Chưởng Ôn

Chương 91: Bụi bậm lạc định



Gió xuân tháng ba, hoa đào như nước, lại một mùa xuân nữa đã về, bầu trời quang đãng, gió nhẹ từng trận, trong không khí đều là hơi thở mới mẻ.

Hai năm, năm tháng vội vàng, là mùa xuân có bao nhiêu cửu biệt gặp lại, lại có bao nhiêu năm chia lìa, còn muốn tiếp tục chịu đựng khổ sở tưởng niệm sao?

Ngục giam kinh đô là nhà giam bốn mùa hắc ám, là nơi giam giữ thủ phạm chính của vụ án tham ô động trời hai năm trước. Cuối cùng thì Lương Thiên bị phán tử hình, vào ngục giam chờ đợi chưa được bao lâu thì liền tự sát, hắn chết rất im lặng, không có kinh động bất cứ ai, hắn là cắt đứt động mạch chủ mất máu mà chết. Mà bên trong phòng giam tìm mãi vẫn không thấy hung khí tự sát, cho đến khi giải phẫu thi thể thì mới phát hiện được trong dạ dày của hắn.

Nghiêm Quốc Đống bị phán án 10 năm tù giam, Nghiêm Quốc Lương 8 năm, Tô Hoằng cũng 8 năm, một bộ phận sản nghiệp của Tô Thức và Trung Á bị niêm phong, hai nhà nộp lên hàng triệu tiền phạt. Tô Hoằng cuối cùng bởi vì chủ động tự thú cùng nhận tội, hơn nữa chuyển thành làm nhân chứng nên không bị phán trọng án. Thời gian thi hành án của hai anh em Nghiêm gia cũng không tính là dài, có lẽ là vì nể tình lão thái gia nên Hứa Chí Viễn cũng không nặng tay với bọn họ. Chỉ là một nhà Nghiêm gia không còn uy danh như trước, tập đoàn Trung Á cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề.

Bên trong phòng thăm hỏi, Nghiêm Quốc Đống mang còng tay chậm rãi đi vào, thời điểm hắn sắp về hưu thì bị chính con gái mình lôi xuống ngựa, quả thật châm chọc. Hồi lâu không gặp mái tóc nơi dương hắn đã bạc hơn nhiều, tinh thần cũng không còn hăng hái như trước.

"Thật không ngờ cô sẽ đến gặp tôi". Nghiêm Quốc Đống ngồi xuống, trên mặt hiển lộ mệt mỏi.

Diệp Tiêu Nhiên xoay người, đi đến đối diện hắn, trong mắt tản ra lạnh lùng, "Ngày mai Văn Khâm sẽ ra tù, tôi đặc biệt đến thông báo cho ông".

"Nga? Nó quả nhiên vẫn được thả trước thời hạn". Trong mắt hắn rốt cuộc cũng có gợn sóng, khóe miệng lộ ra ý cười.

Đây quả thật là tin tốt, Nghiêm Văn Khâm ở trong ngục giam hoàn thành rất tốt các chỉ tiêu, Diệp Tiêu Nhiên sau lưng lại làm công tác, nhiều lần "lập công" nên được miễn giảm hình phạt, ngắn lại còn hai năm.

"Ông nhọc lòng, đến cuối cùng có kết cục như vậy, đáng giá sao?". Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng nói, Nghiêm Quốc Đống giương mắt nhìn, thu hồi ý cười, gương mặt đầy nếp nhăn, mỗi một cái đều như đang tính kế, hắn mỉm cười, "Thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy không đáng giá chính là để cho Văn Khâm ngồi tù, nhưng tôi cũng cảm thấy rất may mắn rằng nó có thể ngoan tâm đối phó người trong nhà như vậy, tức chết lão gia tử. Sự quyết đoán này thật khiến tôi khiếp sợ nhưng cũng bởi vì như vậy thì nó mới càng thích hợp sau này tiếp tục thay tôi hoàn thành tâm nguyện chưa xong".

