Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 17



Sính lễ giá trị liên thành trải dọc theo mấy con phố khiến cho cả thành chấn động, lúc này An Dương Hầu phủ một mảnh huyên náo.

Choang…

Giang Dư Mộc vừa thỉnh an mẹ chồng thì nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn trong phòng quận chúa.

Nàng đã quen với sự ngang ngược của vị quận chúa được nuông chiều này, lập tức không để ý muốn đi thẳng qua, nhưng Tiêu Vân Ức bên trong thấy vậy liền nâng váy vọt tới.

"Ngươi đứng lại cho ta!".

Mặt Giang Dư Mộc không chút thay đổi dừng lại, nâng mắt nhìn nàng ta: "Quận chúa có việc gì sao?”.

Tiêu Vân Ức nhìn không ưa dáng vẻ điềm tĩnh này của nàng, cái này làm cho nàng ta nhớ đến bộ dạng ăn nói lung tung lần trước của Hề Nhụy ở đăng yến Thái Ung Trì.

Cái gì mà hồng tụ thêm hương!

Cái gì mà thần nữ cũng rất vui mừng!

Tất cả đều là gạt nàng!

Nếu không phải Hề Nhụy không biết liêm sỉ, quyến rũ câu dẫn, chuyện tứ hôn này làm sao có thể đến phiên tiện nhân nàng?!

Tiêu Vân Ức hừ lạnh: "Khó trách ngươi cùng Hề Nhụy giao hảo, thì ra hai người các ngươi đều đê tiện như nhau!”.

Sắc mặt Giang Dư Mộc trầm xuống, cười nhạo nói: "Miệng quận chúa nên sạch sẽ một chút, nếu không có Nhụy Nhụy, cô cho rằng Kỳ công gia sẽ coi trọng cô sao?”.

"Ngươi!" Tiêu Vân Ức đã bao giờ bị người nói như vậy đâu?

Tính Giang Dư Mộc trước sau luôn ôn nhu thường mặc cho nàng nói gì cũng được, hôm nay lại dám trả treo ngược lại, nàng lập tức vô cùng tức giận.

Nhưng dĩ nhiên Giang Dư Mộc không muốn dây dưa thêm nửa câu với nàng.

"Ngươi chẳng qua chỉ là nữ tử đê tiện mà ca ta tìm về chơi mà thôi, nếu không phải biết đánh cây đàn bỏ đi kia, cửa An Dương Hầu phủ ta ngươi cũng không vào được!".

Giang Dư Mộc đưa lưng về phía nàng dần dần đi xa, những lời Tiêu Vân Ức tức giận mắng bay vào lỗ tai cũng chỉ khiến nàng nhất thời nắm chặt quyền.

Tiêu Vân Ức phẫn uất tức giận không thể phát tiết, căm tức nhìn bóng lưng nàng dậm chân tại chỗ.

Hề Nhụy…

Có mệnh lĩnh chỉ cũng không có nghĩa là có mệnh thành hôn!

*

"Hoàng kim ba trăm cân, bạch ngân vạn lượng, ngọc như ý bốn chiếc, tơ lụa ngàn cuộn, đồ ngọc hai mươi kiện, đĩa Long Phượng cát tường tráng men một bộ...".

Mấy ngày nay Hề Quảng Bình bình tĩnh dần tiếp nhận sự thật này, chỉ là hôm nay khi thấy sính lễ kết thân này của hoàng thất vẫn nhịn không được lo lắng.

Hắn không khỏi lại nghĩ đến khúc mắc hơn hai mươi năm trước.

…hoàng thân quốc thích, tóm lại không phải là thông gia dễ đối phó gì.

Nhưng chuyện đã đến nước này, kế hoạch hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước, nếu nữ nhi của hắn ở Phụ Quốc Công phủ chịu ủy khuất, đến lúc đó cho dù là trút bỏ mũ ô sa trên đầu cũng sẽ không hối tiếc.



Nắm đấm buông lỏng lại siết chặt, Tư Lễ Giám tổng quản xướng lễ xong, Hề Quảng Bình sai người thưởng bạc, lễ sinh tấp nập sắp hàng rời đi.

Đại môn đóng lại, ngăn cách với ồn ào náo nhiệt bên ngoài.

