Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

Chương 20



Lam Vũ chạy đến tiệm net, nàng quyết định không thèm nghĩ đến Lăng Hiểu nữa, không thèm nghĩ đến con người ích kỷ kia nữa. Nàng mở trang web lên, dạo quanh xem các bài viết trên mạng, càng nghĩ càng thấy tâm tình phiền loạn, cuối cùng mở QQ lên.
"Linh Hồ, đã lâu không gặp, hôm nay trễ vậy rồi sao cậu còn lên mạng ?" Một tin nhắn của bạn trên mạng được gửi đến.
"Chẳng phải cậu cũng đang lên mạng sao?"
"Tôi ? Tôi là cú đêm, ban ngày trốn ban đêm mới xuất hiện mà, cậu cũng không phải không biết. Còn cậu, sao trễ vậy còn lên?"
"Đừng hỏi tôi." Lam Vũ tức giận gõ vào.
"Sao vậy?" Người bạn này khó hiểu, "Tôi đâu có chọc cậu."
"Không có gì, không phải tại cậu."
"Vậy là ai, nói tôi nghe một chút đi."
"Cậu đừng nhiều chuyện như vậy được không?" Lam Vũ trả lời, sao mà đáng ghét hỏi hoài thế nhỉ, nàng không muốn nhớ đến chuyện về Lăng Hiểu, hết lần này đến lần khác người này không ngừng khiến nàng nhớ đến chuyện lúc nãy.
"Được rồi được rồi, không chọc cậu nữa. À nói cậu chuyện này, cái bài viết về chuyện tình của sói và hồ ly mà cậu thích đó, hôm qua tác giả vừa cập nhật bài mới."
"Đừng nói với tôi về chị ta nữa." Lam Vũ phẫn hận mà đánh ra dòng này, nàng xin thề, nếu như thằng nhóc này còn nói thêm một câu về chuyện của Lăng Hiểu nữa, nàng lập tức đem hắn bỏ vào sổ đen.
Người nọ vẫn không tự biết, tiếp tục gửi một đoạn văn, đoạn văn này là cậu ta copy ra từ bài viết đó, "Lang tại sàn nhảy trông thấy Linh Hồ và tình địch A hôn nhau, bọn họ vô cùng kịch liệt..."
Lam Vũ ngây dại, Lăng Hiểu đã thấy cái gì?
Nàng lập tức mở trang web của Lăng Hiểu, sau đó rất nhanh tìm được bài viết này.
Lăng Hiểu đem tất cả mọi thứ khi nhìn thấy nàng ở sàn nhảy viết lại rõ ràng, giữa những dòng chữ còn lộ ra được sự thống khổ trong đó. Cái loại đau nhức này, khiến lòng Lam Vũ cũng đau nhức theo. Nước mắt bao phủ mắt nàng, hóa ra tất cả đều là lỗi của nàng, vậy mà nàng còn trách oan Lăng Hiểu.
Nàng rút card mạng ra, vội vã chạy đi. Lăng Hiểu đối với nàng tình sâu vô cùng, lần này không biết cô sẽ bị tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, nhớ lại những lời nói của mình, chính bản thân nàng cũng cảm thấy rất đả thương người.
Mở cửa vào nhà, đèn bên trong vẫn còn sáng, nhưng không thấy bóng dáng Lăng Hiểu. Nàng hoảng loạn lấy ra điện thoại di động gọi đến số của cô, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong nhà. Lam Vũ ném điện thoại chạy lên sân thượng, ngoại trừ đi làm ra, Lăng Hiểu chỉ biết lên sân thượng.
Đẩy ra cửa sân thượng, đầu tiên ngửi được chính là mùi rượu và mùi máu tươi.
