Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 43: C43



Chương 36: Bom vôi

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh

***

Trên môi Thuấn Thần treo nụ cười đắc ý: Thành công rồi!

Hóa ra nghịch ngợm cũng không phải vô ích. Trò nghịch dại chế "bom vôi" đám học sinh ở hiện đại thường bày ra này có ngày lại cứu nàng thoát chết.

Không quên hoàn cảnh của chính mình, nàng nói với thanh niên vạm vỡ vẫn còn vẻ bất ngờ trong mắt: "Ngươi cùng vài người khỏe mạnh đi giữ cửa, cố gắng cầm chân, bọn chúng sắp xông vào. Bản quan sẽ sử dụng nốt những bầu nước còn lại để kêu cứu. Nhất định sẽ có người chú ý, tới giúp chúng ta."

Sau đó nàng nhanh chóng đổ toàn bộ nước trong ba bầu còn lại đựng tạm vào tô cháo sớm đã trống không, lặp lại tương tự khi nãy. Bên ngoài tiếng đập cửa bắt đầu rầm rầm vang lên, cùng tiếng quát tháo: "Chúng mày đang làm gì? Mở cửa ra ngay!"

Tuy đám bắt cóc đông, nhưng những người dân giữ cửa cũng không phải dạng vừa, đều là những người lao động chân tay khỏe khoắn, bọn chúng nhất thời không thể xông vào. Bên này, Thuấn Thần đã chuẩn bị xong tiếng "bùm bùm" đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên như có người bắn pháo hoa. Nàng là người ở gần nhất, màng nhĩ giống như sắp thủng, não kêu lên ong ong.

Đúng lúc đó, một thanh gươm xuyên qua cánh cửa gỗ, cứa thẳng vào eo người thanh niên vạm vỡ đứng đầu. Hắn kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, máu tràn ra. Những người còn lại hoảng hốt lùi lại. May rằng thanh niên vạm vỡ mạng lớn, nếu không thanh gươm đó xuyên vào bụng hắn, thì về chầu trời là điều chắc chắn. Thuấn Thần bị dọa xanh mặt. Những người dân cũng yên tĩnh lại. Dù sao, bất cứ ai cũng sợ chết cả.

Tên thủ lĩnh hằm hằm bước tới chỗ Thuấn Thần, dùng chuôi kiếm đánh nàng, Thuấn Thần chỉ kịp theo bản năng ngửa ra sau tránh, nên cú trời giáng đập thẳng vào trán nàng. Gã thủ lĩnh cao lớn gầm ghè dẫm một chân lên người nàng: "Là mày đúng không? Chính mày bày ra trò này phải không?"

Thuần Thần gắng gượng cắn môi, ổn định tiêu cự vừa rối loạn sau cú đánh trên đầu, lại thấy ánh thép lóe lên trước mắt, mũi kiếm hướng thẳng xuống ngực nàng. Nháy mắt, sàn gỗ mọc lên từng đóa hoa máu, đẹp đẽ mà đáng sợ.

***

"Quan gia, đã kiểm tra thử hai chiếc thuyền rồi, đều không thấy bóng dáng Đoàn Viện sứ. Chỉ sợ tiếp tục tốn thời gian như vậy, kẻ ác sẽ thoát được." Sĩ Cố cúi đầu bẩm báo Trần Thuyên.

Bàn tay giấu trong ống tay áo hơi run run, Trần Thuyên chỉ đáp lại một câu: "Trẫm biết rồi."

Khi chỉ còn một mình cô độc trên mạn thuyền, nhìn mặt biển tĩnh lặng, trời không gió, chàng thì thầm: "Thuấn Thần, cho trẫm một dấu hiệu thôi, để trẫm biết phải đi đâu tìm nàng."

Lời vừa dứt, một tiếng bụp thoáng vang lên, có lẽ vì xa nên không quá rõ ràng, nhưng đủ để Trần Thuyên xác định đó chẳng phải ảo giác. Chàng kích động dáo dác tìm, cuối cùng phát hiện đuôi một con thuyền bốc ra khói trắng, đang tán dần đi.