Cả vườn chồng chất đầy rương sính lễ, không hợp với Hề phủ nghèo khó này.

Hề Nhụy lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua nhiều vật quý giá như thế, nàng luôn cho rằng các loại sính lễ này hẳn là gần giống với mấy vị tỷ tỷ trước.

Nhưng hôm nay vừa thấy, cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gì gọi là nghèo khó làm hạn chế đi trí tưởng tượng của nàng.

"Nhụy Nhụy, con đi theo cha vào đây”. Hề Quảng Bình liếc nhìn nàng, lập tức chắp tay đi về phía thư phòng.

Lần trước phụ thân tức giận còn sờ sờ trước mắt, đột nhiên bị gọi đến khiến Hề Nhụy có hơi lo sợ bất an, nàng cắn môi xoắn khăn tay cuối cùng cất bước đi theo.

......

Lời trách cứ trong dự liệu không xảy ra, Hề Quảng Bình đưa lưng về phía nàng lấy một hộp gỗ từ phía sau giá sách ra.

Cạch một tiếng hộp gỗ mở ra, đập vào mắt là một đôi hoa tai phỉ ngọc.

Màu sắc trong suốt, hoa văn rõ ràng, cho dù Hề Nhụy không hiểu biết về ngọc cũng biết đây tuyệt đối không phải vật tầm thường.

"Đây là di vật của mẫu thân con, cho con thêm đồ cưới”. Hề Quảng Bình rũ mắt nhìn hộp gỗ, đáy mắt nhu hòa hơn rất nhiều.

"Trâm ngọc trên đầu con cũng là cùng một khối phỉ ngọc này mài giũa ra”.

Hề Nhụy sửng sốt, theo bản năng đưa tay chạm lên trâm ngọc trên tóc.

"Phụ Quốc Công phủ không thể so với gia đình bình thường, nếu con gả đi nhất định phải thu tính tình bướng bỉnh của con lại, hầu hạ công gia thật tốt, sau khi gả qua, gặp được người vừa ý liền nạp một ít thiếp thất mà bản thân cảm thấy dễ chung sống cũng tốt, chớ chọc hắn không vui”.

Hề Nhụy mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào góc bàn, nửa ngày không nói gì.

Hề Quảng Bình tiếp tục thở dài: "Nhất Phẩm Cáo Mệnh chính là tấm gương mẫu mực cho quý phụ kinh đô, Nhụy Nhụy con tuổi còn nhỏ, người không phục rất nhiều, tận lực dịu dàng hiền thục một chút, tính tình chớ có giống như ở nhà mẹ đẻ khinh suất, sớm vì công gia sinh một nam một nữ...".

Hề Nhụy nghe những lời này cảm thấy trong lòng càng thêm chua xót, từ lâu nàng không muốn thành hôn chính là sợ những chuyện so sánh mù quáng cùng giả tạo vô tận này.

Nàng làm sao không biết nam tử đều thích nữ tử phẩm hạnh hiền lương, Hề Nhụy tự biết bản thân không phải loại nữ tử kia, dứt khoát không muốn đi gây họa cho gia đình người ta.

Nhưng bây giờ lại không thể do nàng lựa chọn.

"Con biết rồi”. Nàng cúi đầu rầu rĩ đáp một tiếng, sau đó do dự ngập ngừng, "Phụ thân...con có thể đến huyện Đan Dương thăm ngoại tổ mẫu một lần trước khi thành hôn hay không?”.

Trước kia đều là mẫu thân dẫn nàng đi, sau đó mẫu thân qua đời cũng không có người dẫn nàng đi, sau này nếu gả cho người khác, cơ hội có thể đi hết sức xa vời.

Hề Quảng Bình im lặng, nhìn dáng vẻ thật cẩn trọng của nàng, tâm trạng không biết làm sao, nữ tử chờ gả tuyệt đối không thể xuất đầu lộ diện.

Nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ không yên lòng của nàng...

Thay vì để cho nàng ở lại kinh đô có nguy cơ bị người khác bắt được điểm yếu không buông, không bằng để cho nàng đi huyện Đan Dương hai tháng, có lẽ khoảng thời gian này trong cung sẽ không triệu kiến nàng.

Vì vậy, hắn khẽ gật đầu: "Đi đi ... Thay mặt cha vấn an ngoại tổ mẫu của con".

......



