Chuyện Tình Xa Xứ

Chương 27





“Khoản 1: Không được lén phén



Khoản 2: Ko được ghen bậy bạ



Khoản 3: Không được làm tui buồn



Khoản 4: Chỉ yêu mình tui



Khoản 5: Phải nghe lời tui



Khoản 6: Không dc cọc cằn với tui



Khoản 7: Học thuộc cái khoảng trên



Khoản 8: Chưa nghĩ ra nhưng khi nghĩ ra cũng phải chấp nhận”



Nó bật cười sằng sặc trong căn phòng nhỏ nhắn và vô cùng yên lặng của nó. Cái tin nhắn ko của ai khác, cuối cùng thì chị cũng chấp nhận lời tỏ tình của nó. Đúng là lớn rồi mà vẫn giống như 1 đứa con nít, còn ra điều khoảng với nó nữa. Bây giờ mới hiểu lí do mấy ông già vợ ko có tin dc mấy cái thằng có cái miệng cứ bô lô bô loa “yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua”. Chỉ toàn là chém, mới thấy có 8 điều khoảng nhỏ nhen mà còn khiến nó khó chịu huống chị trèo núi. Nhưng nếu bây giờ, chị có viết thêm 80, 800 hay 8000 điều khoảng nữa thì nó cũng sẽ cắn răng mà gật đầu đồng ý. Khó khăn lắm nó mới lấy lại dc trái tim của chị, nó hứa với lòng rằng nó sẽ ko để chị đi nữa đâu



Cười trong sự hạnh phúc. Nó vội kéo chiếc E71 bà Ngọc phát cho nó vì tội để quên cái Iphone ở Việt Nam. Nhìn đúng là ẻo lả nhưng được cái bàn phím bấm sướng tay thật. Nó chậm rãi nhìn cái bàn phím rồi cố hình dung ra những con số điện thoại của chị … hmmm +84-012………….




Tiếng nhạc chờ du dương nhẹ nhàng cất lên, đúng là một bài hát hay, nó cười khẽ trong hồi hộp dc nghe thấy giọng của chị.



- “Alo” (1 giọng nói nhẹ như tơ)



- Ăn sáng chưa (Giọng nó có vẻ cứng cáp hơn ghẹo chị)



- Cho hỏi ai đầu dậy dạ?



- Hmm, bạn trai em nè!



- Xin lỗi lộn số rồi anh!



- Viết cho anh 8 cái điều khoảng còn ko chấp nhận nữa hả?



- Anh ơi Anh lộn số rồi!



Nó hơi ngỡ ngàng trc sự khẳng định kia là nó đã lộn số. Làm sao mà lộn dc, nó kéo chiếc E71 ra rồi nhìn lại các con số.



- Ơ cho mình xin lỗi!



Dcm, hố hàng thật. Nó vò tóc rồi tự chửi mình ngu rồi thật kĩ càng bấm từng con số dt của chị lại 1 cách đúng đắn và cẩn thận hơn. Làm quê quá, mất cả hứng. Lần này ko còn bản nhạc chờ du dương nữa thay vào đó là những tiếng bíp bíp quen thuộc.



- A lô (Giọng một người con gái ấm áp ngọt ngào khiếng tim nó muốn chảy ra)



- Trâm Heo hả?



- Ai dạ?



- Nguyên mập nè!



- Hay quá ha, kiu tui Trâm Heo!



- Tên đẹp mà, ăn sáng chưa?



- Chưa, em mới dậy (Chị đã bắt đầu xưng em với nó, thật sự khiến nó hạnh phúc biết bao)



- Uhm,…



- Mà hôm nay gọi chi áh!




- Nhớ thì gọi!



- Xạo quá!