"Không ngờ ông ở trong ngục giam rồi mà vẫn không tỉnh lại, Văn Khâm một phen khổ tâm muốn cho ông dừng cương bên vực mà ông vẫn như cũ. Ông có hay không nghĩ đến cô ấy đã phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ?". Diệp Tiêu Nhiên có chút tức giận, hai tay siết chặt đặt trên bàn.

Nghiêm Quốc Đống nhìn cô, cười khẽ, chậm rãi đứng dậy, thở ra một hơi, "Thống khổ so với ích lợi có tính là gì, chuyện tôi phải làm chính là một lần nữa chỉnh đốn xã hội, nhưng muốn làm được chuyện này thì cần một lượng lớn tinh lực, tài lực và nhân lực. Mà tuổi tác của tôi đã lớn, cũng may tôi còn có Văn Khâm".

"Tôi sẽ không để ông thực hiện được, ông chẳng qua là sống trong tưởng tượng của mình mà thôi, xã hội có những nhân tài như ông mới là lệch lạc".

"Hừ, người như Lương Thiên không thể dùng được, Diệp Tiêu Nhiên, không bằng cô cũng gia nhập đi, tôi thấy Văn Khâm thích cô như vậy, mới sẽ không hạ sát thủ với cô". Ý cười của Nghiêm Quốc Đống trở nên cực kì tà nịnh. Trong lòng Diệp Tiêu Nhiên không khỏi rùng mình một cái, đây là người cha sinh ra Nghiêm Văn Khâm, là một người có tư tưởng khủng bố cùng thủ đoạn cực đoan, lại luôn dùng danh nghĩa là một lòng kính dâng xã hội.

"Ông chết tâm này đi". Diệp Tiêu Nhiên đứng lên, đi về phía cửa, sau lưng truyền đến lời của Nghiêm Quốc Đống: "Cô đừng tưởng rằng tôi ngồi tù thì mọi thứ đã xong, cho dù tôi 70 tuổi mới ra tù thì vẫn có thể đông sơn tái khởi, bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ tôi, hahaha".

Tiếng cười kia giống như ma quỷ, vang vọng trong bóng đêm ẩm ướt, như âm hồn ngục giam, thật lâu không thể tan đi.

Ra khỏi ngục giam Diệp Tiêu Nhiên thở dài một hơi thật sâu.

Tất cả những chuyện này Nghiêm Văn Khâm không hề biết gì, bàn tay tội ác lớn nhất tổ chức không phải Lương Thiên mà chính là Nghiêm Quốc Đống. Tâm cơ và mưu lược của hắn thật đáng sợ, hắn cố ý lấy một thhan phận khác gia nhập với Lương Thiên, còn chính mình thì ở trong tối thao túng âm mưu. Hắn phải thay đổi thời đại, hắn nghĩ muốn biến xã hội này theo cách nghĩ của hắn, mà Lương Thiên chẳng qua là người che giấu thân phận cho hắn mà thôi, thay hắn thực hiện một phần nhỏ kế hoạch mà thôi.

Sau lưng này có nhiều âm mưu không ai biết, vì muốn lôi kéo Nghiêm Văn Khâm về chiến tuyến của mình mà Nghiêm Quốc Đống nhọc lòng an bài nàng chậm rãi đi đến gần chân tướng, từ quan theo thương, từng bước một diệt trừ Lương Thiên, mà hắn thì vẫn luôn sám vai một người cha tốt, luôn đứng một bên diễn tốt vai của mình.

Nếu không phải Diệp Tiêu Nhiên đi điều tra Lương Thiên, phát hiện người nhà của hắn bị giam giữ, lại tìm được rất nhiều manh mối thì cô cũng không có cách nào biết được Nghiêm Quốc Đống lại có lòng dạ thâm sâu đáng sợ đến vậy. Đáng thương chính là Nghiêm Văn Khâm cơ hồ là hi sinh tất cả muốn kéo hắn quay đầu nhưng vẫn phí công.