Không, nhất định là ảo giác của nàng, trên đây làm thế nào lại có mùi máu tươi. Lăng Hiểu kiêu ngạo như vậy, tự phụ như vậy, làm gì có ai có thể làm cô bị thương, làm sao có khả năng chảy máu. Thế nhưng đáy lòng lại vang lên âm thanh nói với nàng rằng, đối mặt với nàng thì Lăng Hiểu nhu nhược cỡ nào, trước mặt nàng, Lăng Hiểu hoàn toàn mất đi tính cách của cô, sự kiêu ngạo của cô, tự phụ của cô, đối mặt với nàng, Lăng Hiểu tất cả đều chỉ vì nàng.
Thận trọng bước ra khỏi cửa một bước, mùi máu tươi càng nồng, một dòng nước chảy đến dưới chân nàng, màu nước là màu đỏ.
Không, đây không phải là máu, chắc chắn không phải, Lăng Hiểu rất thường xuyên lên đây uống rượu, chị ấy sẽ không chảy máu. Lam Vũ tự nói với mình, nàng ép buộc bản thân tin tưởng rằng Lăng Hiểu không xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, tất cả những chuyện này lại nói với nàng một khả năng khác, khiến nàng không có dũng khí để đi tìm hiểu khả năng này.
"Hiểu, chị ở đâu ?" Lam Vũ hô lên, nàng từ từ nhắm hai mắt, không dám tìm kiếm nữa. Mùi máu tươi trong mũi nàng ngày càng nồng.
"Hiểu, chị ở đâu ?" Nàng khóc, vì sao cô còn không trả lời nàng, "Xin lỗi, em sai rồi, Hiểu, chị ra đây đi, em biết sai rồi, là em hiểu lầm chị, là em làm chị đau lòng. Hiểu, đừng làm em sợ."
Sân thượng trống trải như cũ không một âm thanh, trả lời của nàng vẫn là mùi máu tươi nồng đậm kia.
Hiểu đã xảy ra chuyện !
Trong đầu Lam Vũ đột nhiên xuất hiện ý niệm này, đả kích tâm lý của nàng, nàng vội vã chạy ra.
Lăng Hiểu mặc áo ngủ màu trắng nằm dưới lan can, ngọn đèn yếu ớt cùng nước mưa rơi vào thân thể cô. Áo ngủ trên người cô toàn bộ đều nhiễm màu đỏ sẫm, tay phải của cô để trên người, cổ tay, áo ngủ tất cả đều là máu, máu cùng nước mưa trộn lẫn vào nhau cùng chảy về nơi thoát nước.
"Hiểu !" Lam Vũ chạy qua, ôm cổ cô, điên cuồng kêu lên :"Hiểu, chị tỉnh lại đi, tỉnh lại đi !" Trời ơi, cơ thể của chị ấy lạnh quá, cơ thể của chị ấy không có một tia ấm nào cả.
"Đừng !" Lam Vũ kinh hoàng kêu to :"Chị không thể có chuyện gì, không thể, chị không thể rời khỏi em." Nàng dùng hết toàn lực, cật lực mà kéo Lăng Hiểu xuống dưới lầu.
"Người đâu, cứu mạng." Lam Vũ kêu to, đáng tiếc không ai trả lời. Nàng một bên kêu người cứu mạng, một bên kéo Lăng Hiểu đến cửa thang máy, thật vất vả mới kéo được vào thang máy, đem Lăng Hiểu đưa đến lầu một, thế nhưng nàng không còn sức để kéo cô ra ngoài, đem Lăng Hiểu ra khỏi thang máy, nàng lập tức chạy đến chỗ bảo vệ.
"Làm ơn cứu mạng, cứu mạng !" Lam Vũ rơi lệ đầy mặt, trên người cũng dính đầy máu, thần tình kinh khủng chạy đến chỗ bảo vệ, khiến cho bảo vệ cũng hoảng sợ.
"Cô à, làm sao vậy ? Xảy ra chuyện gì ?" Một người bảo vệ hỏi, một người bảo vệ khác cũng ra ngoài ngó xem có ai truy sát nàng hay không.
