình phát hiện dâng đến tay phụ thân. Một mặt hắn để Tề Phi ở trung tâm nhận an bài cùng chỉ thị của cha hắn, mặt khác làm mọi cách giữ lại lòng của nàng.

Hắn luôn nghĩ muốn giữ tâm một người phụ nữ chính là để nàng yêu mình, thế nhưng Tề Phi không phải nữ nhân bình thường, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc bước vào cửa lớn nhà họ Tô. Cho dù quan hệ của nàng với Tô Tử Lăng rất tốt nhưng ngoại trừ giao tiếp ngôn ngữ, thậm chí là quan hệ xác thịt với Tô Hoằng thì nàng chưa bao giờ xem hắn là người yêu chứ đừng nói là chồng. Nàng tuy là phụ nữ nhưng dã tâm quyết đoán không thua đàn ông, có thể thỏa mãn được nàng chính là như ngày đó nàng đã nói, đó là để cả giới luật sư ai cũng phải biết đến đại danh luật sư của Tề Phi.

"Kỳ thật chuyện Diệp Tiêu Nhiên muốn dùng Nghiêm Văn Khâm như một quân cờ chúng ta đã sớm biết. Bất quá không ngờ cô lại nghĩ đến mức này, muốn dùng chiêu này châm ngòi ly gián bọn họ". Tô Hoằng cầm chai rượu rót thêm cho Tề Phi, lại tự rót cho mình, nói: "Tôi có điểm không hiểu, vì sao Nghiêm Văn Khâm lại che chở Diệp Tiêu Nhiên đến vậy, cho dù quan hệ của hai người không tồi thì cũng không đến mức dùng mạng bảo vệ cô ta, lại càng không cần phạm vào nguyên tắc làm người của mình mà hướng chúng ta tuyên chiến? Khiến chúng ta bây giờ bị động khó giải quyết như vậy".

"Đây mới là chỗ lợi hại của Diệp Tiêu Nhiên, không nắm chắc thì sẽ không đi hiểm chiêu, nếu không Nghiêm Văn Khâm làm sao lại dễ dàng để người khác điều khiển lợi dụng như vậy?". Ánh mắt Tề Phi có chút hỗn loạn, hình như không có tiêu cự nhìn phía trước, ánh mắt ấy sâu thẳm không thấy đáy, khi nói ra những lời này thì trên mặt không có biểu tình gì.

Chính bởi vì sâu không lường được như vậy nên làm cho Tô Hoằng không nắm rõ được nàng. Nàng gợi cảm thông minh, nhưng lãnh ngạo coi thường, như vậy thật có chút giống Diệp Tiêu Nhiên, rất nhiều thời điểm gợi lên khát khao chinh phục của Tô Hoằng. Đúng vậy, hắn chiếm được thân thể của nàng làm của riêng, hắn khiến nàng ở lại bên cạnh hắn, thế nhưng hắn biết rõ, hắn căn bản không đi vào lòng người phụ nữ này được, người như vậy chỉ biết có chính mình, sẽ không yêu hay tín nhiệm bất cứ kẻ nào.

Cái gọi là ngồi trên cao không thể tránh được cái lạnh, Tề Phi hoàn toàn hiểu được cách hưởng thụ nhân sinh khi ở độ cao như bây giờ. Không chỉ như thế, dã tâm của nàng mãi mãi không thể thỏa mãn, người phụ nữ như vậy sẽ không đem tình cảm của mình dâng hiến cho bất cứ ai, nàng và Tô Hoằng chẳng qua là gặp dịp thì chơi, lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tô Hoằng có bối cảnh và chỗ dựa, có thể mang nàng lên cao, nàng có năng lực và mỹ mạo, hai người phối hợp với nhau, cơ hồ có thể gọi là thiên y vô phùng.

"Vạn nhất Diệp Tiêu Nhiên không đến thì làm sao bây giờ?". Tô Hoằng có chút lo lắng mơ hồ, hắn hướng cha hắn vỗ ngực cam đoan lần này nhất định dẫn dụ cô ra, sau đó bắt đầu đi chiêu khác, hóa bị động thành chủ động.

"Có thể để Tử Lăng tự mình mời cô ta đi ra". Tề Phi tựa hồ đã dự liệu được câu hỏi này, luôn chuẩn bị kế sách hữu dụng.

"Làm thế nào mời?".

Tề Phi kéo lên mạt cười có chút tà nịnh, ngoắc tay một cái, Tô Hoằng đưa lỗ tai tiến đến bên cạnh nàng nghe được lời từ miệng Tề Phi, khóe miệng hắn giơ lên nụ cười , không ngớt khen Tề Phi thông minh.