Tín ngưỡng của một người thật sự có thể thay đổi tư tưởng của người đó, Nghiêm Quốc Đống xấu xa sao? Xấu xa, làm nhiều chuyện trái pháp luật, thế nhưng hắn vẫn đã cống hiến rất nhiều cho xã hội này, hơn nữa ước nguyện ban đầu là tốt, chỉ là đi lầm đường mà thôi.

Cô mệt mỏi, không muốn quản những thứ này, cô hi vọng phân tranh mấy năm nay sẽ chấm dứt khi Nghiêm Văn Khâm ra tù, sau này cô thầm nghĩ tìm một chỗ yên bình vượt qua nửa đời còn lại, hảo hảo cùng nàng. Cô biết, có nỗi đau nàng thật sự phải mang theo cả đời.

Sân bay thành phố A, một chuyến bay vừa hạ cánh, lối ra chật kín người, Hạ Diệp ngẩng đầu, cố gắng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, vì để cho nàng có thể nhận ra mình mà hôm nay Hạ Diệp đặc biệt mặt một thân màu đỏ, phải biết rằng trước nay quần áo của nàng luôn là đen, trắng, xám, chưa từng dùng qua màu này, theo lời nàng nói chính là rất "tao khí".

Nàng liếc mắt nhìn đồng hồ, đỡ mũ lưỡi trai của mình, bỗng nhiên có chút khẩn trương, hai tay cắm trong túi quần, lẩm nhẩm một khúc nhạc để thả lỏng bản thân.

Người phụ nữ này cũng thật nhẫn tâm, đối với mình cũng đủ ngoan cố, đối với người bên cạnh cũng vậy, như thế nào không bao giờ thấy nàng mềm lòng coi thử chứ? Hai tay Hạ Diệp ôm ngực, trước đây khi Nghiêm Văn Khâm vừa mới bắt đầu thi hành án thì người kia liền rời đi, chỉ nói là mọi tất cả đã bụi bậm lạc định, nàng cũng đã làm xong chuyện phải làm, đã đến lúc nên ra đi.

Hạ Diệp thật vất vả mới nghe ngóng được phương thức liên lạc với nàng, báo cho nàng biết Nghiêm Văn Khâm ra tù trước thời hạn thì mới có được quyết định quay về gặp cố nhân của nàng.

Ánh mắt nàng nhìn lối ra chằm chằm không nhúc nhích, chỉ chốc lát thì đã thấy được một người mặc áo dệt kim hở cổ và váy ngắn, đầu đội mũ dạ màu đen đập vào mi mắt nàng. Đôi chân dài của người kia mang một đôi dài bó lên đầu gối, tóc nhuộm thành màu rượu đỏ, mái tóc quăn dài tẫn hiến hương vị nữ nhân thành thục.

Hạ Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, hai năm qua đi hương vị của nàng ngày càng thành thục, khí chất càng thêm cô đọng, nàng huơ huơ cánh tay, hô lên: "Tề Phi, ở đây, I'm here". Tề Phi giương mắt nhìn, thấy được Hạ Diệp thì lộ ra tươi cười mê người.

"Chờ rất lâu sao?". Nàng đến gần Hạ Diệp hỏi, Hạ Diệp một tay nhận hành lí, nói: "Không có, mới một lúc thôi". Nhưng thật ra nàng đã đợi mấy tiếng đồng hồ, nàng ngồi không yên, vẫn luôn chờ mong đối phương.

"Thời gian còn kịp không?". Tề Phi nhìn thoáng qua đồng hồ, Hạ Diệp gật gật đầu, "Yên tâm đi", nàng nói xong thì cảm giác mặt mình có chút ửng đỏ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Tề Phi.

