Cô Dâu Đáng Yêu

Chương 27: Chương 27




Từ nhà con Ánh Tuyết qua đây cũng khá xa, chắc khoảng chắc cũng mất 10 – 15 phút nó mới tới đây. Tranh thủ chút thời gian cô ngồi đọc dở cuốn tiểu thuyết mang tên “Gone with the Wind” mà cô mua ở bên New York khi còn du học.
Những cuốn tiểu thuyết tình yêu này thật kỳ diệu, nó làm ta bật cười trước những tình tiết hài và cũng dễ dàng cướp đi những giọt nước mắt của ta khi bắt gặp những cảnh bi đát, đau thương của nhân vật chính. Nhưng trãi qua tất cả sẽ là một happy - ending, cô thích những cái kết thúc có hậu như thế, cô không thích những kết thúc đau thương, bởi lẽ cuộc sống mà cô hiện có là một mảng màu hồng của tình yêu và hạnh phúc.
Cô mặc chiếc áo thun màu vàng cùng với chiếc quần sọt ngắn màu trắng. Ngồi trên giường, chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết mà cô không hề hay biết rằng anh đang kề sát mặt mình vào mặt cô. Đưa tay lật sang trang khác, thấy có gì đó như đang che khuất cái ánh sáng của mình, cô lập tức ngước lên nhìn “cái vật” chướng mắt đó là cái gì thì…
-OH MY GOD!!! – Cô hét toáng lên, vứt tung quyển tiểu thuyết bay lên trời.
Cái vật “chướng mắt” đó làm cô giật mình xuýt nữa là lọt tim ra ngoài luôn rồi! Đêm khuya đang chú tâm đọc tiểu thuyết thì bất ngờ gặp cái bản mặt được “zoom” hết cở thế kia thì ai mà chẳng giật mình cơ chứ. Grrr cô nghĩ có ngày chắc cô lên cơn đau tim chết vì anh ta mất.
Anh thấy Thanh phản ứng như thế lập tức bật ngửa ra cười nắc nẻ làm cô quê độ muốn chết thiếu điều là nhào tới đánh anh ta mấy cái cho hả giận.
-Anh làm gì mà kề sát vào mặt em dữ vậy, bộ định muốn giết người à ? – Cô hằn học nói.
-Haha…Không, tại đây là lần đầu tiên anh thấy em chú tâm vào một việc gì đó, thấy lạ nên xem thử coi sao thôi mà. Không ngờ em…haha…phản ứng thái quá như thế. – Anh vẫn ôm bụng cười lăn lộn. Mặc kệ gương mặt đang ửng đỏ lên vì giận dữ của cô.
- Grrrr…Anh chết đi. – Cô giận dữ vứt cái gối nằm vào mặt anh rồi bước xuống giường và đi vào phòng tắm.

Anh nhìn theo cái dáng đi nhỏ nhắn của cô mà cười sặc sụa, sau một hồi cười lăn lộn thì anh cũng phải ngưng vì mỏi quai hàm ( Zun : Ai biểu cười cho quá ). Và anh lăn ra ngủ một giấc chỉ vì quá mệt.
Cô ở trong phòng tắm nghe thấy anh cười thì tức muốn lộn ruột, cô vào đây đâu có việc gì, chỉ là không muốn đưa cái mặt quê độ của mình ra cho anh cười thôi. Đang ngồi trên thành bồn tắm chữi rũa anh thì cô nhận được tin nhắn từ Ánh Tuyết “Bà xuống đi, tôi qua rồi nè. Nhanh đi, ở đây tối ghê quá” Cũng đúng thôi, chí ít bây giờ cũng đã 9 giờ đêm rồi.

Cô bật cười trước cái bệnh sợ ma của nó từ nhỏ đến lớn không bỏ. Cô nhớ có lần hồi học lớp 6 và cũng là lần đầu tiên nó ngủ ở nhà cô, nó bạo gan lôi kéo cô đi khám phá căn nhà kho ở sau vườn nhà cô chỉ vì nghe thấy những tiếng động lạ. Lúc đó nó rất dũng cảm, xung phong đi trước…nó mạnh miệng, vỗ ngực nói “trên đời này làm gì có ma, tất cả chỉ là tin đồn thôi”
Sau mười phút vào nhà kho khám phá không thấy gì nó liền tự đắc nói “ Bà thấy chưa ? Làm gì có ma” Nhưng sau khi kết thúc câu nói đó nó liền hét toáng lên và chạy ra khỏi nhà kho khi cảm thấy có vật gì đó chạy ngang chân. Cô biết đó chỉ là một con chuột, nhưng nó không biết và cô không nói cho nó nghe…để coi nó có còn bản lĩnh kéo cô đi vào những nơi tăm tối này nữa không. Quả thật, từ ngày đó trở về sau nó không còn dám rũ cô đi vào những nơi có bóng tối đáng sợ nữa.
Cô bước ra khỏi phòng tắm, thấy anh đang ngủ cô liền lập tức nhón chân lên đi rón rén như một tên trộm. Ra được khỏi phòng, cô liền thở phào nhẹ nhõm và chạy nhanh hết cỡ xuống dưới nhà. Vừa chạy xuống thì cô đã bị ông quản gia “tóm” lại “hỏi thăm”
-Mợ hai, mợ đi đâu à ?