Ngay ngày hôm sau trên sóng truyền hình liền xuất hiện gương mặt của tiểu thọ tinh lần này, con bé hướng toàn bộ người dân thành phố chào hỏi, thông báo thời gian và địa điểm tiệc sinh nhật của mình, quan trọng nhất là.... Con bé còn bồi thêm một câu cuối cùng: "Dì xinh đẹp, Tử Lăng mời dì đến dự tiệc sinh nhật của con a". Biểu tình của đứa nhỏ khi nói câu kia là tràn đầy khát vọng khờ dại, ngữ khí phát ra từ đáy lòng.

Liên tiếp nhiều ngày sau khi gặp chuyện không may, Diệp Tiêu Nhiên đã khá lâu không hỏi thăm đứa nhỏ này, sợ rằng chuyện lần này cũng đã ảnh hưởng đến đứa trẻ tám tuổi đó. Không dưới một lần Tô Tử Lăng hướng Tô Hoằng đòi gặp Diệp Tiêu Nhiên, Tô Hoằng mỗi lần chỉ biết tìm cớ qua loa để dụ dỗ con bé.

Lần sinh nhật này của Tô Tử Lăng cũng không phải bịa đặt cho có, Tô Hoằng tin tưởng Diệp Tiêu Nhiên nhất định biết ngày sinh nhật của Tô Tử Lăng, vì đó cũng chính là đoạn thời gian cô gặp chuyện năm đó. Ngày sinh nhật mà bọn họ tuyên bố với người bên ngoài cũng không phải ngày đúng, người khác không biết nhưng Diệp Tiêu Nhiên và Tô gia thì rất rõ ràng, một ngày đặc biệt như vậy sợ rằng Diệp Tiêu Nhiên không thể nào quên. Tô Tử Lăng trước nay chỉ tổ chức sinh nhật hai lần, một lần là ngày chính thức trên giấy khai sinh được Tô gia lựa chọn, một lần là được Tô Hoằng tự mình tổ chức vào ngày sinh đích thực của con bé, mà lần này, cũng chính là ngày sinh thật sự của Tô Tử Lăng.

Vừa nhận được thiệp mời sinh nhật Nghiêm Văn Huy liền giao cho Nghiêm Văn Khâm. Sinh nhật của Tô Tử Lăng khua chiêng gióng trống như vậy thì bạn học như Lý Y Y tất nhiên sẽ được mời, thiệp mời được đưa đến văn phòng của nàng ở truyền thông Trung Á.

"Vì muốn dẫn Diệp Tiêu Nhiên ra mà Tô gia không chừa bất kì thủ đoạn tồi tệ nào". Nghiêm Văn Khâm đem thiệp vứt lại trên bàn, tuy nói nhiều lúc vì Nghiêm Văn Huy bận rộn công tác nên các hoạt động phụ huynh đều do Nghiêm Văn Khâm tham gia với Lý Y Y, thế nhưng lần này xem ra là bên kia cũng muốn mời nàng qua đó.

Thời gian gặp chuyện không may, ngày sinh chân chính của Tô Tử Lăng, chiêu này cũng quá ác độc đi. Trên TV là đôi mắt nhỏ câu thần khiến người ta yêu thương, một câu chờ dì xinh đẹp đến như thế nào không thể khiến một Diệp Tiêu Nhiên mạnh mẽ không hiện ra?

"Ngay cả một đứa trẻ cũng lợi dụng, thật không biết xấu hổ". Tiểu Đường nhịn không được mắng một câu, tiện đà hỏi thêm: "Diệp Tiêu Nhiên có thể xuất hiện không?".

"Sẽ". Nghiêm Văn Khâm trả lời chắc chắn.

"Tiểu Đường, đi chuẩn bị một phần hậu lễ, nếu người Tô gia muốn tôi xuất hiện như vậy thì há có thể phụ tâm nguyện của người ta?". Nghiêm Văn Khâm nói xong đè đuôi lông mày, bên tai lại vang lên câu nói của Chu Huy lúc ấy, rất nhiều ngẫu nhiên khi đặt cạnh nhau sẽ không còn ngẫu nhiên nữa.