"Giúp tôi gọi điện thoại gọi xe cứu thương." Lam Vũ bị đả kích, nói năng có chút lộn xộn, "Hiểu, Lăng Hiểu, cứu chị ấy..." Nói xong, nàng lôi kéo bảo vệ chạy đến thang máy.
"Cô này, xảy ra chuyện gì ? Cô trước tiên hãy nói rõ ràng chút đã." Bảo vệ vừa chạy theo vừa nói, "Tôi cũng không có mang theo dùi cui." Nếu như lát nữa gặp kẻ bắt cóc thì làm sao bây giờ.
"Hiểu...Hiểu..." Hai chữ tự sát nàng không nói nên lời, nàng nhớ đến toàn thân Lăng Hiểu đều là máu, nàng muốn lập tức đưa cô đến bệnh viện. Nàng lôi kéo bảo vệ, khiến bảo vệ muốn quay lại lấy dùi cui cũng không được.
Qua hai phút, bảo vệ nhìn thấy Lăng Hiểu nằm ở cửa thang máy. Hắn cũng bị dọa sợ, lập tức lấy ra bộ đàm kêu lên :"Có người bị thương, đến nhanh lên." Những người bảo vệ khác cũng lập tức chạy đến chỗ của họ.
Bọn họ giúp Lam Vũ gọi điện thoại cấp cứu, sau đó dùng sợi dây cố định lại cổ tay còn đang chảy máu của Lăng Hiểu, đem cô đưa đến trước cửa lớn, đưa lên xe cứu thương.
Lam Vũ hoảng loạn bên cạnh Lăng Hiểu, sự sợ hãi vẫn chiếm lấy toàn bộ cơ thể nàng, nàng chăm chú nắm lấy tay Lăng Hiểu, đau lòng đến cực điểm.
Tới bệnh viện rồi, bác sĩ nói trước tiên phải đóng tiền mới có thể cấp cứu, Lam Vũ lúc đó tựa như muốn giết người. Trên người nàng căn bản không có mang theo tiền, tiền đều để ở nhà. Bệnh viện còn cố ý bắt nàng phải về nhà lấy tiền trước. Chờ nàng đem được tiền đến, Lăng Hiểu có thể đã mất mạng. Cuối cùng, nàng quỳ xuống cầu xin bác sĩ cứu giúp trước, nàng sẽ lập tức về lấy tiền, bảo đảm không thiếu một đồng.
"Xin lỗi, đây là quy định của bệnh viện, phải đóng tiền trước mới có thể cứu chữa." Bác sĩ cũng muốn giúp, nhưng ngại quy định của bệnh viện, bọn họ cũng không thể chịu trách nhiệm.
Lam Vũ nhìn Lăng Hiểu nằm đó đang cận kề ranh giới sinh tử, đau đến nước mắt rơi đầy mặt, phẫn hận đến cực điểm đối với bọn bác sĩ vô lương tâm này. Cuối cùng, nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói rằng :"Anh hai tôi công tác ở Ủy ban thành phố, chị của tôi là luật sư, nếu như Hiểu chết, tôi muốn các toàn bộ các người phải tán gia bại sản, chết không có chỗ chôn." Trong mắt chất chứa loại phẫn này, loại hận này, khiến toàn thân mọi người đều phát lạnh.
Một vị bác sĩ chủ nhiệm gần đó chạy đến nói :"Đóng tiền cái gì, trước tiên cứu người, cứu người nhanh lên !"
Bác sĩ, y tá lúc nãy mới cấp tốc đẩy Lăng Hiểu vào phòng cấp cứu.
Lam Vũ ngồi phịch trên mặt đất, nhìn Lăng Hiểu bị đẩy vào phòng cấp cứu, mắt mở trừng trừng mà nhìn vào cánh cửa nơi đang chia cắt hai cô, sợ hãi từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào lỗ chân lông của nàng, nàng không dám tưởng tượng tình huống gì có thể xảy ra với Lăng Hiểu.