Cùng lúc đó, ám vệ của hắn cũng chạy tới: "Quan gia, phía đó xuất hiện đám sương mù kì lạ. Có tới kiểm tra không ạ."

"Lập tức tới đó. Đi hết tốc lực cho trẫm."

Thuyền đuổi gần kịp, lại thấy ba tiếng nổ lớn nữa lần lượt vang lên, theo đó là một màu trắng xóa bao phủ đuôi chiếc thuyền buôn nọ. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, đám trắng trắng ấy không phải sương hay khói, mà là bột, chầm chậm rơi xuống biển.

Tim Trần Thuyên đập mạnh. Thuyền vừa tới sát lập tức không màng lời can ngăn, nhảy phốc sang.

Kiếm trên tay, hướng về phía có tiếng người ồn ào vào khoang thuyền, lại nhìn thấy một kẻ cao lớn cầm kiếm đâm xuống ai đó phía dưới, máu bắn ra, sau đó tiếng kêu quen thuộc của Thuấn Thần vang lên, đập vào tai chàng như tiếng sấm.

Trần Thuyên nhìn thấy máu trên sàn, lý trí chẳng còn mấy lập tức biến mất, điên cuồng lao tới đạp bay tên cầm đầu. Thuấn Thần lập tức thấy lực đè trên người biến mất, vội vàng ngồi dậy nhanh như chớp tránh vào góc, cổ tay bị cứa một đường sâu hoắm cũng không kịp để tâm. Nàng phải thầm cảm ơn phản xạ của chính mình và đám xích sắt trên tay tình cờ cản lại mũi kiếm, nếu không biết đâu cánh tay nàng đã chẳng còn.

Trần Thuyên không dừng lại, vung kiếm thẳng tay chém giết. Mấy tên lưu manh võ vẽ đôi chút làm sao đọ được với Hưng Long đế từ nhỏ đã làm bạn với kiếm cung, lưỡi thép lướt tới, máu chảy thành sông.

Thuấn Thần hoảng hốt lớn tiếng gọi: "Bệ hạ! Đủ rồi! Chém nữa sẽ chết người đó!"

May sao những người dân bị bắt đã nhanh chân chạy cả, nếu không lại lần nữa choáng váng khi biết mình vừa gặp cửu ngũ chí tôn. Duy chỉ thanh niên vạm vỡ đang ngồi trong góc cùng Thuấn Thần nghe được, thảng thốt vài giây, sau đó lại cười nhạt nhìn nàng:

"Ngài lương thiện tới mức đó sao? Sợ kẻ vừa muốn giết mình chết?" Nếu thực sự có vị quan lương thiện như vậy, tại sao không xuất hiện sớm một chút, để gia đình hắn không chết vì đói khổ?

Thuấn Thần không để tâm, vẫn lo lắng dõi mắt theo Trần Thuyên, cuối cùng cảm thấy tình huống thật sự không ổn, đứng bật dậy chạy tới, trước khi đi vội vàng thả lại một câu: "Phải bắt đám người này về tra hỏi kẻ đứng sau. Nếu giết hết bọn chúng thì đúng là công dã tràng."


Thanh niên vạm vỡ vừa bị đập nát ảo tưởng cùng tâm trạng: "..."

Máu toàn cơ thể cuồn cuộn chảy, Trần Thuyên cảm thấy nóng bừng bừng, đầu nhức như muốn nứt ra, bên tai chỉ có tiếng ù ù. Hơi thở chàng nặng nề, cầm kiếm đứng đó, máu còn nhỏ xuống sàn thuyền, giống như giây tiếp theo sẽ xông lên băm nát mấy kẻ đang sợ hãi túm tụm vào nhau kia. Tiếng đám người trước mắt la hét cầu xin, chàng cũng không nghe thấy. Thế giới dường như câm lặng. Trong thế giới câm lặng đó, đột nhiên một âm thanh nhẹ nhàng len tới, gọi chàng:

"Trần Thuyên."

