Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 21



Edit: Cam



Sự thực là đêm nay Nguyễn Tĩnh cũng mất ngủ. Lý do đương nhiên không phải là vì sự lãng mạn của Triệu Khải Ngôn. Trong lòng cô có chút hoảng hốt. Sau khi thẳng thắn đưa ra “Thỏa thuận” vào buổi tối, mối quan hệ giữa cô và Triệu Khải Ngôn coi như đã được xác định. Nói là thử một chút nhưng Nguyễn Tĩnh cơ hồ không dám xác định sau này cô còn có lý do nào để rút lui nữa hay không? Bởi vì người đó là Triệu Khải Ngôn cho nên cô không có cách nào đoán trước được.

Nguyễn Tĩnh không khỏi bật cười. Triệu Khải Ngôn Triệu Khải Ngôn, cái tên này quả thực như một loại bùa chú, muốn đoán trước cũng không được, muốn phá giải cũng không xong.

Ngày hôm sau đi làm với đôi mắt thâm quầng, Lâm muội muội, cô trợ lý mà Trần Phàm đã tuyển cho cô từ trước đó không lâu, vừa thấy cô liền bật cười thành tiếng, “Chị Tĩnh, tối hôm qua chị làm gì thế? Nhìn mắt chị y như mắt gấu mèo rồi đấy!” Vì Nguyễn Tĩnh rất nho nhã lịch sự và đối xử với cấp dưới vô cùng gần gũi nên trong thời gian đầu Lâm Muội Muội có hơi căng thẳng khi đối diện với cấp trên nhưng sau hai tuần thực tập thì đã có chút bừa bãi đối với Nguyễn Tĩnh.

Nguyễn Tĩnh cười nói, “Chị bị nguyền rủa đấy!” Vừa nói cô vừa đẩy cửa đi vào phòng làm việc. Nguyễn Tĩnh còn chưa ngồi vững thì phát hiện trên mặt bàn có một gói cheesecake với quả việt quất và một ly mocha còn đang nóng hổi.

Bữa sáng tình yêu sao? Thật đúng là khó lường!

“Lúc tám giờ có một anh vô cùng đẹp trai đã mang tới đấy ạ.” Lâm muội muội đang sửa sang lại giá vẽ bên cạnh cuối cùng không kìm nén được nỗi tò mò có từ buổi sáng sớm hôm nay, “Chị Tĩnh, anh ấy là bạn trai của chị phải không? Rất chín chắn đẹp trai đấy!”

A Tĩnh cầm lấy ly mocha chậm rãi uống một ngụm, “Anh ấy đi khi nào thế?”

“Ờ, anh ấy để mấy thứ này lại rồi ngồi một lúc mới đi chị ạ. Em có nói với anh ấy là chắc chị sắp tới đây rồi nhưng anh ấy bảo là cũng không có việc gì.” Lâm muội muội lấy bức tranh ôm vào ngực, “Em cứ tưởng là một mẫu người lạnh lùng chứ, ai ngờ lúc cười lên lại rất ôn nhu.”

Nguyễn Tĩnh lắc đầu, “ Lâm Huyên, em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì giúp chị giải quyết một phần đi, nhiều quá chị ăn không hết đâu.”

Lâm muội muội thở dài đầy ý vị sâu xa, “Nếu có một anh chàng như thế mang bữa sáng tới cho em thì dù vỡ bụng mà chết em cũng nhất định sẽ ăn toàn bộ.”

Nguyễn Tĩnh bất đắc dĩ cười nói, “Rốt cuộc có muốn ăn hay không đây?”

“Muốn, muốn chứ!”

Mười hai giờ trưa, Nguyễn Tĩnh gọi điện thoại cho Triệu Khải Ngôn. Lần đầu tiên gọi điện với thân phận người yêu, Nguyễn Tĩnh thực sự có chút không quen.

Đầu dây bên kia vang lên hai tiếng, “Nguyễn Tĩnh?” Giọng nói của Triệu Khải Ngôn rất trầm thấp dễ nghe.

“À, em muốn hỏi buổi trưa anh có thời gian không? Mình cùng ăn cơm nhé?” Cô chủ động mời thế này không biết có hơi đường đột không nhỉ?

