Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 11



Liễu Tương Nghi ngồi trong yến tiệc nửa ngày, nhìn Hề Nhụy rời đi vốn là cảm thấy không hề có sai sót nào, nhưng khi thị nữ nàng ta phái đi truyền đến tin tức người biến mất trong ngự hoa viên, thì như thế nào cũng cười không nổi.

"Còn chưa tìm được sao?" Nàng cố gắng bình tĩnh cầm chén trà nhấp một ngụm.

Tỳ nữ khom lưng lắc đầu: "Vẫn chưa tìm được”.

Bá một tiếng chén trà bị đặt mạnh lên bàn, rốt cuộc Liễu Tương Nghi ngồi không yên, tìm cớ liền rời khỏi yến hội.

Nàng đi thẳng đến nơi đã giao hẹn ban đầu, càng đi càng cảm thấy bất an.

Nửa tháng trước Liễu Tương Nghi thật vất vả mới thăm dò được hành vi của Chương Miễn, ở nhà trong một khoảng thời gian bắt chước trang phục ngày thường của Hề Nhụy, mới xuất phủ cùng hắn ra vẻ ngẫu nhiên gặp gỡ.

Quả nhiên Chương Miễn ở giữa nổi lên ham muốn, hai người liền lén lút mây mưa qua lại.

Chỉ là sau khi Chương Miễn xuống giường liền không nhận người, tìm mọi cách từ chối, nhất định không chịu cho nàng một danh phận.

Nhưng thân thể Liễu Tương Nghi đã không còn trong sạch, kết quả này nàng làm sao có thể chấp nhận?

Vì thế nàng liền đưa ra kế sách, Chương Miễn cũng đáp ứng nàng, nếu có thể làm cho hắn và Hề Nhụy thành sự thì sẽ cưới nàng làm bình thê.

Cũng bởi vậy mà có chuyện hạ dược hôm nay.

Nhưng Hề Nhụy sao có thể ở nơi này biến mất vô lý như vậy được?

Liễu Tương Nghi đi tới đi lui bên cạnh núi giả đã giao hẹn, đột nhiên mùi rượu nồng nặc từ phía sau hoàn toàn bao bọc lấy nàng.

"Nhụy nhi..." Nam tử nói năng không rõ ràng hoàn chỉnh dán đôi môi ẩm ướt xuống bên cổ nàng.

Hơi thở quen thuộc làm cho nàng lập tức biết người tới là ai, cho dù Liễu Tương Nghi cùng Chương Miễn đã trải qua mây mưa vài lần cũng nhịn không được đỏ mặt.

"Miễn ca ca, chàng buông ta ra trước...".

Nàng vặn vẹo thân thể lại khiến Chương Miễn càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, bàn tay nam tử mơn trớn nàng lung tung, Liễu Tương Nghi miễn cưỡng xoay người, lại phát hiện Chương Miễn uống quá nhiều, sớm xem nàng là Hề Nhụy.

Đột nhiên một đạo linh quang trong đầu hiện lên, nàng ngừng giãy dụa.

Lúc trước vì để không xảy ra sơ hở, sau khi Chương Miễn đến được nửa canh giờ sẽ có thị nữ làm kinh động dẫn đám người Thái hoàng thái hậu đến đây, chính là vì để cho Hề Nhụy không còn đường lui.

Huống hồ loại chuyện này bất luận nói như thế nào cũng là nữ tử chịu thiệt, đến lúc đó Chương Miễn một mực khẳng định là bị Hề Nhụy câu dẫn, thì như thế nào cũng không trở mình được, cho dù Hề Quảng Bình là tam phẩm đại quan cũng là một mực đuối lý.

Mà chính là bởi vì đuối lý, nhà trai mới có thể nắm giữ quyền chủ động, đến lúc đó Liễu Tương Nghi nàng mới có thể danh chính ngôn thuận được nâng lên làm bình thê.

Nhưng bây giờ thì khác, Hề Nhụy không dựa theo kế hoạch bị mê hoặc ở chỗ này, hiện tại cùng Chương Miễn ở chung một chỗ lại chính là nàng.

Như vậy, ...

Nếu Thái hoàng thái hậu dẫn mọi người đến đây nhìn thấy nàng và Chương Miễn, vậy cho dù hắn không muốn cưới cũng phải cưới nàng, hơn nữa cũng không cần phải ngồi vào vị trí bình thê bỏ đi kia.

Chỉ trong chốc lát, Liễu Tương Nghi đã hiểu được lựa chọn tốt nhất của mình bây giờ, dù sao nàng đã sớm cùng Chương Miễn vụng trộm tư thông, mà lời hứa hẹn của hắn có làm được hay không lại là chuyện khác, không bằng thừa dịp hôm nay khiến cho hắn không còn chỗ để biện minh.



Nghĩ đến đây, nàng ta đưa tay bám lấy cổ hắn, khẽ nói bên tai hắn: "Miễn ca ca, ta ở đây...".

*

Hề Nhụy bị lạnh nên tỉnh, nàng vừa mới mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt hoa phóng đại.

"...?!”.

Lập tức, vẻ mặt lo lắng của Hề Linh khi thấy nàng tỉnh lại liền biến thành ghét bỏ.

"Ngũ muội muội thật đúng là ngủ rất ngon nha”.

Hề Nhụy cử động thân thể mới phát hiện cảm giác vô lực do vừa rồi bị hạ mê dược đã hoàn toàn rút đi, lúc này nàng tựa vào phía sau một ngọn núi giả bên cạnh ao.

Nếu không phải vừa mới chạy trốn quá gấp khiến hai chân mơ hồ ê ẩm, nàng cũng sắp cho rằng tất cả những gì vừa rồi đều là giấc mơ.