"Trên mặt tôi có cái gì sao? Hạ cảnh quan". Ngồi trong xe, Tề Phi bắt đầu trêu chọc.

"Không, chỉ là cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, nhưng cô lại giống như đẹp hơn".

"Khen người khác đẹp thế này không phải ít đi?". Tề Phi thực tự nhiên mỉm cười.

"Mới không có". Hạ Diệp có chút nóng vội, Tề Phi cười không nói lời nào, tầm mắt vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.

Vẫn là thành phố này, đợi chờ nhiều năm, rời đi hai năm, bây giờ trở về là cảm khái vô cùng. Giống như tất cả đều không thay đổi, rồi lại giống như tất cả cũng không còn như trước.

Cảnh còn người mất, hai năm này cũng chưa từng gặp lại, cố nhân không có liên lạc gì, có khỏe hay không?

*****

Ngục giam giống nhau, khung cảnh giống nhau, vài năm trước khi Diệp Tiêu Nhiên ra tù không hề biết rằng có người vẫn luôn đứng ở trong một góc nhìn mình, bây giờ thì Diệp Tiêu Nhiên mới sáng sớm liền canh ở cổng lớn, chờ đợi thân ảnh của người kia.

Ước chừng nửa giờ sau, cổng lớn ngục giam cuối cùng cũng mở ra, một thân ảnh thon gầy tóc ngắn từ bên trong đi ra, nàng giống như đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, ngẩng đầu đón gió, cảm giác mát lạnh sượt qua mặt rất là thư thích, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt nàng nhưng nàng không hề cau mày. Hai năm, trong mắt nàng nhiều hơn một tia nhu hòa, càng nhiều hơn chính là tia gợn sóng không sợ hãi, là loại khí chất siêu thoát, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, không hề có chút hơi thở phàm trần.

"Văn Khâm". Diệp Tiêu Nhiên lộ ý cười tiến về phía nàng, Nghiêm Văn Khâm quay đầu, hướng cô cười cười, giờ khắc này giống như chờ đợi ngàn năm, vì giờ phút gặp mặt này mà phải chịu đựng hai năm chia lìa.

Thế giới trong phút chốc an tĩnh lại, Nghiêm Văn Khâm kéo lên ý cười nhợt nhạt, ngóng nhìn Diệp Tiêu Nhiên đi về phía mình. Khoảng cách ngày càng gần, tâm cũng ngày càng khẩn trương, cảm xúc kích động không nói nên lời và chua xót cứ tràn ra trong lòng.

"Tóc càng ngày càng dài, cũng càng ngày càng đẹp". Nghiêm Văn Khâm vươn tay vuốt ve mái tóc của cô, Diệp Tiêu Nhiên chỉ cao thấp đánh giá nàng cẩn thận, giống như đã chia ly mấy thế kỉ, cho dù bây giờ tóc nàng đã ngắn, cho dù nàng có chút tang thương, thì vẫn là người kia trong lòng cô.

"Cuối cùng cũng đợi được chị rồi". Diệp Tiêu Nhiên đem nàng ôm chặt vào trong lòng, Nghiêm Văn Khâm tựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cô, nàng biết sự chờ đợi của cô vất vả hơn nàng nhiều.

Bỏ lỡ mấy năm nay, nàng muốn dùng thời gian cả đời đi quý trọng, để gần nhau.

Diệp Tiêu Nhiên nhận túi đồ trong tay Nghiêm Văn Khâm, nói: "Đi thăm ông nội?", giống như tâm linh tương thông, Nghiêm Văn Khâm gật gật đầu.

Đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng, Diệp Tiêu Nhiên biết cho dù nàng ngồi tù hai năm thì cũng không thể nguôi ngoai. Trước bia mộ không biết là ai đã thay hoa mới, không biết ai vừa đến nơi này, chuyện Nghiêm Văn Khâm ra tù còn chưa ai biết, cũng không thông báo người trong nhà, nàng không có mặt mũi đối mặt người thân, nhất là mẹ mình. Hai năm này một mình bà đã trải qua như thế nào?

