Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 13



Vì một điệu múa đêm đó khiến Hề Nhụy danh động kinh đô lần nữa, chỉ là lần này lại lấy danh nghĩa tài nữ, thậm chí còn truyền ra lời đồn bệ hạ có ý định nạp làm phi..vân vân.

Nhưng bản thân Hề Nhụy lại bởi vì bị nghiêm lệnh cấm túc nên hoàn toàn không hay biết gì đối với lời đồn đại bên ngoài.

Sau nhiều ngày gió tuyết qua đi, kinh đô cuối cùng cũng đón những tia nắng ấm áp đầu tiên của ngày mới.

Lúc này nàng chán nản gục đầu trên bệ cửa sổ khuê phòng, tâm tình u ám nên cảm thấy ánh mặt trời nhu hòa này cũng không quá ấm áp.

Nàng nhìn Văn Nhân cùng A Lăng thừa dịp mặt trời mọc, đem váy nguyệt đỏ rực mấy ngày trước giặt sạch phơi nắng, thở dài một trăm lẻ một hơi.

Lần cấm túc này so với trước kia càng thêm nghiêm khắc, trừ tiền tiêu vặt hàng tháng cũng vậy.

Hề Nhụy ở bệ cửa sổ uể oải nghiêng đầu: "Văn Nhân, lần này giặt xong thì cất đi”.

Văn Nhân a một tiếng, cho rằng mình nghe lầm: "Tiểu thư, mùa đông này còn chưa qua đâu”.

Tiểu thư nhà mình không phải thích cái váy này nhất sao? Lúc trước sau khi được thế tử phi sửa lại, càng hận không thể ngủ cũng mặc trên người.

"Phong thủy không tốt”. Hề Nhụy phẫn uất nâng má, "Mỗi lần mặc nó đều bị phạt!”.

Văn Nhân: "...".

Nếu người mặc nó và làm chút chuyện đứng đắn thì ngược lại cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Hề Nhụy bên kia càng nghĩ càng tức, dĩ nhiên đem không khí u ám của chiếc váy này suy nghĩ trăm ngàn lần.

"Để xa ta một chút! Ta không muốn nhìn nữa..." Nàng dừng một chút, "Năm nay ta không muốn nhìn thấy nó nữa!”.

Có lẽ sang năm xui xẻo này liền tan cũng không chừng.

"...?”.

Rầm…

Cửa sổ bị đóng mạnh lại, ngay cả bụi phía trên cũng tung lên vài hồi.

Hề Nhụy từ trên ghế bên cạnh bệ cửa sổ trượt xuống, vào phòng lăn lộn một hồi, kẽo kẹt một tiếng cửa sổ lại bị đẩy ra.

Văn Nhân và A lăng hai mặt nhìn nhau lần thứ hai sửng sốt.

"A Lăng, ngươi lại đây”. Hề Nhụy dựa vào cửa sổ vẫy tay với nàng.

Đợi A Lăng đi tới sau đó nàng cầm xiêm y khoa tay múa chân một chút.

Văn Nhân lớn hơn nàng mấy tuổi nên cũng sẽ cao hơn nàng một chút, ngược lại A Lăng cùng tuổi với nàng mà dáng người cũng tương tự, nếu nàng giả trang thành A Lăng lén ra khỏi phủ cũng không phải không thể.

"Ngươi thay y phục của ta, ở trong viện thỉnh thoảng cử động hai cái, để cho mấy gã sai vặt bên ngoài nhìn bóng người là được rồi”.

A Lăng lập tức hiểu rõ tâm tư tiểu thư nhà mình, lo lắng nói: "Mấy ngày nay lão gia đều ở trong phủ, tiểu thư người đi ra ngoài như vậy có phải là quá mức.. lộ liễu hay không”.

Hề Nhụy thần thần bí bí ghé sát vào nàng nói: "Biết cái gì gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất không?”.

A Lăng mờ mịt gật đầu lại lập tức nhanh chóng lắc đầu.



"Chính là... Quên đi, không quan trọng!” Hề Nhụy khoát tay: "Trước khi ta trở về ngươi đừng ra khỏi Thấm Mai viện là được”.