Đó là lần đầu tiên nàng gọi tên chàng. 

Trần Thuyên quay người, Thuấn Thần lập tức ôm lấy chàng thì thầm: "Ta không sao, thật đó. Xin lỗi chàng."

Các ám vệ nhân lúc đó bắt trói đám bắt cóc, cứu bọn chúng một mạng, nhìn thấy cảnh này, tuy không nghe thấy họ nói gì, nhưng cũng đủ kinh ngạc trong giây lát, rồi vội vàng cúi đầu, tiếp tục phận sự.

***

Thuyền nhanh chóng quay lại bến cảng. Thuấn Thần ngoan ngoãn cun cút theo Trần Thuyên trở về phòng riêng. Cửa phòng vừa đóng, nàng đã dán mặt vào lồng ngực chàng. Nàng biết cảm giác sợ hãi tưởng mất đi người mình yêu nhất là thế nào. Trần Thuyên càng im lặng, càng chứng tỏ lửa giận của chàng rất lớn. Thế nhưng chàng không nỡ nặng lời với nàng lấy một câu, nghĩa là sự lo lắng còn nhiều tới mức đè ép cả lửa giận.

Tìm đâu cho được một người đàn ông thương nàng như vậy chứ?

Tim mềm nhũn, nàng dụi dụi đầu trong lồng ngực rộng lớn của chàng. Khi nãy gọi tên Trần Thuyên, lại ôm chàng trước mặt biết bao người, Thuấn Thần vừa ngại ngùng vừa hơi căng thẳng đợi chàng mở miệng. Thế nhưng chàng chỉ khàn khàn nói khẽ:

"Để trẫm nghỉ một lát."

Sau đó đôi tay vừa run run siết chặt lấy nàng lại dần buông lỏng, sức nặng toàn thân thể của Trần Thuyên đều dồn lên nàng.

"Trần Thuyên? Bệ hạ? Quan gia?" 

Thuấn Thần giật mình lo lắng lay lay chàng, chỉ thấy chàng khẽ ừ hử một tiếng. Nàng chạm khẽ lên cần cổ thon dài bóng loáng trước mặt, mới phát hiện người chàng nóng bừng, không phải do vừa vận động, mà là nhiệt độ bất thường. 

Nàng đỡ chàng lên giường, luống cuống: "Chàng bị sốt từ khi nào? Đã gọi lang y tới xem chưa? Đã uống thuốc chưa?"

"Không sao, nàng ở cạnh trẫm là được rồi." Trần Thuyên không mở mắt, lẩm bẩm, giống như đang nói mơ.

Thuấn Thần hết cách, vỗ vỗ chàng: "Ta cho người đi gọi lang y, cửa cách vài bước chân, ta sẽ luôn ở cạnh chàng, thật đấy. Đừng lo."

Lang y được gọi tới khám rồi kê thuốc, khi ấy Thuấn Thần mới biết từ hôm qua tới giờ Trần Thuyên không ăn không uống, lại còn phải chạy đi chạy lại giữa trời đông sương giá.

Chàng chẳng mấy khi đổ bệnh, cũng chưa từng để người khác nhìn thấy sự yếu ớt của mình, giống một cây đại thụ, mưa gió cỡ nào cũng chẳng gục ngã. Người như vậy, lại vì lo lắng cho nàng mà bỏ quên bản thân. 

Căn phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh, Thuấn Thần tự trách mình ngu xuẩn gây rắc rối, ôm bàn tay lớn của Trần Thuyên, chậm rãi đặt lên những chiếc hôn dịu dàng, lặp đi lặp lại: "Xin lỗi chàng. Xin lỗi."