"Cô yên tâm đi, bác sĩ chúng tôi ở đây đều là giỏi nhất, cô ấy nhất định sẽ không sao." Vị bác sĩ chủ nhiệm lúc nãy đỡ Lam Vũ đứng lên, giúp nàng ngồi xuống ghế.
"Chị ấy sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì. Chị ấy cầu cả ngàn năm mới được đoạn nhân duyên này, chị ấy sẽ không dễ dàng buông tay như vậy. Chị ấy sẽ không sao, nhất định sẽ không sao, chị ấy có hơn một ngàn năm tu hành, chị ấy sẽ không sao, Phật chủ sẽ bảo vệ chị ấy." Lam Vũ thì thào lầm bầm, không ngừng tự gieo hy vọng cho mình, nàng phải kiên cường, không thể làm cho mình ngã xuống trước, Lăng Hiểu nhất định sẽ không có chuyện gì.
Vị chủ nhiệm ở bên cạnh nghe nói như thế có chút lo lắng, đầu óc cô ấy không phải bị bệnh rồi đấy chứ. Ông ta gọi nàng :"Cô ơi, người nhà của cô ở đâu ? Có cần thông báo với họ không ?" Ngụ ý là muốn nàng thông báo họ mang tiền đến.
Tâm tư của Lam Vũ đều đặt trên người Lăng Hiểu, đâu còn nghe được ông ấy nói gì.
"Cô ơi, cô ơi !" Chủ nhiệm gọi Lam Vũ hơn mười lần cũng không thấy có phản ứng, nàng vẫn như cũ không biết đang thì thào cái gì.
"Cô à...!" Cuối cùng ông ta phải hét to một tiếng, rốt cuộc đem hồn phách Lam Vũ quay về.
Lam Vũ nhìn ông, cuối cùng cũng có một chút lý trí.
"Cô có phải nên thông báo cho người nhà của cô không?" Ông chỉ vào người hộ lý đang chờ Lam Vũ để làm thủ tục, "Cô còn chưa làm thủ tục và đóng tiền phẫu thuật."
Lam Vũ nhìn bọn họ chằm chằm, mạng người trong mắt bọn họ căn bản không tính là gì, chỉ có tiền mới là quan trọng nhất. Thế nhưng sinh mạng của Lăng Hiểu lúc này đang cần bọn họ cứu, cô vẫn còn nằm trong tay bọn họ. Nàng vươn tay ra, nói :"Cho tôi mượn điện thoại một chút."
Trên tay nàng còn có vết máu, làm chủ nhiệm kia do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy điện thoại đưa cho nàng.
Lam Vũ bấm dãy số, "Chị, chị đang ở đâu? Em đang ở bệnh viện, trên người không mang theo tiền. Hiện tại đang cần một số tiền lớn, chị mang đến dùm em được không?"
"Bệnh viện? Tiểu Vũ em bị sao vậy? Đã trễ thế này sao em lại ở bệnh viện? Xảy ra chuyện gì?" Lam Linh bị Lam Vũ làm cho sợ hãi.
"Chị lập tức đem tiền đến đưa em được không? Em cần tiền để cứu mạng, chị, xin chị nhanh lên một chút." Lam Vũ năn nỉ nói. Nàng vốn là người không cầu xin ai, bây giờ lại dùng ngữ khí này nói với Lam Linh, làm cho cô càng thêm sợ hãi, "Chị đang ở Hong Kong, tạm thời không thể quay về. Nhưng mà em đừng vội, chị sẽ lập tức phái người qua đó. Em ở bệnh viện đừng đi, đừng đi đâu hết. Em nói cho chị biết, em đang ở bệnh viện nào, kêu người phụ trách bệnh viện đó nói chuyện với chị liền."
Lam Vũ đem điện thoại giao cho vị chủ nhiệm kia.
