Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 36: Chương 25 - Phần 2



nghĩ ngay đến vợ chồng ngươi. Chỉ kẻ nào hận bọn ta đến tận xương tủy mới nghĩ ra cách trả thù cay độc như vậy. Nhưng tiếc là ta đã quá chủ quan. Ta từng chứng kiến không ít chuyện kỳ quặc trên đời nhưng có lẽ chuyện vợ chồng ngươi thoát chết là chuyện kỳ quặc nhất trong những chuyện kỳ quặc.

Lợi dụng lúc trùm Hắc Ám đang say sưa với câu chuyện trong đầu hắn, K’Rahlan hối hả dẫn bọn trẻ đi men theo bìa rừng. Như để trợ giúp cho sự đào thoát của họ, Ka Ming tìm cách thu hút sự chú ý của Bastu:

- Có phải ngươi đang rất muốn biết vợ chồng ta đã thoát chết bằng cách nào không?

Bastu thở phì phì trong chỗ ẩn mình:

- Đúng vậy, Ka Ming à. Ta nghĩ là bây giờ ước muốn biết được điều bí mật đó ở trong lòng ta còn cao hơn ước muốn giết ngươi hay ngăn cản K’Rahlan và bọn nhóc tì chạy trốn.

- Hắn là một con quỷ. - K’Rahlan nói khẽ vào tai bọn trẻ. - Hắn vẫn đang để ý đến chúng ta đó. Tụi con phải cẩn thận.

Tấm thảm bay cuộn mình đằng sau một bụi cây rậm và đầy gai.

- Đây rồi. - K’Rahlan mừng rỡ lôi nó ra và trải rộng trên mặt cỏ. - Ngồi vào đi, tụi con.

Trong nháy mắt, tất cả chen chúc trong tấm thảm đã trở nên quá chật. Cả buổi, con Chacha biến đâu mất tăm, bây giờ vẫn kịp nhào vào giữa tấm thảm, ngọ nguậy tứ tung khiến tấm thảm đã chật càng thêm chật. K’Rahlan ngồi vào chỗ gã tài xế Mustafa thường ngồi, vội vã niệm chú cho tấm thảm bay lên.

Trùm Hắc Ám không thèm truy cản, chỉ có tiếng nói của hắn vang lên lồng lộng:

- K’Rahlan! Hôm nay ta chưa thèm tính sổ với ngươi. Nhưng ngươi và hai tên chiến binh giữ đền lóc chóc kia đừng hòng mơ đến chuyện thoát khỏi tay ta.

* * *

Tấm thảm do K’Rahlan điều khiển lao vút lên không, êm ái lướt đi trong ánh nắng chiều. Cánh rừng và con đường mòn lùi lại phía sau và càng lúc càng bé đi khi K’Rahlan cho tấm thảm hướng tới những đám mây trên đầu. Lần đầu tiên kể từ lúc rời khỏi trường Đămri, bọn Kăply cảm thấy tâm trạng của tụi nó không bị cột chặt vào nỗi lo lắng. Nhưng khi niềm hân hoan lắng xuống, bọn trẻ bắt đầu cảm thấy ái ngại cho bà Ka Ming.

- Mẹ có sao không hả ba? - Nguyên hỏi, cố hết sức để làm quen với cách xưng hô mà nó cảm thấy vô cùng ngượng ngập.

- Ta nghĩ trùm Bastu không làm gì được mẹ con đâu. - Thủ lĩnh Ánh Sáng vừa đáp vừa cúi đầu nhìn xuống mặt đất phía dưới như không tự tin vào sự khẳng định của mình lắm.

- Cậu K’Rahlan ơi. - K’Tub vùng hỏi. - Cậu kể cho tụi con nghe chuyện cậu thoát chết mười ba năm trước đi!

Mười tám con mắt còn lại đồng loạt xoáy vào tấm lưng của thủ lĩnh K’Rahlan sau câu hỏi của K’Tub, hồi hộp chờ nghe câu trả lời. Nhưng thủ lĩnh K’Rahlan đã nhanh chóng làm tụi nó thất vọng.

- Chuyện đó hả? - Ông “e hèm” một tiếng, phân vân nói. - Chuyện đó sau này tụi con sẽ biết.