Nghiêm Văn Khâm sẽ không vì một câu nói của người khác mà dao dộng trong lòng, nàng biết nhiều chuyện cần chứng thực rõ ràng, thế nhưng nàng không muốn nghĩ về phương diện khác. Cho dù nàng thấy rõ hết thảy thì nàng cũng hi vọng tình cảm sẽ làm người ta chậm rãi hòa tan, trái tim của ai mà không phải làm từ máu thịt cơ chứ? Biểu hiện vô ý thức sẽ không lừa người được, nàng luôn có thể duy trì lí tính và lối suy nghĩ của mình, nhưng có nhiều thời điểm bởi vì tình cảm ảnh hưởng mà cố ý mai táng phần trí tuệ sáng suốt kia, thầm nghĩ muốn dùng một tâm kiên định đi hòa tan người kia, tiến sâu vào lòng cô.

"Văn Khâm, em đây là đang trốn tránh". Một lần dùng cơm với nhau Chu Huy lại nói đến vấn đề mẫn cảm này.

"Chuyện của tôi thì để tôi tự mình xử lý được không?". Nghiêm Văn Khâm buông nĩa trong tay, nhìn thẳng Chu Huy. Tính tình của nàng Chu Huy hiểu rõ, nhưng ý đồ của Chu Huy nàng lại nhìn không thấu, không kịp để nàng suy nghĩ vì sao Chu Huy lại như vậy, không chỉ một lần mà liên tiếp nhiều lần ám chỉ mình những chuyện này thì lại nghe Chu Huy nói: "Tôi chỉ không muốn em chịu tổn thương, bị lừa gạt mà thôi. Văn Khâm, mấy năm nay tôi thấy em chỉ có một mình......".

"Đủ rồi, Chu Huy". Thấy cảm xúc của hắn bị kích động Nghiêm Văn Khâm liền nhanh miệng đánh gãy. Hắn lúc này đành phải dừng lại lời nói của mình, hắn không muốn nhất thời để tình cảm biểu lộ ra ngoài khiến Nghiêm Văn Khâm đối với mình có bất mãn.

"Thật có lỗi, tôi tin chỉ cần em nguyện ý thì sẽ có biện pháp chứng minh tất cả". Chu Huy nói xong đứng dậy, trước khi rời đi lại nói thêm: "Nếu Tô gia làm khó em, cần tôi hỗ trợ thì cứ nói với tôi". Nói xong đi ra nhà hàng đã được mình bao hết, vệ sĩ thấy hắn thì lập tức đi theo, tùy thời cảnh giác bốn phía, che chở an toàn cho Chu Huy.

Nghiêm Văn Khâm hít sâu một hơi, cầm ly nước trên bàn một hơi uống sạch, như muốn đem sự không yên lòng đang dâng lên đè ép xuống lại.

Kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà, nhìn thấy ở cửa có thư nặc danh, Nghiêm Văn Khâm đối với loại trò này đã quá quen, cầm lấy gói hàng đi vào ném đến thùng rác, nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh của Diệp Tiêu Nhiên. Ánh trăng đêm nay có chút sáng, gió thổi bên ngoài thập phần dễ chịu, đã rất lâu rồi tâm tình không có dậy sóng như vậy, thế nhưng từ lúc gặp được Diệp Tiêu Nhiên thì luôn phải trải qua cảm giác này. Vài lần sinh tử trước mắt, hai người luôn gắt gao nắm tay nhau, cùng tiến cùng lui, lời nói ôn nhu đó như còn quanh quẩn bên tai. Thời gian thực ngắn, lại giống như đã trải qua mấy thế kỉ, hơn nữa từ lúc hoàn toàn mất liên lạc với cuộc sống của cô thì lại nhận ra không biết từ lúc nào mà tình cảm giành cho cô lại khắc sâu như vậy.

Nàng kiên định tình cảm của mình, càng thêm tin tưởng mắt nhìn của mình, chưa bao giờ nhìn lầm bất kì ai, nhưng hôm nay trong đầu nàng mạnh mẽ nổi lên từng mảng kí ức, quả thật đều là trùng hợp vô cùng hoàn mỹ. Mà chính bởi vì hoàn mỹ, không chút lỗ hổng cho nên ngược lại khiến người ta sinh nghi. Vì sao Chu Huy biết nhiều như vậy? Nếu bởi vì lời nói huyên thuyên của người khác mà khiến Nghiêm Văn Khâm dao động thì đó không còn là Nghiêm Văn Khâm nữa, thế nhưng ý thức của nàng cứ bị từng chút từng chút nghi ngờ ấy đè ép kích phát ra.