***

Khi Trần Thuyên mở mắt ra lần nữa, đã là sáng hôm sau. Vừa nhìn rõ mọi vật, chàng đã lập tức định nhổm dậy, liền bị một bàn tay đè xuống, cùng cảm giác mềm mại ấm áp bên gò má. Thuấn Thần tựa trên ngực chàng, rướn mình khẽ hôn chàng, mỉm cười: 

"Bệ hạ, chàng định đi đâu?"

Lòng Trần Thuyên bấy giờ mới bình tĩnh lại, chỉ ôm nàng mà không nói.

"Ta xin thề, sẽ không có lần sau." Thuấn Thần trịnh trọng giơ ba ngón tay.

Trần Thuyên lắc đầu: "Là trẫm không bảo vệ nàng tốt. Hơn nữa nhờ nàng vụ án lần này mới có manh mối. Đã xét hỏi đám thương buôn đó chưa?"


"Bọn chúng nói là được Tri châu của Câu Chiêm cho phép bắt người dân Đại Việt làm nô lệ."

Thuấn Thần vừa nói vừa lấy tay xoa khẽ thái dương của Trần Thuyên. Làm Hoàng đế thật khổ sở, vừa mới tỉnh dậy đã phải đối mặt với tin tức không vui này. Đôi khi nàng chỉ muốn hai người có thể cùng nhau ẩn cư, chẳng màng thế sự. 

Chiêm Thành đã làm vậy, ý đồ gây chiến quá rõ ràng, Đại Việt không thể nhắm mắt làm ngơ. Chiến tranh, chỉ là việc sớm muộn.

Trần Thuyên vuốt ve băng vải quấn quanh vết thương trên tay nàng, mỉm cười an ủi: "Không sao, đừng lo. Trẫm đã sớm nghĩ tới rồi."  

Toàn thân ra mồ hôi dinh dính khó chịu, chàng hất tung chăn, đưa tay kéo lỏng cổ áo, lại thấy tiếng hét của Thuấn Thần. Nàng khuôn mặt đỏ bừng, liều mạng lôi chăn về che chắn. Bấy giờ Trần Thuyên mới để ý, hai người họ đều không mặc áo quần. Hơi thở nhẹ đi, ánh mắt chàng sâu thẳm nhìn Thuấn Thần. Nàng thẹn quá hóa giận:

"Ánh mắt chàng là ý gì đó? Do đây là cách hạ nhiệt nhanh nhất, nên ta mới làm. Lương y như từ mẫu đấy nhé. Chàng xem, trên trán chàng vẫn còn khăn ướt kìa. Ta không hề thừa cơ làm loạn. Vậy mà chàng lại nghĩ oan cho ta!"

"Trẫm đã nói gì đâu." Trần Thuyên tủm tỉm cười, vươn tay kéo nàng lại "Tấm lòng son sắt của ái khanh trẫm đã hiểu. Mồ hôi khó chịu quá, trẫm ban thưởng cho ái khanh cùng trẫm tắm, được không?"

"Ai... ai cần chứ? A, không, bệ hạ, thần sai rồi..."

Tiếng kêu bị chặn lại, cách một cánh cửa gỗ, không ai có thể phát hiện âm thanh mờ ám, cùng hơi nước ấm áp vấn vít bên trong.

***

Chiêm Thành chủ trương chiến tranh, Đại Việt đâu nhất thiết phải nhiệt tình hưởng ứng.

Hòa giải vẫn là biện pháp tốt nhất.

Trần Thuyên một mặt đưa ra chỉ thị quan võ chủ động sẵn sàng, linh hoạt ứng phó trong mọi tình huống, mặt khác lại nghiêm chỉnh cùng các quan văn thảo luận đối sách bình thường hóa quan hệ ngoại giao hai nước. Bàn đến cuộc tổng tuyển cử "sứ giả hòa bình", bầu không khí đột nhiên sôi động hẳn lên.

Một vị quan tuổi trẻ tài cao mới nhậm chức chưa lâu xung phong phát biểu: "Bệ hạ, theo thần thấy, cần tìm một vị quan từng có kinh nghiệm ngoại giao với Chiêm Thành."