Từ sau khi trở về từ đăng yến ở Thái Ung Trì, phụ thân liền bắt đầu điên cuồng thu thập bát tự sinh thần của nam tử có nhân cách trong sạch đến tuổi thành thân của quan gia trong kinh.

Thậm chí không tiếc mặt dày đi mời người tìm hiểu con cháu nhà quan từng cầu thân bị cự tuyệt.

Sau đó lấy cớ uống trà giao hữu mời phụ thân người ta đến phủ ngồi một chút.

Vì thế phụ thân quanh năm keo kiệt, chỉ uống loại trà bình thường vậy mà bây giờ lại đặc biệt mua loại trà Dương Tiễn mới ra.

Hôm nay cũng không biết là phụ thân của công tử nhà nào được mời đến uống trà, nhưng đều không liên quan gì với Hề Nhụy.

Có hành động từ hôn kinh hãi của nàng như vậy một năm trước, phụ thân tuyệt đối sẽ không thả nàng ra ngoài, hơn nữa có khách nhân ở đây ông cũng không có tinh lực đến kiểm tra nàng.

Nghĩ như vậy Hề Nhụy vô cùng tự tin.

A Lăng biết khuyên bảo cũng vô dụng, đành nói: "Dạ, vậy... tiểu thư người phải cẩn thận...".

......

Hề Quảng Bình tiết kiệm, Hề phủ ngoại trừ gã sai vặt cần thiết cũng không có người nhàn rỗi dư thừa, bởi vậy Hề Nhụy tránh người vô cùng thoải mái.

Xe ngựa khẳng định là không có, vì thế nàng rời khỏi phủ quan sát nửa ngày, sau đó lấy mạn che mặt treo ở sau tai, vuốt hai bím tóc, cúi thấp đầu, bước nhanh về phía Du Minh phường.

Đó là nơi nàng và Giang Dư Mộc ước định gặp mặt.

Chỉ là lần này nàng cũng không nhìn thấy Giang Dư Mộc đang chờ nàng như thường lệ, Hề Nhụy lại không từ bỏ ý định ở thêm vài canh giờ, nước trà đều nhạt đi vẫn không thấy người đến.

"Cô nương, cô còn muốn tiếp tục sao?".

Tiểu nhị da cười thịt không cười, cô nương trước mắt này đã ngồi hơn nửa ngày, lại chỉ cho mấy đồng trà nước.

Hề Nhụy theo bản năng cảm thấy không ổn, vì thế lại gọi một ấm trà mới, ngay khi nàng chuẩn bị móc tiền ra mới phát hiện mình ra ngoài chỉ mang theo mấy đồng tiền vừa rồi.

Tiểu nhị thấy thế không đúng, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Cô nương, ngươi đây là muốn uống trà Bá Vương(1)?!"

Lúc này Hề Nhụy đang ở góc đại sảnh, âm lượng bén nhọn của tiểu nhị nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Nàng theo bản năng muốn lấy mạn che đi dung nhan, nhưng tiểu nhị đã hung tợn đưa tay muốn kéo nàng.

Hề Nhụy hoảng sợ lui về phía sau, chỉ thấy cánh tay tiểu nhị kia ở giữa không trung đột nhiên bị người ta bóp chặt.

"Tiền của nàng ấy ta trả”. Thẩm Diệu trầm mặt lấy một khối bạc vụn từ trong ngực ra ném xuống.

Tiểu nhị nhận lấy cắn một chút phát hiện là thật liền thay một bộ mặt tươi cười, gật đầu khom lưng nói: "Khách quan ngài cứ tiếp tục, tiểu nhân lại lấy thêm cho ngài một cái chén”.

......

"Hô, anh hùng cứu mỹ nhân?" Quý Bắc Đình bị Kỳ Sóc ép thẩm vấn vụ án mấy ngày vốn là buồn ngủ, nhưng động tĩnh phía dưới khiến hắn lập tức đứng thẳng người.

"Sao lại cảm thấy nữ tử kia có hơi quen mắt?" Hắn dụi dụi mắt bỗng dưng thanh tỉnh, "Đây không phải là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh ngày đó 'không phải huynh không gả' sao?!”.

Kỳ Sóc lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ta thấy huynhi nghỉ ngơi đã đủ rồi”.