Nàng quỳ gối trước bia mộ, may mắn là mộ ông nội không có bị dời đi, trên mặt bia là di ảnh Nghiêm Công tươi cười. Thế nhưng đã sớm không thể gặp lại, nếu nói chết không phải là chấm dứt tất cả mà là một bắt đầu thì Nghiêm Văn Khâm thật hi vọng kiếp sau có thể gặp lại ông, tiếp tục làm cháu gái của ông, làm hết những gì nàng không thể để kính hiếu với ông.

Không biết quỳ bao lâu nàng mới chậm rãi đứng dậy, thật sâu thở dài một hơi, "Không biết mẹ thế nào rồi?". Hai năm này bà chưa bao giờ đi thăm Nghiêm Văn Khâm, nàng nghĩ chắc mẹ sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho nàng.

"Bà ấy rất tốt, yên tâm đi". Diệp Tiêu Nhiên nhẹ nhàng ôm đầu vai nàng, hai năm nay cô vẫn thường xuyên đến thăm Nghiêm mẹ, tất cả những chuyện Nghiêm Văn Khâm không thể làm Diệp Tiêu Nhiên đều thay nàng xử lí thỏa đáng.

Tập đoàn Tân Nghiệp chậm rãi giao lại cho Niên Thiếu Dương phụ trách, sau này Tô Tử Lăng cũng sẽ chậm rãi bồi dưỡng theo hướng kinh doanh, làm người nối nghiệp của cô. Cô đã bắt tay bồi dưỡng những thủ hạ có thể dùng, để đến thời cơ thích hợp liền ẩn lui cùng Nghiêm Văn Khâm.

"Về nhà nha?".

"Ừm, cũng không biết bây giờ Văn Huy thế nào? Có đi tìm Bối Nhi hay không". Đây là những người Nghiêm Văn Khâm tâm tâm niệm niệm, hai năm nay ngoài trừ gặp Diệp Tiêu Nhiên ra thì nàng rất ít khi gặp Nghiêm Văn Huy. Gia nghiệp lớn như vậy cần em ấy lo liệu, lại còn hai đứa con, không biết em ấy sẽ làm thế nào?

Nghiêm Văn Khâm cảm thấy bản thân rất ích kỉ, mình nhận trừng phạt để giải thoát rồi, bỏ lại một cục diện rối rắm như vậy cho Văn Huy. Tập đoàn Trung Á trải qua chuyện lớn như vậy nhưng nàng vẫn sẽ như cũ khiến nó khôi phục nguyên khí, nàng cũng biết hai năm Văn Huy cũng chậm rãi ổn định lại công ty, nếu nàng đã đi ra thì sẽ không để mọi chuyện cứ như vậy mãi.

Rất nhiều chuyện nhìn như đã kết thúc, nhưng kì thật chỉ là vừa bắt đầu thôi.

Vốn nghĩ Diệp Tiêu Nhiên sẽ đưa mình về nhà chứ không ngờ rằng cô lại chạy xe đến cổng lớn Nghiêm gia, Nghiêm Văn Khâm nhìn cổng lớn nhà mình, vải trắng hai năm trước đã tháo xuống, trong nhà đã khôi phục im ắng như trước, chỉ là có hơn một tia hoang vắng. Thiếu nhiều người như vậy, nhà đã không còn là nhà.

Đứng ở cửa, Nghiêm Văn Khâm giống như thấy được cảnh một nhà đoàn tụ trước đây, khi đó ông nội còn sống, khi đó ba mẹ thật vui vẻ, chú hai mang theo cháu ngoại vui đùa, vợ chồng Nghiêm Văn Huy vẫn còn hòa thuận. Đáng tiếc, tất cả đã không còn như trước nữa.