Một vị quan đứng tuổi khác cũng tỏ ý đồng tình: "Đây cũng chính là ý của thần. Hai châu Ô, Lý sáp nhập vào nước ta chưa lâu, người Việt người Chiêm chung sống lẫn lộn, khó lòng kiểm soát. Hơn nữa, có một bộ phận không nhỏ người Chiêm bị triều đình bên đó xúi giục nổi loạn, tình hình chúng ta vất vả ổn định lúc trước xem như đổ sông đổ bể. Thế nên sứ giả lần này được phái đi, buộc phải là người hiểu sâu biết rộng, thông thạo ngoại ngữ, từng có nhiều thời gian tiếp xúc với người Chiêm và nắm rõ phong tục tập quán Chiêm Thành."

Lời vừa cất lên, lại giống như có ai châm lửa đốt đoạn ngòi đầu bánh pháo, tứ bề đột ngột dậy sóng, mọi người đều nhao nhao đồng tình.

Trần Thuyên ngồi trên ngai vàng, nhiệt tình góp lửa: "Khanh miêu tả chi tiết như vậy, hẳn trong lòng đã dự tính sẵn một người để tiến cử?"

Thuấn Thần nghe đến đây, hồi hộp giống như sắp sửa được đọc thông báo trúng tuyển thi đại học, hai lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Vị quan đứng tuổi vô cùng tâm đắc tâu rằng: "Người thần muốn nói đến là..."

Là...

Là...?

Chuyển cảnh liên tục: Vị quan đứng tuổi chậm rãi vuốt râu. Trần Thuyên vẻ mặt anh tuấn tiêu sái bình thản. Thuấn Thần ôm ngực chờ đợi. Chư vị quần chúng phấn khích sửa soạn chuẩn bị vỗ tay. Quạ đen ngoài trời kêu quác quác.

"... là Thái úy Quốc công (*), thưa bệ hạ."

(*) Thái úy Quốc công: Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật, nhà ngoại giao tài ba của Đại Việt. Ông nổi tiếng thông thạo ngoại ngữ và am hiểu nhiều mặt về các nước láng giềng. Ông cũng rất hay giao du, thăm hỏi người Chiêm, người Tống trong nước và biết cách đón tiếp người ngoại quốc theo đúng phong tục, tập quán của họ. Trần Nhân Tông từng ca ngợi: "Chú Chiêu Văn có lẽ là kiếp sau của người phiên lạc, nên giỏi tiếng các nước đó."

Thuấn Thần: "..."


Hóa ra là nàng có tật giật mình, hoang tưởng thành bệnh. Bản thân kém cỏi còn nhen nhóm ý định trèo cao.

Nào ngờ, trong lúc văn võ bá quan đang vui mừng hân hoan đồng tình, Trần Thuyên lại cau mày tàn nhẫn dội một chậu nước lạnh: "Không được."

Chàng quay sang nhìn Trần Nhật Duật, chỉ thấy ông khẽ gật đầu, bèn tiếp tục: "Cuộc chiến lần này trẫm thân chinh xuất trận, do vậy hậu phương cần có người đứng ra phụ giúp trẫm đảm đương việc triều chính. Hoàng Thái tử trẻ tuổi chưa thể tự mình quyết định mọi việc, may rằng Chiêu Văn Vương là người thân cận nhất, còn từng có ơn dưỡng dục, nên trẫm đã sớm quyết định Chiêu Văn Vương sẽ ở lại Kinh thành cùng Thái tử giám quốc."

Trần Nhật Duật nghe đến đây, đứng ra khỏi hàng, đường hoàng chắp tay: "Thần tuân chỉ."

Cả đại điện nhất thời rơi vào trầm tư. Vị quan trẻ tuổi im lặng chốc lát, cuối cùng tiếc nuối nói: "Vậy thì theo thần, Đoàn Mật viện sứ cũng là người khá phù hợp."