Quý Bắc Đình tỏ vẻ đáng thương tựa đầu vào trụ cột nói: "....Kỳ đại công gia, ngài có thể nhìn quầng thâm mắt bầm đen này của ta...".

Kỳ Sóc không nói gì, tầm mắt lướt qua phía dưới.

 ......

"Biểu ca, sao ca lại ở chỗ này?" Hề Nhụy chột dạ dời tầm mắt.

Thẩm Diệu bất đắc dĩ: "Nếu ta không ở đây, muội chuẩn bị đi như thế nào?”.

Hề Nhụy cắn môi, lúc này mới phát hiện hắn đang mặc quan phục.

"Biểu ca đến đây điều tra vụ án sao?" Nàng hỏi.

Thẩm Diệu khẽ ừ một tiếng, cúi đầu nhấp một ngụm trà, siết chặt ngón tay trên chén trà.

Kỳ thật hắn cũng không phải tới đây điều tra vụ án.

Từ ngày giúp nàng chạy trốn bị bại lộ, Hề đại nhân liền lấy công điều để hắn rời khỏi kinh đô, thật vất vả đợi đến Tết Nguyên Tiêu mới có thể hồi kinh, nhưng cũng không có cơ hội gặp nàng.

Vì thế hôm nay hắn vốn muốn đi Hề phủ mượn danh nghĩa công sự tìm Hề đại nhân để gặp nàng một lần, lại thấy được một nha hoàn lén lút ra cửa.

Mà bóng lưng của nàng hắn không thể quen thuộc hơn.

Thẩm Diệu lại nhớ tới ngày đó theo bách quan đến Thái Ung Trì, nhìn thấy thân ảnh thướt tha, đáy mắt hắn kinh diễm đồng thời hiện lên chua xót khó có thể nói thành lời.

Hắn cũng biết mấy ngày nay Hề đại nhân một mực vì nàng mà lựa chọn nhà chồng tương lai, hắn cũng biết bản thân mình chức quan nhỏ bậc này để Nhụy muội muội đi theo chỉ biết chịu khổ.

Nhưng...

Hai tay Hề Nhụy đan xen trong tay áo bất an cọ xát, nàng cúi đầu thỉnh thoảng liếc trộm Thẩm Diệu một cái, e sợ hiện tại hắn bắt nàng trở về.

"Biểu...".

"Nhụy muội muội”. Thẩm Diệu đột nhiên giương mắt, trong ánh mắt xen lẫn kiên nghị trước nay chưa từng có, "Nghe nói hiện tại Hề đại nhân đang vì muội mà tìm người có nhân cách trong sạch, muội.... có muốn gả hay không?”.

Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi chuyện này, Hề Nhụy sửng sốt một hồi, khóe miệng khẽ nhếch: "Chuyện này với chuyện muội có muốn hay không cũng không liên quan gì”.

Lúc mẫu thân mất tuy rằng nàng mới mười tuổi, nhưng cũng đã biết rất nhiều chuyện, nàng biết mẫu thân dầu cạn đèn tắt, là buồn bực mà chết.

Nhưng Hề Nhụy nghe nói phụ thân cùng mẫu thân khi còn trẻ là tài tử giai nhân được người kinh đô ca ngợi, ân ái phi thường, nhưng vẫn đi đến loại tình trạng này.

Cho nên, thà rằng không gả nàng cũng không muốn lại rơi vào tình cảnh như vậy.

Thậm chí Hề Nhụy cũng đã suy nghĩ xong, qua hai năm nữa tích góp đủ tiền liền đi huyện Đan Dương nương tựa ngoại tổ mẫu, mở một cửa hàng son phấn nhàn nhã.

Nàng thu liễm mi mắt mang theo thần sắc run run, một màn này rơi vào trong mắt Thẩm Diệu chính là muôn vàn miễn cưỡng nhưng lại không thể làm gì được.

Trong lòng hắn co rút đau đớn, ma xui quỷ khiến đưa tay nắm lấy cổ tay nàng: "Nhụy muội muội, nếu muội không muốn, ta... ta dẫn muội đi được không?”.

________

(1)Ý nói ngang ngược, thô lỗ