"Vào thôi, cuối cùng cũng phải về nhà". Lời nói ôn nhu của Diệp Tiêu Nhiên vang lên bên tai nàng, nàng vươn tay, hai tay đặt trên cửa, rốt cuộc cũng dùng hết khí lực toàn thân đẩy cửa chính ra.

Nàng giật mình, trong nhà không hề im lặng như nàng tưởng tượng, càng không có cảm giác hoang vắng, kinh hỉ trước mắt khiến nàng cơ hồ là quên cả hít thở. Đối diện cửa chính là bàn cơm vây đầy người, chỉ thấy một cậu bé chừng hai tuổi từ trong đám người chạy ra, mở ra hai tay, kêu lên: "Mẹ.... Mẹ.... ". Thân ảnh nho nhỏ rất nhanh đã chạy đến bên người Nghiêm Văn Khâm, lôi kéo góc áo của nàng, đôi mắt to trong mọng nước rụt rè nhìn Nghiêm Văn Khâm. Nghiêm Văn Khâm ngơ ngác ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn non nớt, chỉ thấy thằng bé hé miệng, ý cười tươi rói gọi lại một tiếng: "Mẹ...".

"Tiểu Huy?". Trong nháy mắt nước mắt tẩm ướt hốc mắt nàng, cậu bé gật gật đầu, tiến vào lòng nàng, "Nhớ mẹ a~". Nghiêm Văn Khâm nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Huy, nước mắt trượt theo gò má dừng trên đôi vai nhỏ bé, nàng giương mắt nhìn những người còn lại, ai cũng đều là ý cười hạnh phúc.

"Là Văn Khâm trở về đi, vậy chuẩn bị ăn cơm thôi, chỉ còn nồi canh nữa là có thể ăn rồi". Giọng nói của Nghiêm mẹ truyền đến, bà mang tạp dề, trong tay cầm thìa nhìn Nghiêm Văn Khâm, thật sâu cười cười.

"Mẹ?". Đôi môi Nghiêm Văn Khâm run rẩy khó tin, nàng ôm Tiểu Huy đi về phía Nghiêm mẹ, Nghiêm mẹ sờ sờ đầu thằng bé, nói: "May mắn là có con đủ ngoan a, bằng không thật mệt chết ta".

"Bà ngoại lớn nói bậy, con cũng giúp bà dỗ dành em trai mà". Lý Y Y bất bình nói.

"Còn có con nữa". Tô Tử Lăng cũng từ đâu chui ra cướp công.

Nghiêm Văn Khâm cười ra nước mắt, sờ sờ đầu Lý Y Y, nhìn Nghiêm Văn Huy, Nghiêm Văn Huy đi đến trước mặt nàng, vươn tay, "Đến đây, để dì ôm". Tiểu Huy vui vẻ hớn hở vươn tay, thân thiết chuyển đến lòng ngực Nghiêm Văn Huy.

Giờ phút này Nghiêm Văn Khâm không nói nên lời cảm động, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này chỉ có trong mơ mà thôi, nàng nghĩ rằng ngôi nhà này sẽ không thể quay về như trước đây, sẽ không có người tha thứ cho nàng. Thế nhưng thì ra không phải, trong nhà có sinh mệnh mới ra đời, trong nhà có mẹ nàng, có Văn Huy, Y Y.

"Chị, để em giúp chị kiểm tra thân thể một chút được không?". Lý Đào cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại liền nói một câu, lại bị Nghiêm Văn Huy liếc mắt một cái, "Cơm nước xong nói sau được không?".

"A được, nào, đến đây, Tiểu Huy, cha nuôi ôm con". Lý Đào vươn tay ôm Tiểu Huy, sủng nịch bắt đầu đùa giỡn với thằng bé.