Lại những câu giỡn và chọc ghẹo vu vơ, những câu đùa rồi những câu hỏi thăm, chỉ là một cuộc nói chuyện bt nhưng khiến nó quên đi cả thời gian và những thứ đang quay xung quanh nó. Nó cảm thấy hạnh phúc khi dc nghe giọng nói đó, dc nói chuyện với người con gái đó. Tình cảm của nó và chị rồi cũng kéo dài qua tháng đầu tiên trong tràn ngập những cuộc nói chuyện qua dt, rồi skype, rồi nhắn tin viber, mặc dù ko dc gần nhau nhưng đối với nó nhiu đó chỉ là đủ. Từ hôm đó, 1 tháng cũng lặng lẽ trôi qua, nó vui, nó quen chị 1 cách âm thầm và ko ai biết là nó giờ là hoa đã có chậu cả. Nó yêu chị một cách ngây thơ và hồn nhiên, chị cũng thế, nhưng quả thật nó và chị chưa bao giờ trả qua dc mặt trái của yêu xa. Và nó cũng chưa bao giờ chuẩn bị cho những cái mặt trái đó sẽ sắp xảy ra…



1 ngày mới bắt đầu ở ngôi trường nhỏ, lặng lẽ 1 mình ngồi ở băng ghế đá đọc cuốn sách tiếng anh vớ vẩn thì nó chợt thấy mấy đứa mỹ trong hội đồng của trường đang treo poster và băng rôn quảng cáo cho hội Prom sắp diễn ra. Đang mãi mê ngắm nhìn thì một đứa tóc vàng trong số đó chạy vội lại chỗ nó, tí ta tí tửng xòe ra mấy cái vé trắng trắng đen đen mời nó mua.



- Bạn mua vé đi prom nha!



- Từ từ để suy nghĩ



- Suy nghĩ gì nữa, mời Linh đi đi rồi mua 2 vé, 2 vé 80$.



- Ê từ từ, tua băng lại bưởi, nói gì? Cái gì mà Linh rồi 80$ anh m` nghe chưa rõ



- Tưởng m` mời Linh?



- WTF, ai đồn linh tinh lang tang vậy?



- Hỏi ai mà ko biết m` thích Linh



- OMG, hồi nào trời, ai ác miệng vậy, thôi để từ từ tui tính!



Con nhỏ chu mỏ nhăn mặt với nó rồi chạy đi,



- Ê! Sao tụi nó đồn t kì vậy?!



Nó cấc thanh hỏi con nhỏ, trong khi con nhỏ chỉ cười rồi dơ 2 tay lên vẫy lắc đầu bó tay. Rồi con bé lại chạy đi mời mấy đứa khác mua vé. Điều con nhỏ nói khi nảy thật sự khiến nó suy nghĩ nhìu lắm. Tối về nhà check facebook, nhìn mấy đứa cặp kè trong trường post facebook hình những chiếc vé đi prom mà lòng não nề buồn xoắn cả ruột. Bây giờ nó mới cảm nhận dc cái sự cô đơn và trống vắng đó. Trong cái dòng suy nghĩ đó, nó lại nhớ về nhỏ, cũng cả tháng nó cũng tránh nhỏ bớt để ko ảnh hưởng đến chuyện tình cảm giữa nó và chị. Thì đột nhiên, chiếc dt nó run nhẹ trên chiếc bàn ngay đầu giường, thiên linh linh địa linh linh, mới nghĩ linh tinh mà con nhỏ hiện hình, đúng là tin nhắn từ nhỏ. Cũng lạ thật, hôm nay ăn chúng gì mà tự động nhắn tin cho nó nữa.



- Ê Nguyênnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!



- Cái giề?????????



- Thằng Ryan với Thằng Paul mời Linh đi prom kìaaaaaaaaaaa



- Chọn thằng nào?



- Chọn thằng nào con khỉ, có quen biết gì đâu mà mờiiiiiiiiii




Nó cũng cảm thấy hơn buồn buồn khi con nhỏ dc ai đó mời, vì trong trường này nó dường như là người thân với nhỏ nhất, nó cũng chẳng muốn thấy nhỏ đi chung với 1 người lạ.



- Vậy rồi sao????????



- Ủa Nguyên đi prom với ai dạ?



- Chắc Nguyên ko đi, prom chán phèo.



- Uhm, chắc Linh cũng ở nhà, bữa đó mình đi ăn đi hehe!