Nghĩ đến đây Nghiêm Văn Khâm thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên nhớ đến gói hàng lúc nãy, nếu có người cố ý muốn châm ngòi ly gián nàng và Diệp Tiêu Nhiên thì tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, mà Chu Huy không có khả năng thông đồng làm bậy với Tô gia. Thân từ quan trường đi ra mà nói, tuy cùng một loại với Tô Kính cùng Lưu Chính Nghiệp nhưng Chu Huy sẽ khác bọn họ, Chu Huy nói những lời đó có vẻ là do tư tình, nhưng nếu có người vì đối phó Diệp Tiêu Nhiên, nghĩ muốn bứt đi sự bảo hộ của Nghiêm gia với cô thì tuyệt đối không làm đơn giản như lúc này.

Nàng đi đến thùng rác, lấy gói hàng kia ra, là một gói hàng rất đơn giản, bên trong có bút ghi âm, tất cả manh mối nằm trong này, thế nhưng Nghiêm Văn Khâm thật lâu cũng không dám nhấn nút nghe.

Nàng không muốn xuất hiện ngăn cách với Diệp Tiêu Nhiên, cho nên nàng mở bút ghi âm, bên trong chậm rãi truyền ra vài thanh âm, đó ghi âm của Diệp Tiêu Nhiên và thủ hạ.

"Chúc mừng Kiêu tỷ thành công tiếp cận Đại tiểu thư Nghiêm gia Nghiêm Văn Khâm. Tương lai nếu có Nghiêm gia chống đỡ thì có gì không thể ứng phó với Tô gia được nữa?".

"Cậu cho là Nghiêm Văn Khâm đơn giản như vậy sao?".

"Tất nhiên không phải, cho nên mới để Kiêu tỷ tự mình xuất mã a".

"Không cần cao hứng quá sớm như vậy".

"...................". Bên trong nói gì Nghiêm Văn Khâm cũng không nghe thêm được nữa, nàng bình tĩnh tắt máy ghi âm, chậm rãi dựa vào lưng ghế sofa.

Thanh âm quen thuộc cỡ nào, đó là người nàng yêu, thế nhưng khi nhắc đến tên nàng lại lãnh mạc như vậy, không một chút sắc thái tình cảm.

Nghiêm Văn Khâm cứ ngơ ngác ngồi như vậy, trên mặt không có biểu tình gì, bình tĩnh đến nỗi chính nàng cũng không biết được. Nàng ngồi yên như vậy, nhìn bút ghi âm, một giờ, hai giờ, vẫn như cũ không có cảm xúc gì, tựa như đã hóa đá, thế nhưng luôn cảm thấy lòng đau như chết lặng.

Một đêm không ngủ, ngồi mãi đến khi bình minh, thẳng đến khi bên ngoài đã sáng rõ, một tia mặt trời chiếu lên gương mặt nàng, mới nhìn thấy gương mặt đó đã trắng bệt. Nàng cố nén cơn đau không uống thuốc, thầm nghĩ muốn nhìn xem đau đớn thể xác này có thể đau hơn nỗi đau trong lòng hay không. Bỗng nhiên nàng đứng dậy, đi vào phòng ngủ, từ két sắt lấy ra một vòng tay màu bạc, gắt gao nắm chặt trong tay, đặt trên vị trí của trái tim, nhắm chặt hai mắt, môi không có tia huyết sắc.

"Thấm Tuyết, chị sai lầm rồi sao?". Nàng nhẹ giọng nỉ non, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, một lần lại một lần nói với mình đây không phải sự thật. Nàng đột nhiên mở mạnh mắt, có lẽ lời nói trong ghi âm là cố ý tạo thành, có lẽ có người muốn ly gián, này rõ ràng là đồ được gởi đến cửa nhà mình, ý đồ chính là muốn Nghiêm Văn Khâm biết rõ chân tướng.

Nàng đem bút ghi âm cất vào túi xách, nhanh chóng ra cửa, bên ngoài đã bắt đầu sáng hơn, nhưng trên đường vẫn không có ai, nàng đạp chân ga, rất nhanh đã đến nhà của Diệp Tiêu Nhiên.

Tìm lại chốt mở lần trước, Nghiêm Văn Khâm mở mật thất, nơi này hợp với tầng ngầm, là không gian to lớn thần bí, ở đây rốt cuộc sẽ có cái gì mà Nghiêm Văn Khâm còn chưa biết đây? Nàng chỉ biết mình đang cách sự thật rất gần, mà lòng của nàng thế nhưng lại có nhàn nhạt sợ hãi.