"Ba, mẹ, hai người đừng có như vậy được không, Tiểu Huy đã có thể đi, hai người cho em ấy tự do được không?". Lý Y Y đưa ra kháng nghị, tuy rằng Lý Đào và Nghiêm Văn Huy đã li hôn thì cũng không tạo thành thương tổn với con bé. Con bé biết cha mẹ yêu mình, cũng biết tuy rằng quan hệ của cha mẹ không phải là vợ chồng thì vẫn là người thân, dù là lúc còn nhỏ thì con bé vẫn chưa bao giờ hỏi đến chuyện li hôn.

Trên mặt Nghiêm Văn Khâm rốt cuộc cũng nổi lên nụ cười tươi tắn hạnh phúc, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Nhiên, nàng biết tất cả đều là cô chuẩn bị cho nàng. Cô luôn biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, nàng vươn tay giữ chặt tay cô, trong mắt tràn ngập nhu tình như nước.

"Oa, Tiêu Nhiên, lò nướng lại làm sao rồi, chị mau đến xem thử". Bỗng nhiên truyền ra một giọng nói quen thuộc, Nghiêm Văn Khâm kinh ngạc quay đầu, phát hiện Vu Bối Nhi vừa hô hào vừa đi ra.

"Bà cô ơi, không phải em lại đặt sai thời gian nữa chứ?". Diệp Tiêu Nhiên nói xong rất quen thuộc đi vào bếp, Nghiêm Văn Khâm một trận vui sướng: "Bối Nhi, em trở về khi nào?".

"Chị Văn Khâm". Vu Bối Nhi mở ra ôm ấp ôm lấy Nghiêm Văn Khâm, "Trở về nửa năm trước, gần đây vẫn luôn đi theo Tiêu Nhiên học làm bánh ngọt, thật khó a", nàng nhíu nhíu mày.

"Tiêu Nhiên....... làm bánh ngọt?". Nghiêm Văn Khâm hồ nghi hỏi lại.

Nàng làm sao sẽ biết cuộc sống hai năm nay của Diệp Tiêu Nhiên ngoại trừ công tác thì chính là ở cùng người nhà của nàng, giống như người một nhà ở chung. Nghiêm gia chưa bao giờ quạnh quẽ, làm hết tất cả chỉ là vì muốn sau khi nàng ra tù có thể cho nàng một ngôi nhà ấm áp như trước đây.

Đồ ăn dần dần đầy bàn, một bàn tròn lớn đầy chén bát, Nghiêm mẹ bưng bát canh đi ra kêu lên: "Ăn cơm ăn cơm, đi rửa tay hết đi". Bà phát ra chỉ lệnh của trưởng bối, bọn nhỏ không dám chậm trễ, chúng nó đều thân thiết gọi bà là bà ngoại lớn, con cháu đầy sảnh là phúc khí, đối với bà đã là sự hưởng thụ lớn nhất.

"Thế nào còn chưa đến nữa?". Nghiêm Văn Huy nhìn thoáng qua đồng hồ, người trong nhà đều đã ở đây, còn chờ ai đâu, Nghiêm Văn Khâm khó hiểu hỏi: "Còn phải chờ ai sao?".

"Thơm quá nha, xa xa đã ngửi được mùi thơm mỹ vị rồi, nước miếng đều muốn chảy dài." . Hạ Diệp tùy ý đầy cửa đi vào, bên cạnh nàng là một vị khách chờ đợi đã lâu.

Thật là kinh hỉ liên tục, Nghiêm Văn Khâm có chút hưng phấn tiến lên nghênh đón đối phương, "Sao cô lại trở về, không phải xuất ngoại rồi sao?".

"Tưởng niệm cố nhân thì sẽ trở lại, nhìn thấy cô thì tôi mới có thể chân chính an tâm trái tim của mình". Tề Phi nắm hai tay Nghiêm Văn Khâm cười cười, lại giương mắt liếc nhìn Diệp Tiêu Nhiên một cái, hướng cô gật gật đầu.