- Thế cậu nói ra bây giờ không được hả cậu? - Êmê khịt khịt mũi, cái động tác mà nó chỉ làm những khi phật ý.

- Không được đâu, tụi con à. - K’Rahlan quay đầu lại như muốn dùng ánh mắt làm dịu đi nỗi bất bình của bọn trẻ. - Chuyện tại sao vợ chồng ta thoát chết dưới tay trùm Hắc Ám và đồng bọn của hắn là điều tuyệt mật.

Ông nói thêm, bằng cái giọng mà một đứa tinh tế như Nguyên hiểu ngay là thay cho lời kết thúc:

- Đến một ngày nào đó tụi con sẽ biết, nhưng không phải là bây giờ.

Nói xong, ông quay lưng lại, ngồi rất ngay ngắn, cái thế ngồi như muốn bảo bọn trẻ nếu lịch sự thì chớ có hỏi thêm gì về chuyện đó nữa.

Thái độ của K’Rahlan y như một thứ keo thượng hạng. Nguyên cảm thấy miệng mình bị dán lại và nó không thể phủ nhận là ngồi im như vậy thì ngứa ngáy kinh khủng.

- Nhưng chắc chắn là sau khi thoát khỏi tay trùm Bastu và đồng bọn, cậu không biết dì Ka Ming đi đâu phải không cậu? - K’Tub vọt miệng bô bô, rõ ràng nó không giỏi nhịn như Nguyên.

- Không, con à. Ta biết là bà ấy cũng thoát chết giống như ta. Nhưng bà ấy lưu lạc chốn nào thì quả tình ta không biết. Ta cất công dò la suốt mười năm nay nhưng vẫn công cốc.

Thủ lĩnh Ánh Sáng đưa tay xoa gáy, làm như tại cái gáy mà ông bất lực trong việc khám phá ra chân tướng của vợ ông:

- Không ngờ bà ấy lại đội lốt trùm Hắc Ám.

Giọng ông chợt méo đi:

- Thiệt buồn cười. Suốt bao nhiêu năm trời, bà ấy cũng không nhận ra ta. Nếu ta không cảnh giác, ta đã bị bà ấy hại chết mấy lần rồi.

Kăply vụt nói:

- Thế thì ba con cũng có thể đang sống trong diện mạo của một ai đó, phải không cậu?

- K’Srêgơl ư? - K’Rahlan nhìn lên những đám mây trôi ngang đầu. - Ta cũng hy vọng là như vậy. Nếu Ka Lên còn sống thì rất có thể chú ấy cũng đang ở đâu đó.

- Ủa, - Êmê ngạc nhiên - cậu biết rõ chuyện dì Ka Lên…

- Hầu như chuyện gì liên quan đến tụi con, ta đều biết. Trong thời gian qua, mỗi khi có dịp ta vẫn thường bí mật ở bên cạnh tụi con.

Bọn trẻ còn bao nhiêu thứ để hỏi nữa nhưng tấm thảm bay đã đáp xuống khu rừng thưa bên ngoài trường Đămri.

- Tạm biệt tụi con nha. - K’Rahlan nói trong khi nhìn bọn trẻ lục tục bước ra khỏi tấm thảm.

- Ba không về nhà hả ba? - Nguyên giương mắt nhìn thủ lĩnh Ánh Sáng.



- Ta còn phải quay lại chỗ mẹ con.

K’Rahlan đáp và tấm thảm vọt lên như một cánh chim khổng lồ, lao nhanh về hướng cũ. Như lúc ra đi, Suku vượt lên trước tụi bạn, dẫn đầu. Tụi nó chui qua cánh cổng phía bắc rồi rẽ trái để vào đúng cánh cổng phía đông của lớp tường thành bên trong, nơi tụi nó đã từ đó ra đi.

Lão Chu đón bọn trẻ ngay sau cổng với chiếc muỗng bự chảng trên tay, trông lão như nấp sẵn ở đó từ tối hôm qua.

- Tụi bay đi theo ta.

Lão nói nhanh khi bọn Kăply vừa đút đầu qua cổng rồi không đợi tụi nhóc hỏi đi hỏi lại, lão quay mình đi về phía ngọn tháp.