"Sao tỷ lại ở đây?".

Hề Linh đương nhiên là không nói ra 'Ta lo lắng muội lâu như vậy không trở về cho nên đi tìm muội'.

Vì vậy nàng khẽ cười: "Xem muội chết chưa”.

Hề Nhụy không nói gì, đối với tỷ tỷ không nói được lời tốt này sớm đã không để ý lời nói của nàng ấy nữa.

Nàng hiện tại càng để ý chính là nam nhân vừa rồi bị nàng đụng phải, vừa rồi suy nghĩ hỗn loạn cũng không thấy rõ diện mạo của người nọ, càng không biết họ là ai.

Bất quá nhìn kết quả này thì nàng đã đánh cược đúng một nửa…

Ít nhất không phải cùng một nhóm người.

"Ta vẫn luôn ở đây sao? Tỷ...Tỷ có thấy ai khác không?" Nàng hỏi.

Hề Linh lắc đầu: "Khi ta đến đã thấy muội nằm ở đây ngủ đến trời đất mù mịt, kêu thế nào cũng không tỉnh”.

"Vậy tại sao tỷ không gọi người đến?".

"...Muội nhìn một chút xem bộ dạng của muội như thế nào”.

Không nói còn chưa phát hiện, Hề Nhụy đứng dậy đi đến bên cạnh hồ nhìn thoáng qua thiếu chút nữa lại ngất xỉu.

Lúc này tóc nàng rối bời, sáng sớm lúc ra cửa không biết làm thế nào son môi lại bị lem ra, quần áo cũng có chút không chỉnh tề, nếu để người khác nhìn thấy, danh tiết này của nàng thật sự là không giữ được nữa.

Hề Nhụy cứng nhắc nửa ngày, vừa định hỏi Hề Linh vì sao không chải chuốt cho nàng một chút, rồi lại nuốt lời trở về khi phát hiện Hề Linh cũng là tự mình bôi vẽ một khuôn mặt kỳ quái.

Nàng hẳn là cảm thấy may mắn vì Hề Linh không động đến nàng.

Chỉ là tỷ tỷ này của nàng cũng thật sự quá đơn thuần, thế nhưng cứ như vậy ngồi xổm chờ nàng tỉnh lại, trong lòng Hề Nhụy nghĩ lại có phần muốn cười.



Nhưng ngay sau đó nàng liền không thể cười được.

Ngón tay Hề Nhụy cầm chùm tóc dừng lại trên đỉnh đầu, vừa định búi tóc bỗng nhiên ý thức được trâm ngọc của mình đã bị rơi mất trên con đường nhỏ sâu thẳm kia.

Cây trâm đó còn không rẻ...

"Muội đang tìm cái này?" Hề Linh chợt đưa trâm ngọc ra.

Hai mắt Hề Nhụy đột nhiên sáng lên: "Tỷ tìm thấy nó ở đâu?".

Hề Linh bĩu môi: "Này, không phải nằm ngay bên cạnh muội sao?”.

Nghe vậy Hề Nhụy ngẩn ra, trong lúc mông lung tựa hồ nhớ tới vừa mới nói cái gì.

"Nếu có thừa lực có thể giúp ta nhặt trâm ngọc kia một chút hay không, cũng không phải là vật đáng giá gì... công tử sẽ không vụng trộm lấy đúng không...".

Cái này...

Là một chính nhân quân tử không sai.

"Này, muội còn cần hay không!" Thấy nàng ngẩn người, Hề Linh không kiên nhẫn phất phất tay.

"Muội nhanh một chút sửa soạn cho xong, vừa rồi ta và Tịch Chi ca cùng nhau đến tìm muội, hiện tại cũng không biết hắn đã trở lại yến hội hay chưa”.

Hề Nhụy kinh ngạc: "Biểu ca cũng tới tìm ta?’.

Hề Linh bĩu môi có chút phiền não ừ một tiếng.

Ai có thể nhìn không ra sự khẩn trương của Tịch Chi ca đối với Hề Nhụy chứ? Cũng chỉ có nàng còn tưởng rằng chỉ là tình huynh muội.

"Cho nên tỷ liền ăn mặc như vậy gặp biểu ca sao?".

Ánh mắt Hề Nhụy phức tạp đánh giá nàng.

Chỉ thấy Hề Linh mặc váy áo màu xanh biếc, trên đầu lại cài trâm hoa mẫu đơn đỏ thẫm, son phấn trên má cũng không biết mua hàng kém chất lượng từ đâu, đỏ đến mức giống như mông khỉ.

Hề Linh lơ đểnh: "Thế nào? Không đẹp sao?”.

Lúc trang điểm nàng còn cố ý hồi tưởng lại một chút về cách ăn mặc của Hề Nhụy lúc bình thường.

Hề Nhụy một lời khó nói hết: "... Biểu ca phản ứng như thế nào?”.

Nói đến đây Hề Linh liền có chút tự hào: "Tịch Chi ca thấy ta liền lui lại hai bước, suy nghĩ cuối cùng ý thức được ta cũng là cô nương đã đến tuổi chờ gả, muốn bảo trì khoảng cách với ta”.

Bởi vì nàng thích tập một ít công phu quyền cước, từ nhỏ Thẩm Diệu cũng chưa từng đối với nàng chu đáo giống như đối với Hề Nhụy, hôm nay phản ứng này ở trong mắt Hề Linh không khác gì Thẩm Diệu thay đổi cái nhìn đối với mình.

Hề Nhụy nghẹn lời: "...".

Động tác lùi hai bước của biểu ca ước chừng là nghiêm túc.