Nàng mở đèn trong mật thất, từng tấm ảnh to nhỏ trên tường đập vào đáy mắt, nàng chậm rãi tiến lên, cẩn thận nhìn từng chút một. Có thể thấy đây là tâm huyết của Diệp Tiêu Nhiên, manh mối thu thập từ nhiều năm nay, thậm chí là bản ghi chép vụ án, chuyện mấy năm nay cô trải qua, ngay cả kế hoạch cũng viết vô cùng tỉ mỉ, toàn bộ đều để ở nơi này. Chậm rãi vuốt lên mặt tường, nàng giống như thấy được dáng vẻ khi Diệp Tiêu Nhiên cầm bút kí hiệu, thường xuyên dựa vào chiếc bàn này, ở trong không gian trống trải này suy nghĩ, giờ phút này trong lòng Nghiêm Văn Khâm dĩ nhiên lại dâng lên đau lòng.

Cô cô độc như thế, không tin bất cứ ai, một mình đối kháng Tô gia cho đến hôm nay, một mặt thành lập thế lực của mình, một mặt phòng bị người khác đến hại mình. Đây là trải qua tra tấn tâm lý ma quỷ đến cỡ nào, rốt cuộc là làm thế nào cô có thể trải qua nhân sinh như vậy. Nghiêm Văn Khâm nhịn không được thân thủ chạm đến những tờ báo được cắt ra, cước bộ bỗng chậm lại, đi qua một chút thì nhìn thấy ảnh chụp của chính mình dán trên tường. Mà bên cạnh đó có dấu tích của vết mực, viết: "Nghiêm Văn Khâm, con gái độc nhất của Nghiêm Quốc Đống, Đại tiểu thư Nghiêm gia". Phía dưới còn có sơ đồ phân tích thế lực, sự đối lập bối cảnh của Nghiêm gia và Tô gia, ý đồ trong đó vừa nhìn liền hiểu. Nghiêm Văn Khâm kinh ngạc nhìn vách tường, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Diệp Tiêu Nhiên, ván cờ này của em cũng thật lớn".

Tập đoàn Trung Á, tập đoàn Tô Thức, tập đoàn đầu tư PE, càng đi sâu càng có quan hệ, lối suy nghĩ của cô kín đáo đến đáng sợ, sự suy luận cùng cách khống chế cục diện của cô càng thêm nhẵn nhụi kinh người. Một mình cô đùa giỡn hai tập đoàn, lại nắm chắc thế lực hắc đạo mang tên Trầm Uy, cơ hồ là cô đem toàn bộ sức người và tài nguyên trong đó lợi dụng. Thế nhưng.... lúc trước cô cũng chỉ là một bà chủ nho nhỏ của quán bar thôi a. Nhưng cứ nhìn năng lực này của cô đi, đáng sợ nhất là cô có thể đem Nghiêm Văn Khâm làm thành quân cờ, tốn sức tiếp cận nàng, muốn lợi dụng quan hệ với Nghiêm gia, càng thêm buồn cười chính là Nghiêm Văn Khâm thế nhưng lại đi yêu cô mất rồi.

Làm thế nào để nàng tin tưởng những thứ trước mắt không phải là sự thật đây? Nghiêm Văn Khâm chống vách tường, cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ra, nàng chậm rãi quỳ gối xuống, xoay người ngồi trên mặt đất. Bỗng nhiên một trận ho khan mãnh liệt kéo đến, nàng che miệng nôn khan, lại bởi vì không có ăn gì nên không thể nôn.

"Khụ khụ khụ.....". Mãnh liệt ho khan rốt cuộc cũng đè ép hỗn loạn trong lòng, chỉ là vẫn vô thức dựa vào vách tường, ngửa đầu, hai mắt không có tiêu cự nhìn trần nhà.

Thực xin lỗi, Thấm Tuyết, chị đau quá. Nghiêm Văn Khâm tự thì thào dưới đáy lòng, từng đáp ứng em ấy sẽ bảo vệ tốt chính mình, vẫn nghĩ mình sẽ vân đạm phong khinh đối diện tất cả, thế nhưng giờ phút này lòng của nàng lại đau như vậy.

Bỗng nhiên cảm nhận hai bên má truyền đến tia ấm áp, Nghiêm Văn Khâm vươn tay lau đi dòng nước nóng hổi đó, ngơ ngác nhìn đầu ngón tay thấm ướt của mình, giống như bên trong có thể phản chiếu gương mặt trắng bệt và thê lương lúc này của mình. Nàng cố gắng đứng dậy, vịn vào tường, muốn dùng sức khởi động thân mình, thế rồi lại vô lực ngã sấp xuống, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, thần kinh đau đến chết lặng khiến tầm mắt của nàng dần dần mơ hồ.

"Tiêu Nhiên....". Nàng nhẹ gọi một tiếng, chậm rãi nhắm mắt, mất đi ý thức.