Cuộc đối thoại này hoàn toàn phá hủy tâm tình coi như tốt của Hề Nhụy, tâm nàng loạn như ma, đối với lần thành thân này càng thêm sợ hãi.

"Tiểu thư, người không cần ủ rũ mặt mày, người xem hôm nay Phụ Quốc Công phô trương sính lễ, cho dù là năm đó khi bệ hạ còn là Thái tử nghênh đón trắc phi cũng không được như vậy!" A Lăng vừa thu dọn đồ đạc vừa trấn an, lại đột nhiên bị Văn Nhân hung bạo gõ một cái.

"Đó là trắc phi, tiểu thư chúng ta gả đi đó là chính thê, Nhất Phẩm Cáo Mệnh, cái này có thể so được sao!" Văn Nhân liếc nhìn nàng ấy một cái.

A Lăng lẩm bẩm đá nàng một cước.

Hề Nhụy chống cằm nhìn hai người đùa giỡn, đáy mắt không có điểm sáng: "Phụ Quốc Công phủ có tiền hơn nữa thì có ích lợi gì? Đến lúc đó hắn một người không vui liền ném cho ta một phong hưu thư, còn không phải là giỏ trúc múc nước thành công dã tràng sao?”.

Tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, nàng ở nhà mẹ đẻ còn có phụ thân cùng nãi nãi bao dung.

Nhưng sau khi xuất giá người nàng phải đối mặt chính là công gia lãnh huyết có khả năng ăn huyết nhục, tấn công trực diện Hung Nô vương đình!

Nghĩ như vậy, nàng càng thêm ủ rũ.

"Phi phi phi! Tiểu thư đây là đang nói cái gì, mau mau súc miệng!" Nói xong A Lăng đưa một chén trà qua.

"...".

Văn Nhân không nói gì đẩy A Lăng ra xoa vai Hề Nhụy: "Tiểu thư nhà chúng ta hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương như vậy, Kỳ công gia thấy nhất định sẽ vô cùng thương yêu, còn nữa, tiểu thư là do bệ hạ đích thân phong Nhất Phẩm Cáo Mệnh, công gia cho dù không nể mặt lão gia, chẳng lẽ ý chỉ của bệ hạ cũng không tuân theo sao?”.

Nghe vậy Hề Nhụy nháy mắt mấy cái, nghịch ngón tay như có điều suy nghĩ.

"Nhất Phẩm Cáo Mệnh, cũng là nhất phẩm?".

Mấy ngày trước bị chuyện tứ hôn làm cho đầu óc choáng váng, trái lại không để ý nửa đoạn sau của thánh chỉ sắc phong như thế nào.

"Đó là đương nhiên, tiểu thư của chúng ta...".

Bọn họ còn đang lải nhải, Hề Nhụy lại nghĩ đến rất nhiều năm trước đồng liêu của phụ thân dẫn phu nhân đến cửa bái phỏng, tuy nàng còn nhỏ nhưng cũng có thể nghe đại khái.

Nếu nhớ không nhầm vị phu nhân kia là Tứ Phẩm Cáo Mệnh, quan viên kia còn cùng phụ thân oán giận kinh quan bổng lộc ít ỏi, cho dù là bổng lộc một tháng của hai người cũng không đủ chống đỡ chi tiêu của một đại gia đình.

Cho nên...

Cáo mệnh tuy không có thực quyền, nhưng cũng có bổng lộc!

Thậm chí nhất phẩm còn cao hơn so với phụ thân.

Hề Nhụy đột nhiên ngồi thẳng người, khóe miệng không kiềm được nhếch lên.

Cho nên kỳ thật nàng chỉ cần an phận thủ thường, không nói lung tung trước mặt công gia, thuận theo tâm tình của hắn tìm cho hắn vài hồng nhan tri kỷ, chính mình liền có thể canh giữ bổng lộc Nhất Phẩm Cáo Mệnh kia trải qua thập phần vui vẻ!

A Lăng và Văn Nhân cùng nhau tâng bốc chợt dừng lại.

Sau đó bọn họ nhìn tiểu thư nhà mình không hiểu sao lại gật gật đầu.

"...?".

Hề Nhụy im lặng, buồn bực trong trí tưởng tượng của bản thân đã ít đi một nửa.

Cũng đã được an ủi.