Lúc này trời đã tối, ở trên cao những vì sao đã lấp đầy bầu trời và trên đỉnh tháp viên bích ngọc đang tỏa ra thứ ánh sáng xanh lơ nhàn nhạt.

- Sáu đứa tụi con đã về rồi đấy à?

Thầy N’Trang Long đứng lù lù như một hòn núi ngay chỗ bậc thềm dẫn vô dãy nhà lá nằm quanh chân tháp, vui vẻ hỏi.

- Dạ. - Nguyên lí nhí đáp, nhớ đến hai quả táo mà nó và Kăply đã lỡ nuốt vô bụng, cổ họng nó tự nhiên khô rang.

Đột ngột, Kăply kêu lên:

- Ủa, tụi con tất cả là mười đứa mà thầy.

Thầy N’Trang Long giương đôi mắt to cồ cộ ra nhìn Kăply:

- Vậy là mắt mũi ta kèm nhèm mất rồi, con ơi. Con nói mười đứa mà hổng biết sao ta đếm đi đếm lại cũng chỉ thấy có sáu đứa hà!

Bọn trẻ ngoảnh phắt lại phía sau, điếng người khi không thấy Tam, Bolobala, Mua và Kan Tô đâu trong khi nãy giờ tụi nó đinh ninh là bốn đứa này vẫn đi sau lưng tụi nó.

- Lạ thiệt đó nha. - K’Tub dáo dác nhìn quanh sân trường, mặt thộn ra. - Lúc leo xuống thảm bay, con vẫn còn nhìn thấy các anh chị đó mà.

- Thôi rồi. - Suku đấm hai tay vào nhau, buột ra một câu nghe rất giống tiếng than. - Bọn họ bị mắc kẹt lại rồi.

- Là sao hở mày? - K’Tub nhìn bạn, mắt nheo lại. - Sao tụi mình không kẹt mà họ lại kẹt?

Suku lúc lắc món tóc trước trán, giọng rầu rĩ:

- Chắc chắn là lúc đuổi theo tụi mình, họ rời khỏi trường không theo cánh cổng phía đông. Tụi mình đi về mất bảy tiếng đồng hồ nhưng Kan Tô, Tam, Bolobala và Mua có lẽ phải bảy ngày sau mới về tới nơi.

Nó ngước đôi mắt sáng nhìn thầy hiệu trưởng:

- Có đúng vậy không hở thầy?

- Ta rất tiếc phải công nhận là con nói đúng chóc, Suku à. - Thầy N’Trang Long nhìn thằng oắt bằng ánh mắt trìu mến, bàn tay thầy đưa lên xoa xoa vầng trán rộng. - Hồi trưa lúc nghe tin tụi con sẽ đi thung lũng Plei Mo, trò Tam liền co giò chạy như bị ma đuổi, kéo theo mấy đứa ngốc nghếch khác, không thèm nghe ta dặn dò lấy một tiếng. Thiệt tình!

Thầy lim dim mắt, lẩm bẩm như nói với chính mình:

- Ngoài lão Bolorađam ra, hổng biết ba mẹ mấy trò kia có ai hung dữ không há?

- Con nghĩ…

Nguyên định nói vài lời an ủi thầy hiệu trưởng nhưng nó mới nói được hai tiếng, đã giật mình thấy thầy mở bừng mắt ra và rọi tia nhìn sáng quắc vô mặt nó:

- Ủa, tụi con có hái được quả táo vàng nào không mà nãy giờ hổng nghe con nói gì hết vậy hả?

Trong một thoáng, Nguyên cảm thấy máu trong người đông lại, y như Buriăk đang đứng ở đâu đó trên cao dùng lời nguyền Tan xác đánh xuống.

- Dạ… có, thưa thầy. - Giọng nói của Nguyên nghe bèn bẹt như phát ra từ một chiếc ống nhựa.

- Có thì con phải phấn khởi lên mới phải chớ. Sao ta thấy con nói năng như người bị bóp miệng vậy?