-Hơ…hơ bác Trương, tối thế này bác còn chưa ngủ à ? – Cô nhe răng cười xã giao. Haizzz sao cô xui thế không biết.
-Mới có 9 giờ thôi mà mợ. – Ông nhìn tôi hoài nghi.
-Dạ. – Cô chỉ biết dạ một tiếng rồi không nói gì nữa. Sao quản gia nhà này khó khăn thế không biết.
-Tối thế này, mợ muốn đi đâu à ? – Ông hỏi lại vẻ đầy nghi ngờ.
-À tôi qua nhà bạn, nếu ai hỏi bác cứ nói như thế nhé. – Thấy được thờ cơ lập tức cô cầm hai chiếc dép lên và chạy nhanh ra ngoài.
Mở được cánh của sắt, cô chạy ù ra thì thấy con Ánh Tuyết đang đậu xe ngay nơi sáng nhất ở khu này. Vừa thấy bóng dáng của cô lập tức con Ánh Tuyết liền mở to mắt như bắt được vàng. Bỏ hai chiếc dép xuống và xỏ vào chân. Cô liền leo lên xe hối thúc.
-Bà cho xe chạy nhanh đi, ông quản gia mà ra là chết chắc.

Nó hoảng hồn gấp gáp leo lên xe và rồ ga cho xe chạy. Chạy được một đoạn khá xa nó lên tiếng.
-Bà làm gì lâu thế, để tôi ở dưới đó ghê chết đi được.
-Xin lỗi bà nha, tại tôi gặp chút rắc rối trong lúc chạy trốn đó mà.
-Rắc rối ? Đừng nói rắc rối đó là anh Thiên Vương nha. – Giọng nói của nó có phần hoảng sợ.
-Không, Thiên Vương ngủ rồi, rắc rối mà tôi nói là ông quản gia đó.
-Ừ.

Chiếc xe PS màu trắng dừng lại trước cổng căn biệt thự nguy nga lộng lẫy màu trắng theo lối kiến trúc cổ điển Pháp nổi bật giữa khu giành riêng cho tầng lớp quý tộc này. Cô cũng đã vài lần qua đây chơi với nó và kiểu dáng vẫn như xưa không có thay đổi gì mấy. Ánh Tuyết ở đây một mình cùng với những người hầu, ba mẹ của nó thì ở tận bên Úc làm ăn, một tháng về thăm nó một lần.
Đôi lúc nó cảm thấy căn nhà này trống trãi lắm, nó không biết họ có thật sự yêu thương nó hay chỉ là làm tốt bổn phận của một người cha, một người mẹ là hàng tháng về chu cấp tiền cho nó. Nó ao ước một hơi ấm gia đình mà từ rất lâu rồi nó đã không có, điều đó rất khó thực hiện đối với nó sao ? Nhưng không vì những điều đó mà ngăn cản được cuộc sống của một cô bé đáng yêu hồn nhiên như nó. Nó luôn sống tốt, vì đó là điều mà họ muốn.
Nó dẫn cô lên phòng, căn phòng của nó không phải màu hồng như những cô tiểu thư đài cát khác, một căn phòng có màu tím là chủ đạo, màu tím – màu của sự cô đơn, lạnh lẽo. Có lẽ màu tím tạo cho ta cảm giác buồn và vô vọng. Màu này đem lại cảm giác khá khó chịu cho hầu hết mọi người, nhưng đối với nó thì khác. Nó không cảm thấy thế…ngược lại, nó còn yêu thích màu tím nữa là đằng khác. Cô cũng không biết vì sao nó lại yêu màu tím, có lẽ màu tím dại này thể hiện hết con người nội tâm của nó.
Và loài hoa đặc trưng của nó là violet. Mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy loại hoa này ở ngay phía sau khuôn viên của căn biệt thự nhà nó.
Cô ngã lưng xuống chiếc giường màu xanh trắng rộng lớn được đặt ở góc phòng, một cảm giác dễ chịu ùa về, lúc này cô chỉ muốn nhắm mắt và ngủ một giấc tới sáng thôi nếu không vì nó lôi cô dậy thì có lẽ cô đã ngủ từ lúc nào rồi.