"Alo, tôi là bác sĩ Khâu, chủ nhiệm bệnh viện XX." Khâu chủ nhiệm nghe phân phó trong điện thoại thì liên tiếp gật đầu, sau đó vô cùng cẩn thận mà cúp điện thoại, nói với người hộ lý gần đó :"Cô đi nói với bác sĩ Lưu, nhất định phải cứu sống cô gái trong đó."
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị trợ lý bác sĩ tháo khẩu trang xuống kêu lên :"Phòng phẫu thuật thiếu máu, còn cần 1000ml máu nhóm B."
"Tôi có." Lam Vũ thoáng cái nhảy dựng lên chạy đến.
"Bên trong kho máu có, Tiểu Vương, cô lập tức đi lấy đi." Khâu chủ nhiệm kia phân phó, sau đó khuôn mặt tươi cười hướng về Lam Vũ, "Cô Lam, cô đừng vội, cứu người là sứ mệnh của bác sĩ chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cứu cô ấy."
Lam Vũ nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, Khâu chủ nhiệm đảm bảo cũng không làm cho nàng thả lỏng được. Nàng cũng không phải không biết tình trạng của Lăng Hiểu, hô hấp, tim đập của cô trên cơ bản đều đã dừng lại.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có một bóng người vọt đến trước mặt nàng, "Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì? Em bị sao vậy?"
"Anh !" Lam Vũ thấy rõ người này, thoáng cái nhào vào trong lòng của anh ta, toàn thân run rẩy mà khóc lớn.
"Ngoan, đừng khóc." Lam Phi nhẹ giọng dỗ dành, "Mau nói cho anh biết em làm sao vậy? Sao trên người em lại nhiều máu như vậy?"
"Anh, là lỗi của em, là em hại chị ấy thành ra như vậy, là em hại chị ấy."
Lam Phi càng nghe càng không hiểu, liên tục hỏi :"Em hại ai? Sao trên người em nhiều máu như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trong điện thoại của Linh nói làm anh sợ chết, em cũng đừng làm anh sợ nữa."
"Là em hại chị ấy tự sát, hô hấp của chị ấy đã không còn, anh, nếu như chị ấy chết em cũng không sống nổi, anh, em không thể không có chị ấy. Em sai rồi, em thực sự sai rồi, em biết sai rồi." Lam Vũ khóc đến bù lu bù loa, làm cho Lam Phi vô cùng lo lắng. Lam Phi vừa trấn an Lam Vũ, vừa nói với bác sĩ Khâu bên cạnh, "Khâu chủ nhiệm, nhờ các người cố gắng phải cứu sống người trong đó."
Khâu chủ nhiệm liên tiếp gật đầu nói hiểu rồi, trên trán mồ hôi lạnh đều toát ra, vị này thế nhưng là một đại nhân vật, làm ông bị sốc cả nửa ngày, vừa nãy còn làm cho em gái anh ta quỳ xuống trước mặt mọi người, lại thêm nếu không cứu sống được người trong kia, ông cũng đừng mong có thể tồn tại trong ngành này.
Vất vả chờ đợi cuối cùng cửa phòng phẫu thuật mở ra lần hai, Lam Vũ khẩn trương nắm góc áo Lam Phi, nhìn chằm chằm bác sĩ đi ra, không dám lên tiếng.
Khâu bác sĩ lại mở miệng hỏi trước, "Thế nào? Cứu sống người đó không?"
Bác sĩ kia gật đầu, nói :"Sống."
Lam Vũ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ ngã vào trong lòng Lam Phi, Lăng Hiểu sống rồi, cô sẽ không bỏ mặc nàng.
"Nhưng não bộ thiếu dưỡng khí bị tổn thương nghiêm trọng, làm cô ấy rơi vào hôn mê sâu, có khả năng sẽ trở thành người sống đời sống thực vật, trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sắp tới là thời gian nguy hiểm nhất, có thể nguy hiểm tính mạng, các người phải chuẩn bị tâm lý." Bác sĩ ném tiếp trái bom thứ hai, Lam Vũ rốt cuộc chịu không nổi đả kích này, hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Vũ !"...