Đối phương im lặng một lát mới cười nói, “Em hẹn anh thì anh lúc nào cũng có thời gian.”

Nguyễn Tĩnh bị câu trả lời thẳng thắn của Triệu Khải Ngôn làm cho mất tự nhiên, “Vậy… chút nữa gặp lại nhé, chào anh!”

“A Tĩnh…” Khải Ngôn gọi cô lại.

“Vâng?”

“Đợi lát nữa anh qua đón em nhé.”

Nguyễn Tĩnh gật gật đầu xong mới phát hiện mình đang nói qua điện thoại nên đối phương căn bản sẽ không nhìn thấy, cô đành muộn màng vâng lên một tiếng. Sau khi cúp máy, Nguyễn Tĩnh ngồi bất động một hồi rồi cuối cùng mới day day ấn đường và tiếp tục hoàn thành nốt công việc.

Mười hai rưỡi, Lâm Huyên chạy vào phòng làm việc của Nguyễn Tĩnh, “Thật không thể tin được! Chẳng qua chỉ cởi bỏ áo khoác và mặc mỗi cái sơmi màu trắng mà sao lại có cảm giác quá mức gợi cảm thế nhỉ?”

“Cái gì?”

“Bạn trai chị ý!”

Nghe xong câu này, Nguyễn Tĩnh hơi nhướng mày lên, cô nhanh chóng sắp xếp đống tài liệu trong tay lại.

“Anh ấy vừa vào đến nơi đã bị ông chủ kéo lại rồi. Ông chủ Trần hóa ra cũng có lúc đối xử “không kiêu ngạo” với người khác như thế, hôm nay xem như em đã được mở rộng tầm mắt rồi.” Lâm Huyên vừa cười vừa lùi lại phía sau, “Chị Tĩnh, em giúp chị đi quan sát tình tình và nếu có chuyện gì sẽ báo cáo lại chị nhé!” Cô vừa định xoay người ra khỏi cửa thì đã gặp Triệu Khải Ngôn đang cùng lúc tiến vào.

Khải Ngôn lịch sự gật đầu chào Lâm Huyên, “Xin chào!”

“Chào anh…” Lâm Huyên một khắc trước còn giương nanh múa vuốt trong nháy mắt đã chuyển sang thái độ ngại ngùng.

Nguyễn Tĩnh không khỏi bật cười thành tiếng. Thì ra Triệu Khải Ngôn có năng lực sát thương như vậy đấy! Khi thấy Triệu Khải Ngôn đang nhìn mình, cô ho nhẹ một tiếng rồi thu lại nụ cười.

Hôm đó Triệu Khải Ngôn đưa cô tới một nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc. Trên đường đi hai người không ai nói với nhau câu nào. Bình thường mọi khi anh cũng hay im lặng lái xe, không biết là do thói quen hay vì ngồi bên cô nên anh mới đặc biệt không muốn nói nhiều.

Tới tận bãi đỗ xe của nhà hàng mà hai người vẫn còn im lặng. Mãi tới khi Nguyễn Tĩnh định nghiêng người mở cửa xe thì Khải Ngôn lại giữ tay cô lại. Anh dịch chuyển đầu gối cho tới khi đôi chân thẳng dài chạm vào đầu gối của Nguyễn Tĩnh.

Nguyễn Tĩnh nghiêng người tựa lưng vào ghế, phần tóc mái một thời gian không cắt tỉa đã che khuất vầng trán làm cho cô thoạt nhìn có chút trẻ con.

Khải Ngôn nhịn không được vươn tay phải chạm vào khuôn mặt anh ngày đêm mong nhớ. Khi đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm của cô, Khải Ngôn thở dài một hơi. Ngón tay lại dịu dàng vuốt ve bờ môi nhàn nhạt, “Nguyễn Tĩnh, anh không thể…” Lời còn chưa dứt, anh đã đặt một nụ hôn dịu dàng xuống đôi môi anh đã khát khao từ lâu lắm rồi.

Nguyễn Tĩnh không kháng cự, trong mắt cô chợt lóe lên tia sáng.