Nghe được câu trên, ai nấy đều buồn bã thở dài: Thôi cũng đành...

Thuấn Thần đen mặt: Cái thái độ dạo chợ thôi hôm nay không có rau đành ăn dưa này là sao? Hà cớ gì chọn người mà các vị lại tỏ ra miễn cưỡng thế chứ?!

Trái với tưởng tượng của mọi người, Trần Thuyên ngồi trên ngai vàng lại đột ngột rơi vào trầm tư. Chàng ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Còn ai có ý kiến khác không?"

Hả? Chẳng lẽ đến Đoàn Mật viện sứ cũng không làm vừa ý Quan gia ư? Bình thường đao to búa lớn gì cứ để cho Đoàn Mật viện sứ gánh là êm xuôi hết. Sao hôm nay Quan gia lại tỏ ý chê bai sủng thần như vậy?

Bá quan bối rối nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể tạm gác lại vấn đề, ai nấy về nhà đóng cửa tự mình suy ngẫm.

***

"Bệ hạ, năng lực của thần còn kém cỏi quá sao?"

Thuấn Thần cùng Trần Thuyên ngồi trên chiếc xe ngựa lắc lư, chiều nay vừa ra ngoại thành thăm cụ Lương trở về. Mãi đến lúc này, thấy tâm tình Trần Thuyên có vẻ tốt, Thuấn Thần mới dám hỏi chàng.

Tia nắng mặt trời đã chẳng còn rực rỡ, ánh sáng trong xe lại càng nhạt nhòa hơn, mơ hồ phủ lên gương mặt Trần Thuyên một vẻ xa cách ảm đạm. Thật lâu sau mới nghe thấy chàng nói: "Nào có, Thuấn Thần của trẫm rất giỏi."

Thuấn Thần hiếm khi dịu dàng khoác lấy cánh tay chàng: "Ở trên triều hôm nay nói như vậy, chắc là chàng đã sớm an bài cho ta một vị trí khác thích hợp hơn?"

Trần Thuyên nắm lấy tay nàng, cất giọng trầm ấm: "Ừm, định phân cho Thuấn Thần làm quân sư, ở bên giúp trẫm hiến kế đánh giặc."

Thuấn Thần nghe đến đây, nét cười dần biến mất, thẳng người quỳ xuống, nghiêm túc nói: "Mong bệ hạ suy xét kĩ càng. Những việc đại sự như điều binh khiển tướng, sách lược tác chiến đều sẽ liên quan đến sống chết của hàng vạn người. Thần chưa từng ra trận, không chút kinh nghiệm thực chiến thì sao có thể đảm đương?"

Trần Thuyên chỉ bình tĩnh khéo léo đáp lời: "Chiến trường khốc liệt không chỉ có quan ải đao kiếm vô tình. Để nàng một thân một mình đương đầu nơi lòng địch, trẫm nghĩ thôi cũng thấy bụng dạ như lửa đốt. Vai trò của sứ giả lần này khác hoàn toàn so với lần trước, thương lượng không thành, nàng là người phải chết đầu tiên."

Thuấn Thần tất nhiên hiểu ý của chàng, hít sâu một hơi. Hóa ra không phải là phong nàng làm quân sư thật sự, mà muốn nàng làm một quân sư bù nhìn? Giọng Thuấn Thần hơi cao lên, cười nhạt:

"Hóa ra trong mắt bệ hạ, thần là kẻ vô dụng như vậy."

Biết nàng vốn không muốn bị coi thường, Trần Thuyên nhíu mày giải thích: "Hiện giờ nàng đang tức giận, trẫm tin nếu bình tĩnh lại nàng sẽ hiểu được ý trẫm không phải thế."

"Thần nào dám đoán bừa thánh ý." Thuần Thần một mực giữ lễ quân thần, lạnh lùng xa cách.

"Trẫm rất lo lắng cho nàng."

