Cô Bé - Nhìn Trúng Em Rồi!

Chương 3: 3





Một thân hình to lớn với gương mặt đẹp trai sáng bóng đang đứng một góc hướng ánh nhìn về đôi nam nữ đang đứng nắm tay nhau , khoảng cách dần được rút gọn , nhận thấy điều bất thường anh lao lên như một cơn gió.

May là kịp lúc , chỉ thấy cô đẩy người con trai ra rồi cúi xuống nhìn đồng hồ sau đó từ từ ngã xuống.

Anh vội vàng đỡ lấy cô .
Phương Noãn lúc này nằm gọn trong vòng tay của Tề Phong.

Anh chàng trước mặt hơi có chút tiếc nuối , gặng hỏi
" Bỏ cô ấy xuống , anh là cái gì của cô ấy "
"Chồng ...!"
Cả bữa tiệc lúc này bớt nhốn nháo đi hẳn , nói đúng hơn là từ lúc Tề Phong bước vào đã như vậy rồi , bây giờ trên tay anh còn là một cô gái , lại còn *chồng ...*.

Mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác , không biết đã có bao nhiêu cô gái khóc thầm trong lòng rồi .

Anh chỉ để lại một chữ ngắn gọn rồi dời đi khỏi bữa tiệc .
Trên một chiếc xe hơi đắt tiền .
" Cậu chủ , chúng ta đi đâu ?"
" Về Tề Gia " ..
Người tài xế lúng túng khi thấy Tề phong trên tay ôm một người con gái , làm việc cho Tề Gia đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Tề Phong tiếp xúc thân mật với con gái , lại còn đưa hẳn về nhà nữa ...!dù tò mò nhưng cũng không dám hỏi .
Chiếc xe dừng trước một căn nhà vô cùng rộng lớn , Tề Phong bế cô xuống xe bước thẳng vào nhà .
" Cậu chủ , có cần chuẩn bị thêm phòng không ạ ....? "
Người quản gia độ tuổi trung niên bước đến hỏi Tề Phong khi thấy trên tay anh là một coi gái , đây chính là lần đầu anh dẫn một cô gái về nhà , ông vô cùng ngạc nhiên vì chưa từng có trải qua một việc như vậy .
" Không cần " .
Câu trả lời dứt khoát không một chút suy nghĩ của Tề Phong khiến cho ông quản gia và những người làm có mặt ở đó một phen bất ngờ , nói như vậy chẳng lẽ tối nay cô gái đó sẽ ngủ cùng phòng với cậu chủ ....!Thật đáng kinh ngạc ..

Mấy cô gái trẻ giúp việc nghe thấy vậy chỉ thiếu chút nữa là hét ầm lên ..không biết cô gái này có quan hệ như thế nào với cậu chủ ...
" ưm ...mmmm "
Người trong lòng mơ màng đang giãy giụa , biết là cô đang khó chịu anh bế cô bước nhanh lên phòng để lại những ánh mắt ngạc nhiên ở bên dưới .
Bước vào phòng anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường ngủ , đôi tay trắng trẻo vô thức vẫn túm chặt một bên cổ áo của anh .
" ưm nước ...!khát .."
Giọng nói nhỏ vang bên tai , anh với tay rót một cốc nước đưa lên miệng cô uống.

Phương Noãn uống nước xong có chút khá hơn trước , mắt chớp chớp mở ra , chỉ thấy trước mắt có người , cô cười trong trạng thái say rồi bất giác chu miệng lên ...
" Muốn hôn ? "
Người con trai đối diện thấy cô như vậy thì lông mày hơi co lại , bàn tay chống xuống giường mặt song song với mặt cô.

Vài giây sau anh từ từ nhắm mắt lại , đầu hơi nghiêng , cả người tiến gần đến cô , một chút , một chút ..


Hai đôi môi gần chạm vào nhau .
" Reng reng .ggggg "
Tiếng chuông điện thoại ngu ngốc bỗng làm cô giật mình nghiêng đầu sang một bên.

Anh như khó chịu nhắm mắt lại rồi lấy chiếc điện thoại từ trong túi của cô , màn hình hiện lên * Tuấn Khải *.

Anh tắt điện thoại rồi đặt sang một bên.

Nhìn sang bên cạch một thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ ngon lành .
......
Buổi sáng hôm sau Phương Noãn giật mình tỉnh dậy , cảm giác đầu tiên chính là toàn thân mệt mỏi , đầu óc choáng váng , hôm qua cô chỉ có uống vài ly rượu mà kết quả đã như vậy , cô tự nhắc mình sẽ không bao giờ đụng tới rượu nữa.

Mắt chớp vài lần rồi mở hẳn ra , trước mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ , nhìn qua mọi thứ trong phòng cũng đoán được đây là một nơi vô cùng sang trọng.

Cô đang ở đâu thế này ....!buổi tối hôm qua đang nhảy cùng anh chàng đó rồi sao cô không thể nhớ được.

Cô ngồi bật dậy tay kéo chiếc chăn mỏng trên người ra , kiểm tra một chút quần áo vẫn như cũ không có dấu hiệu khác thường , cô bình tĩnh thở dài một hơi .
“ cốc cốc ..


"
Tiếng gõ cửa vang lên , một người phụ nữa bước vào trên tay còn cầm một bộ quần áo .
" Phương tiểu thư , cậu chủ nhắc cô thay đồ rồi xuống nhà dùng bữa sáng "
" Ở đây là đâu vậy ?"
" Tiểu thư đang ở Tề Gia , cô thiếu gì cứ gọi tôi , vậy tôi xin phép "
Người giúp việc cẩn thận đặt bộ đồ ở bên giường rồi bước ra ngoài .
* Tề Gia * Phương Noãn lúc này mới sực nhớ ra , đúng là tác phong nhanh thật , không biết hôm qua cô đến đây bằng cách nào , chắc họ đem người tới mang cô đi nhưng sao họ lại biết cô ở đó chứ.

Chịu thôi.

Ngồi nghĩ ngợi một chút rồi cô nhanh chóng tẩy rửa thân thể sạch sẽ , mặc bộ quần áo đó rồi chỉnh lại đầu tóc bước xuống dưới nhà , trong đầu có hơi lo lắng một chút .