Đối phương không phản đối làm cho Khải Ngôn mạnh bạo quấn quít si mê hơn, đầu lưỡi đã bắt đầu xâm nhập vào thành trì, anh thích nụ hôn sâu thân mật đến rung động cả tâm hồn này.

Bàn tay cực nóng di chuyển từ lưng xuống dưới eo, Nguyễn Tĩnh cảm nhận được cơn run khe khẽ từ đầu ngón tay của đối phương truyền đến, cả người cô như có một luồng điện chạy qua,”Khải Ngôn…”

Tiếng thì thầm mơ mơ hồ hồ giống như một lời thúc giục khiến đầu dây thần kinh của Triệu Khải Ngôn trong chớp mắt như bị đứt đoạn, nụ hôn trở nên thô bạo hơn một chút. Nguyễn Tĩnh cảm nhận được từ đầu lưỡi truyền đến cơn tê dại, tâm trí của cô thoáng trở lại trong chốc lát nhưng lại bị sự quấn quít của Triệu Khải Ngôn làm cho lập tức rơi vào trạng thái hỗn độn.

Nụ hôn cuồng nhiệt dần dần chuyển hóa thành những mơn trớn nhẹ nhàng tinh tế. Triệu Khải Ngôn lưu luyến bồi hồi bên bờ môi một lát mới lùi lại để chừa ra một khoảng cách nhỏ. Anh tựa trán vào trán cô. Bên trong xe im ắng chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề. Tuy trong lòng rất ngứa ngáy khó chịu, tuy mỗi lần đều không thỏa mãn được ham muốn chiếm giữ trọn vẹn khiến Triệu Khải Ngôn muốn làm điều xằng bậy nhưng anh không muốn phá hỏng khởi đầu khó khăn lắm mới có được này.

“Sorry!” Những lời xin lỗi tựa hồ đã được luyện thành thói quen ở trước mặt Nguyễn Tĩnh rồi. Anh luôn e sợ sẽ làm ra những chuyện khiến đối phương không vui. Tình thế này so với mối tình đầu thực sự còn non nớt và vụng dại gấp trăm lần.

Nhưng khi tưởng tượng Nguyễn Tĩnh đang ở trong lòng mình, khi cảm nhận được hơi ấm này là chân thực, trong lòng anh nhịn không được lại dâng lên nỗi kích động. Nụ hôn thân mật dường như là cách thức trấn an hữu hiệu nhất, môi anh lại lần nữa bao phủ lên đôi môi hồng nhuận ấy.

Món ăn của nhà hàng Trung Quốc này có hương vị khá thuần khiết nhưng Nguyễn Tĩnh mãi vẫn không thể tập trung ăn uống, những tiếp xúc thân mật một khắc trước đã khiến cho cảm xúc của cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Triệu Khải Ngôn thì lại chuyên tâm thưởng thức đồ ăn trước mặt, khóe miệng anh luôn hiện ra nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên. Thi thoảng anh lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn người đối diện một cái, mà mỗi lần ánh mắt giao nhau, trong lòng anh luôn luôn nảy sinh kích động. Khải Ngôn cảm thấy bản thân thực sự đã hoàn toàn sập bẫy rồi.

Hai người ăn cơm mất một tiếng đồng hồ. Qua buổi trưa, nhà hàng chỉ còn lại vài vị khách ít ỏi. Nguyễn Tĩnh đang muốn gọi phục vụ tới tính tiền thì lại bị Khải Ngôn kéo tay xuống, tiếp đó, anh rất thuận tiện cầm luôn tay cô mà không chịu buông ra, “Ngồi thêm với anh một chút đi!”

Nữ phục vụ vừa mới đi tới nhất thời không biết nên tiến lên thông báo chi phí hay là xoay người tránh đi.

Triệu Khải Ngôn một bên tao nhã lấy khăn ăn lau lau khóe miệng, một bên nhìn Nguyễn Tĩnh mỉm cười. Nguyễn Tĩnh bỗng cảm thấy không thể tiếp tục giả bộ như không có việc gì được nữa, cô quay đầu đi, gương mặt đã có chút nóng bừng.