"Vậy mong bệ hạ để thần ở lại Kinh thành, sẽ bớt đi phiền phức. Nhân Huệ Vương, Huệ Vũ Đại Vương, Nguyễn học sĩ, Chu hộ vệ, xét về bày binh bố trận tất cả đều xuất chúng hơn thần."

"Trẫm không muốn nàng phải ở lại Kinh thành thấp thỏm đợi chờ. Nếu... lỡ như... trẫm tử trận nơi chiến trường, chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau nữa. Tương lai khó nói trước điều gì, trẫm muốn trân trọng từng chút một thời gian được ở bên cạnh nàng."

Trần Thuyên khó khăn nói hết câu, đến lúc ngập ngừng nhìn qua lại có chút hốt hoảng. Thuấn Thần ngồi đối diện hắn mím môi thật chặt, vành mắt hơi đỏ lên. Trần Thuyên bối rối không biết phải làm sao, đang định gọi mấy câu thì Thuấn Thần đột ngột lớn tiếng:

"Dừng xe!"

Phía trước lục đục đùn đẩy hồi lâu, cuối cùng Chu Bộ vẻ mặt miễn cưỡng ló đầu vào: "Thuấn Thần, khụ, thật ngại quá, chúng ta chỉ nghe lệnh của Quan gia."

Thuấn Thần chẳng có tâm trạng vui đùa, quay sang lạnh lùng nói với Trần Thuyên: "Bệ hạ không dừng xe, thần đành tự mình nhảy xuống."

Sau đó, xe ngựa chuyển động chậm dần rồi đứng im.

Thuấn Thần bước được hai bước, lập tức bị Trần Thuyên nắm tay kéo lại. Chàng gấp gáp hỏi: "Trời sắp tối rồi, nàng định đi đâu?"


Thuấn Thần rút khỏi tay chàng:

"Bệ hạ nói đúng, thần đang rất tức giận. Lỡ như thốt ra những lời mạo phạm tới bệ hạ, ắt là tội lớn." Trần Thuyên, ta không muốn chỉ vì bản thân mất bình tĩnh mà làm tổn thương chàng.

Trần Thuyên không biết nên làm gì. Khoảnh khắc nàng quay người bước đi, chàng đã hối hận rồi.

Chàng quyết định lùi một bước trước: "Có chuyện gì về cung rồi từ từ nói, được không?"

"Bệ hạ thứ tội, giờ thần chỉ muốn ở một mình."

Thuấn Thần cuối cùng cũng gạt phăng được tay Trần Thuyên ra, để lại một câu rồi cắm đầu bỏ đi.

***

"Ngốc, thế mà chàng thật sự không đuổi theo..."

Thuấn Thần ngồi dưới mái hiên của một quán trà nhỏ, vừa rót rượu uống cạn vừa lầm bầm mắng.

Trần Thuyên không thích kẻ nát rượu, nát rượu sẽ làm hỏng việc. Nhưng thời gian tới nàng có việc gì để làm hỏng cơ chứ?

"Tự mình quay lưng bỏ đi, giờ lại ngồi đây oán trách."

Sĩ Cố từ đâu đột nhiên xuất hiện, buông một câu mỉa mai rồi ngồi xuống. Chu Bộ theo sau hắn, vẻ mặt tán đồng, lại kéo đĩa hạt bí về phía mình bắt đầu cắn.

Thuấn Thần thực sự ghét phải tiếp tục nói chuyện với Trần Thuyên vào lúc này, nhưng khi không nhìn thấy hắn, trong lòng nàng lại cảm thấy bức bối, hụt hẫng cùng phiền não.

Thuấn Thần cắn môi khẽ hỏi: "Quan gia hồi cung rồi à?"

Sĩ Cố gật đầu: "Đã về từ sớm. Ăn no ngủ kĩ, mỹ nữ quanh người, một chút cũng không nghĩ đến ngươi."

Để ngăn cản nguy cơ chiến tranh xảy ra, Chu Bộ vội vàng chen vào: "Ta nghe hai người nói chuyện, vốn cũng chẳng có gì, sao ngươi lại phản ứng dữ dội như vậy?"