Lại cái giọng cười nhí nha nhí nhảnh đó. Nói chuyện với nhỏ linh tinh dc chút thì nó cũng cúp máy. Lòng nó cũng đang bị đá động, trai tim nó lại lung lay. Không bao giờ là nó chắc chắn với tình cảm của mình. Nó qua tham lam, nó muốn quá nhìu, nó muốn tất cả người con gái xung quanh nó, điều đó khiến nó ko còn biết nó đang yêu chính ai nữa. Nó cũng chẳng quan tâm là nếu nó ko chọn 1 ai đó, rồi 1 ngày nào đó sẽ ko còn người nào chọn nó nữa. Nó chưa nghĩ ra…, nó chưa hiểu…



Đầu óc vẫn còn quay cuồng trong sự lưỡng lự, nó muốn làm 1 điều gì đó cho nhỏ, điều mà nó vẫn luôn làm, chăm sóc và lo lắng cho nhỏ từng li từng tí… Ko bao giờ nó hất hủi dc nhỏ…. Lại quay vào chiếc bếp quen thuộc, nó lại bày ra 1 đống đồ ăn rồi lại chiên hấp xào nướng mọi thứ nó kím dc trong tủ lạnh. Chế ra cái món gì đó mà nó còn chưa nghĩ ra, chỉ biết cái món đó nhìn đẹp là dc. 1 cách cẩn thận, nó sắp xếp từng thứ vào hộp thủy tinh hình vuông bóng loáng, 1 lớp cơm, 1 lớp thịt, 1 lớp rau, 1 lớp trứng chiên, 1 cách chu đáo rồi nó đóng cái hộp đó lại 1 cách kĩ càng. Lâu rồi mới lại chuẩn bị cơm đi học, mệt lừ cả người, nó vội chui vào nhà tắm làm 1 phát rồi lăn ra giường ngủ thẳng cẳng.



Trưa hôm sau, khi giờ ăn trưa đến. Nó ra lớp muộn thì thấy con nhỏ đang đứng chế nước sôi vào gói mì kim chi hàn quốc. “cái con bé này ăn mì quài vậy ta”, nó tự nghĩ, trong tay thì cầm hộp cơm hôm qua chuẩn bị tiến về con nhỏ. Đứng trước con nhỏ, nó xòe hộp cơm ra rồi đặt lên bàn mở hộp ra,



- Ăn đi, cho Linh nè!



Chắc là nhỏ ngại chỉ cười rồi khẽ đưa chiếc muỗng vào hộp cơm nếm thử đồ ăn nó nấu. Cười thật tươi, nụ cười xinh thật, nụ cười mà nhỏ vẫn hay cười.



- Thôi ăn đi tui đi vệ sinh!



- Cảm ơn Nguyên nha!



Nó ko nói gì, chỉ quay đi 1 cách lặng lẽ, chắc chắn là ko phải đi vệ sinh rồi. Nó hướng về 1 bức tường cách xa con nhỏ, khẽ đứng ở đó rồi nhìn con nhỏ ăn say sưa. Ăn 1 cách chậm chạp và thùy mị, con bé xinh lắm, cái áo lạnh màu trắng, cái quần jean màu xám, và đôi boot lông cao qua bắp chân, mái tóc xỏa dài thỉnh thoảng con bé lại vén lên 1 bên tai, xinh thật.



Rồi cái giây phút nó đứng chờ nảy giờ cũng tới, cái điều nó đang mong chờ là nhỏ sẽ đọc dc mảnh giấy nó dán dưới hộp cơm đó. Mảnh giấy bí mật, là điều quan trọng nhất khiến nó bỏ ra bao nhiu công sức để nấu hộp cơm hôm qua…



“Lỡ mua 2 vé đi prom, dư 1 vé mà ko có người đi chung. Linh đi cùng tui nhé!?”



1 lời nhắn ngắn gọn nó dán dưới đáy hộp cơm, con nhỏ ngạc nhiên há hốc mồm khi đọc dc cái câu đó trong khi nó đứng trong góc xa khẽ cười nhìn nhỏ trong hạnh phúc. Nhỏ quay qua quay lại kím nó rồi đậ hộp cơm lại 1 cách kĩ càng bỏ vào giỏ rồi đi về hướng xa xa khỏi tằm mắt nó. Cuối cùng thì nhiệm vụ cuối cùng của nó cũng đã thành công, nó đã mời nhỏ… ít nhất thì nó cũng đã làm cho nhỏ vui vì đây là năm cuối cùng nó và nhỏ dc học chung mà, ko biết rồi liệu hết năm nay 2 đứa có gặp nhau nữa hay ko. Và lúc đó, trong đầu nó bỗng vô tình quên đi mất hình bóng của người con gái đang đợi chờ nó ở Việt Nam