-Bà chắc là ông Thiên Vương không biết chứ ? – Nó lo sợ nhìn cô. Cô cũng chả biết vì sao nó lại sợ anh ta đến thế nữa chứ.
-Bà yên tâm đi, ổng không biết đâu mà lo. – Nói rồi cô lại ngã lưng xuống giường mặc kệ nỗi lo sợ đang lớn dần trong nó.
-À, mà sao bà sợ ông ta dữ vậy ? – Cô thắc mắc nhìn nó.
-Bà không biết chứ…khi ông ta giận lên…nhìn đáng sợ lắm.
-Được rồi! Có Hoàng Thiên Thanh này ở đây thì bà khỏi sợ nữa. – Cô huơ tay hòng làm cho nó yên lòng.
Cô đang tưởng tượng khi anh giận lên như thế nào. Đầu có bốc lửa không ta ? Và tròng mắt anh có trợn ngược lên nhìn vào đối phương không ?...Chỉ nghĩ đến thế thôi cô lập tức bật cười thích thú với cái đầu óc suy nghĩ không giống ai của mình.

Trong cơn mê ngủ, anh quay người qua, cảm thấy diện tích của cái giường rộng ra một cách lạ thường. Nghi ngờ có gì đó không đúng, anh từ từ mở mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh. Và anh hoảng hốt khi không nhìn thấy cô vợ ngốc nghếch của mình nằm bên cạnh nữa, anh chạy vào phòng tắm thì cũng không thấy. Anh nhìn sang chiếc đồng hồ treo trên tường.
-Đã 10 giờ rồi, vợ - em còn đi đâu được nữa chứ.
Anh chạy nhanh xuống dười nhà thì gặp quản gia Trương:
-Có thấy vợ tôi đâu không ? – Anh nhìn chằm chằm vào ông quản gia.
-Dạ…mợ…mợ nói qua nhà bạn rồi ạ! – Ông quản gia khúm núm trả lời, vẻ mặt ông hằng lên nổi sợ hãi tột cùng.
Anh buông ông quản gia ra và chạy vọt lên phòng thay đồ “ em dám cả gan qua nhà bạn vào lúc đêm khuya thế này à ?”. Mặc vào chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với quần jean, anh lái chiếc BMW màu đen ra khỏi căn biệt thự sang trọng giữa màn đêm lạnh lẽo.
Anh lái chiếc BMW với tốc độ đáng sợ khiến mọi người đi đường phải ngoái đầu lại nhìn, địa điểm đầu tiên anh cần đến là…nhà của Trương gia.


Nữa đêm, cô đang thả hồn vào giấc ngủ thì bị giọng nói sợ hãi của Ánh Tuyết làm đánh mất giấc ngủ yêu quý của cô. Cô mở mắt ra nhìn nó, ngủ cũng không yên với con bạn thân thỏ đế này nữa.
-Thanh à! tôi có linh cảm không tốt.
-Haizzz…lại ba cái thứ linh cảm đó của bà nữa, ngủ đi. Tôi dám cá là anh ta không có biết tôi ở đây đâu….Mà có biết thì cũng có sao, dù gì tôi cũng đã ở đây rồi. Không lẽ anh ta điên đến nổi nữa đêm lái xe qua đây chỉ vì bắt tôi về. – Cô nhắm mắt lại, bình thản trả lời, không một vẻ gì gọi là sợ sệt cã.
Kétttt…
Tiếng thắng xe vang lớn phá bầu không gian yên tĩnh của ban đêm, và tiếng động đó lớn đến nổi thu hút được sự để ý của Tuyết. Nó đi lại khung cửa sổ, nhìn xuống thì bắt gặp chiếc BMW sang trọng màu đen, linh cảm có điều không lành lại trỗi dậy. Nó hoảng hốt chạy vọt lên giường lôi kéo cô dậy.
-Dậy đi, ông Vương qua rồi kìa, dậy…dậy.
-Bà nói giỡn à ? Anh ta làm gì ở đây vào giờ này chứ ? – Cô đáp trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại.
-Làm gì à ? Thì tới để bắt bà chứ làm gì. – Nó cầm một cái gối đánh vào người cô.
-THIÊN THANH! - Tiếng gọi lớn từ bên ngoài vọng lên làm cho cô choàng tỉnh giấc.
Cô bật người dậy như một cái lò xo sau khi nghe tiếng gọi đó.
-Anh đùa tôi à ? – Cô nói trong vô thức.