Thuấn Thần tặc lưỡi, từ tốn uống một ngụm rượu rồi mới đáp: "Đổi góc nhìn cho dễ hiểu nhé. Hai bên đánh nhau, nếu có Tam thì phe Tứ khả năng thắng sẽ cao hơn. Nhưng Tứ vì không muốn Tam bị thương nên chỉ để bên người, chẳng giao việc gì. Bản thân Tứ tự mình gánh vác, còn thản nhiên nói có thể mình sẽ tử trận. Nếu là Tam thì thấy thế nào?"

Sĩ Cố vuốt cằm suy tư: "Cảm động khôn nguôi?"

Chu Bộ buồn bã lắc đầu: "Khi Tứ gặp khó khăn, rõ ràng Tam có thể cùng người đương đầu. Thế mà Tam lại không được làm gì cả, chỉ ngồi yên nhìn một mình Tứ đi vào chỗ chết. Nếu là ta... ta sẽ day dứt suốt đời... Cũng sẽ hận hắn suốt đời."

Thuấn Thần tâm đắc vỗ vỗ vai hắn: "Đúng là bạn tốt của bản quan."

"Thuấn Thần, có nhớ lần đầu tiên ba chúng ta gặp nhau khi ngươi mới đến Hoàng cung nhậm chức Ngự sử Trung tán không?"

Sĩ Cố đột nhiên hỏi, trong bóng đêm giọng nói như mềm mại hẳn đi. Thuấn Thần quay sang nhìn hắn, mỉm cười gật đầu: "Có chứ, hồi ấy mấy người ganh tỵ ta tuổi trẻ tài cao, còn hao tổn tâm tư làm cả thơ chế giễu. Chậc, tưởng chỉ như một cái chớp mắt, vậy mà đã trôi qua thật lâu."

Sĩ Cố cũng cong cong khóe môi: "Nhiều người vẫn luôn thắc mắc, tại sao ta cùng Chu hộ vệ bầu bạn bên Quan gia từ năm bảy tám tuổi, tuy được hưởng biết bao vinh hoa phú quý, nhưng lại chẳng có chức trọng quyền cao. Họ cho rằng chúng ta không có thực tài, chỉ may mắn cùng Quan gia thân thiết từ nhỏ, nên mới đối với chúng ta hết mực ưu ái."

Thuấn Thần tặc lưỡi, vỗ vỗ vai hắn: "Quan gia đâu phải người như vậy."

Sĩ Cố gật đầu: "Ta cũng từng hoài nghi rất lâu, cho đến mãi về sau mới hiểu được đây là phương thức bảo vệ khá tiêu cực của Quan gia. Bởi vì người không muốn mất đi ngươi, bèn cố hết sức giữ ngươi lại. Công việc lẽ ra nên sử dụng năng lực của ngươi để hoàn thành, nhưng vì nguy hiểm quá, người liền quyết định một mình ôm hết mọi khó khăn."

Sĩ Cố nói tiếp: "Một khi đảm đương trọng trách, nếu ngươi làm tốt, thì là lẽ thường phải thế. Nhưng nếu ngươi làm hỏng, chỉ sợ cái đầu trên cổ cũng chẳng còn. Đừng vọng tưởng Quan gia sẽ che chở cho ngươi, vì thực ra, người cũng không thể vì một mình ngươi mà tùy tiện quyết định mọi chuyện."

Thuấn Thần hơi cúi đầu, giọng trầm xuống: "Ngươi nói những điều này là muốn làm ta chùn bước?"

"Ngốc, ta nói những điều này là muốn ngươi mau chóng đi khuyên nhủ Quan gia." Sĩ Cố liếc nàng, lại đưa ngón trỏ chỉ mình cùng Chu Bộ:

"Ta và hắn đều không làm được, ngươi thì sao?"

- Hết chương 36 -