Nguyên đỏ bừng mặt, cảm thấy như có ai đang bóp miệng mình thiệt. Khó khăn lắm nó mới tách được cặp môi ra, vất vả rặn từng tiếng:

- Nhưng… nhưng con và Kăply lỡ… lỡ… ăn dọc đường rồi, thưa thầy.

- Hay lắm. - Thầy N’Trang Long bật cười ha hả. - Ta bảo đem về thì tụi con lại ăn mất. Tụi con đã là chiến binh giữ đền rồi thì đâu có coi lão già gần đất xa trời này ra gì nữa!

Nguyên chưa kịp phân trần, thầy đã hất tay ra. Tay áo của thầy phồng lên như một cánh diều và từ trong đó một luồng gió thoang thoảng đưa ra. Luồng gió thổi hiu hiu, nhè nhẹ nhưng khi chạm vào nó, Nguyên và Kăply cảm thấy mất hết tự chủ, hai chân từ từ cất rời khỏi mặt đất. Lạ nhất là luồng gió trong tay áo thầy N’Trang Long quét tới cả sáu đứa học trò nhưng chỉ có Nguyên và Kăply là bị nhấc bổng lên cao, những đứa còn lại chẳng hề hấn gì, chỉ thấy một làn gió nhẹ mơn man da thịt như ngọn gió mùa hè mát mẻ.

Không nhanh không chậm, Nguyên và Kăply cứ tà tà bay mỗi lúc một cao, có vẻ như trong cơn hoảng loạn, tụi nó sẵn sàng để mình bay tuốt lên mây như những quả bóng bay.

- Đồ ngu! Bộ mấy trò không biết sử dụng thần chú Té xuống hay thần chú Lộn mèo hả?

Tiếng thầy Haifai gầm gừ, vừa nói thầy vừa bước lên mấy bước, đến lúc đó bọn trẻ mới biết nãy giờ thầy vẫn đứng im lìm sau lưng thầy N’Trang Long.

Té xuống và Lộn mèo là hai câu thần chú phổ thông, Nguyên và Kăply vẫn nghĩ loại thần chú sơ đẳng đó chắc chẳng có ích lợi gì trong thực tế. Hơn nữa, hai câu thần chú này thường dùng để đối phó với kẻ địch chứ đâu phải để tác động lên chính mình. Nghe thầy Haifai quát ầm, hai đứa vội vã mấp máy môi, ngay cả lúc đó tụi nó vẫn không từ bỏ ý nghĩ rằng tụi nó không thể chống lại luồng gió quái dị của thầy N’Trang Long.

Nhưng sự thật lại diễn ra đúng là không mơ thấy nổi: sau khi niệm chú, Nguyên và Kăply thấy rõ cơ thể mình không còn bay lên nữa. Hai đứa hạ xuống, từ từ, từng giây một, giống như hai quả khinh khí cầu bị xì hơi.



Tụi bạn mặt dãn ra, hân hoan dán mắt vào Nguyên và Kăply, hơi giật mình một chút khi hai đứa này tiếp đất bằng một cú loạng choạng suýt ngã.

- Vậy là tốt rồi.

Thầy N’Trang Long tươi cười nói, tay mân mê chòm râu cằm, có vẻ như thầy muốn xoắn lấy một cọng râu nào đó nhưng chưa tìm thấy cọng râu ưng ý.

Nguyên ngước mắt lên nhìn thầy, giọng vẫn chưa hết sốc:

- Cái gì tốt hả thầy?

- Con chẳng thấy có gì tốt hết! - Kăply xẳng giọng, không quan tâm đến việc đang tỏ ra thô lỗ. - Nếu thầy Haifai không kịp nhắc, chắc giờ này tụi con đã bị thầy đẩy tuốt lên mặt trăng rồi.

- Đừng quang quác lên thế, K’Brêt! - Thầy N’Trang Long nheo mắt. - Tụi con đã nuốt hai quả táo vàng vô bụng mà vẫn bị ta đẩy lên mặt trăng thì hổng lẽ đó là hai quả táo giả?

- Ủa, - Kăply há hốc miệng - vậy là khi nãy thầy muốn thử sức tụi con hả thầy?