Sau khi đi tù không lâu thì Nghiêm Văn Khâm biết Tề Phi rời khỏi thành phố A, nàng còn từng tiếc nuối, với năng lực của Tề Phi thì quả thật có thể mở rộng thế giới của mình, thế nhưng nàng đã trả giá quá nhiều, không nói yêu cầu nguyện vọng gì mà liền công thành lui thân.

Thế nhưng Nghiêm Văn Khâm biết lựa chọn của mỗi người sẽ đáng giá để người khác tôn trọng, giống như Tề Phi một chút cũng không hề bất ngờ với lựa chọn của nàng, ủng hộ nàng, dù sao thì cũng chỉ có cô ấy mới có cùng một tín ngưỡng với nàng.

"Được rồi, ăn cơm thôi, mẹ, mẹ cũng lại đây, không cần nấu nữa đâu". Diệp Tiêu Nhiên thực tự nhiên gọi một tiếng, đi vào phòng bếp kéo Nghiêm mẹ ra. Nghiêm Văn Khâm nhìn sự thân thiêt của Diệp Tiêu Nhiên và mẹ mình, quả thật còn thân hơn mẹ con ruột, hai người từ khi nào thì có quan hệ tốt như vậy?

Trên bàn, Nghiêm mẹ gắp thức ăn cho Diệp Tiêu Nhiên trước rồi mới đến Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm cau mày, buông đũa, giả vờ ghen tị nói: "Mẹ, rốt cuộc ai mới là con gái của người?".

"Đều là con của mẹ, phân cái gì trước sau?". Nghiêm mẹ trừng mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm một cái, Diệp Tiêu Nhiên cười cười, cầm đũa nói: "Nếu không em trả lại cho chị?".

"Không cần". Nghiêm Văn Khâm trắng mắt liếc cô.

"Làm ơn, bọn nhỏ đang nhìn, hai người có thể đừng như vậy được không?". Nghiêm Văn Huy nhìn hai người như đứa trẻ tranh giành trên bàn ăn nói một câu, đưa tới từng trận ý cười.

Hạnh phúc người một nhà, ý cười hiện trên mặt mỗi người, giống như hòa tan bị thương của hai năm trước, sau cơn mưa luôn là cầu vồng, có gì so với hạnh phúc lúc này khiến người ta càng quý trọng hơn nữa.

Trời sập tối, trăng sáng treo cao, bóng cây lắc lư dừng trên sân nhà, Nghiêm Văn Khâm rúc vào lòng ngực Diệp Tiêu Nhiên, "Cảm ơn em, Tiêu Nhiên". Sau muôn vàn khó khăn gian nan rốt cuộc cũng đổi lấy bình yên và kiên định ngày hôm nay.

"Mẹ chị cũng là mẹ của em, chị còn muốn nói cảm ơn với em?". Diệp Tiêu Nhiên cười ôm lấy thắt lưng nàng, khẽ hôn lên trán nàng: "Từ nay về sau sẽ không có chuyện gì có thể tách chúng ta ra nữa".

"Thật muốn cả đời cứ bình thản an nhiên như vậy".

"Em cùng chị".

Nghiêm Văn Khâm gật gật đầu, ôm chặt Diệp Tiêu Nhiên, nhìn trăng tròn, nhớ đến cha và chú hai còn trong ngục giam, một trận không muốn cùng đau lòng nảy lên trong lòng. Nàng thở dài một hơi, "Bụi bậm lạc định rồi, hi vọng tất cả sẽ có một bắt đầu mới".

"Sẽ thôi! Sinh thời, chỉ cần có chị, em cái gì cũng không cần nữa". Diệp Tiêu Nhiên gắt gao nắm chặt tay Nghiêm Văn Khâm.

Hai người mười ngón tương khấu, Diệp Tiêu Nhiên giơ bàn tay cả hai về phía ánh trăng, trăng sáng chiếu lên hai bàn tay quấn quýt chặt chẽ, lòng bàn tay vẫn ấm áp như nước.

Toàn văn hoàn.