- Ta tưởng là ta đang muốn làm như vậy đó. - Thầy N’Trang Long nói giọng khoái chí, không biết vì Kăply đoán đúng ý thầy hay vì thầy vừa tóm được cọng râu ưa thích. - Hừm, trừng phạt tụi con thì có gì là thích thú chớ!

- Thầy ơi, - Nguyên kêu lên bứt rứt - thiệt ra thì tụi con không cố tình ăn hai quả táo đó. Chẳng qua…

Thầy N’Trang Long giơ một bàn tay lên:

- Ta biết, K’Brăk. Dĩ nhiên là chính mẹ con đã làm chuyện đó.

Nguyên dựng mắt lên:

- Thầy biết hết rồi sao?

Thầy N’Trang Long nhìn đi đâu đó phía trên đầu bọn trẻ, không trả lời thẳng câu hỏi của Nguyên mà đột ngột nói sang chuyện khác:

- Năng lượng pháp thuật của hai đứa con bây giờ đã có thể đương đầu với những phù thủy hạng nhất của phe Hắc Ám. Những ngày sắp tới, ta muốn hai đứa con phải thiệt tập trung vào môn Thần chú chiến đấu của thầy Haifai.

Ánh mắt xa vắng của thầy rơi trở xuống mặt lũ học trò:

- Còn bây giờ ta nghĩ tụi con nên lập tức trở về nhà. Tụi con đừng quên tụi con đã đi mất bảy ngày, tức là về trễ một tiếng đồng hồ so với dự tính của ta.

Nguyên thấp thỏm:

- Thế còn các bạn Tam, Bolobala…

- Không có gì đáng lo về tụi nhóc đó. - Thầy N’Trang Long nhún vai. - Nhưng ngay cả ta cũng không có cách nào đưa tụi nó về sớm hơn được, con à.

Bọn trẻ kéo nhau ra cổng, lòng không ngớt lo lắng về tụi bạn còn kẹt lại ở đâu đó giữa cuộc phiêu lưu. Đám trẻ nhà K’Rahlan còn lo thêm chuyện khác: hổng biết lát nữa ông K’Tul và bà Êmô sẽ đón tụi nó bằng bộ mặt như thế nào khi tụi nó đi làm sổ sách suốt bảy tiếng đằng đẵng, đến tối mịt mới mò về tới nhà.

Một tiếng thét khủng khiếp thình lình bay ra từ phía sau khiến cả đám giật mình ngoảnh phắt lại. Đằng trước thềm, thầy N’Trang Long và thầy Haifai đã biến mất.

Tim đánh lô tô trong ngực, bọn trẻ nhớn nhác nhìn quanh, không biết tiếng thét rờn rợn vừa rồi phát ra từ đâu.

Đang sục mắt vào các khoảng tối, một lần nữa tóc gáy của cả bọn lại dựng lên khi tiếng thét khi nãy lại cất lên chói tai, lần này nghe rõ là phát ra từ trong ngọn tháp.

- Gì thế hở mày? - K’Tub níu tay Suku, hỏi bằng giọng lập bập.

- Tao không biết.

Êmê run run nói:

- Hổng lẽ lại có ai đó sa vào thuật Quỷ mộng?

- Quay lại xem!

Nguyên nói và nó lao lên dẫn đầu cả bọn tiến về phía ngọn tháp.

Nhưng bọn trẻ vừa đi được vài ba bước, bốn, năm bóng người đột ngột trồi lên từ dưới đất, đứng chắn trước mặt tụi nó.

Mụ Gian chọc đôi đũa to đùng ngay mặt bọn trẻ:

- Tụi bay định làm loạn hả? Cút!

Lão Chu thở phì phì, tay giơ cao chiếc muỗng trên đầu như định giáng xuống:

- Ngài hiệu trưởng đã kêu tụi bay về sao tụi bay còn lảng vảng ở đây hả?

Nguyên tính niệm chú, nó biết lần này nó sẽ đánh cho đám bảo vệ này lăn lông lốc, nhưng đến phút chót nó kịp thu ý định điên rồ đó lại. Nó liếc mắt qua đám bạn, đưa tay véo môi, xoay chuyển ý nghĩ rồi thở hắt ra một cái:

- Về thôi!