Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 4



Hề Nhụy cảm thấy cổ họng căng lên, mặt xám như tro tàn, ngón tay ấn trên bệ cửa sổ run rẩy dữ dội.

Tên cẩu vật này, cái gì mà những chuyện của chúng ta trong quá khứ??

Dây dưa không được lại đến cưỡng ép làm ô uế sự trong sạch của nàng, lời nói đen tối không rõ ràng làm như nàng phụ tình gì nam tử tâm si!

Một chân Hề Nhụy đặt ở bệ cửa sổ vừa định nhảy xuống, nhưng khi nhìn xuống phía dưới thì cứng đờ tại chỗ.

Tầng hai của Du Minh phường này... Quả thật là cao một chút.

Trái tim nàng lạnh đi một nửa, suy nghĩ trong đầu dĩ nhiên trăm chuyển ngàn hồi.

Nếu là nhảy xuống như vậy, tư thế không đứng đắn không nói, ít nhất phải gãy một chân.

Còn có tại sao bức tường đầy rêu này lại thô ráp như vậy? Thậm chí còn có thể nhìn thấy vài góc cạnh sắc bén, nếu không biết mà từ trên cao chạm tới, chẳng phải là sẽ hủy dung sao??

Tê…

Nghĩ đến đây, đột nhiên mí mắt Hề Nhụy nhảy dựng, một chân bước ra ngoài bắt đầu tự giác lui về phía sau.

"Cô nương có cần hỗ trợ không?" Đột nhiên một giọng nam nhân vang lên, tiếng nói giống như nước chảy xiết, hắn giống như đang cười, mang theo điểm chế nhạo.

Nàng cả kinh run lên, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Quý Bắc Đình khoanh tay trước ngực dựa vào bệ cửa sổ cách vách, mặt đầy bỡn cợt.

"Nếu cô nương không ghét bỏ ở sương phòng đơn sơ có thể theo bệ cửa sổ bò tới, như vậy Chương công tử sẽ không tìm được cô".

"...?”.

Cổ họng Hề Nhụy khẽ nghẹn, kinh ngạc khiến nàng cũng không nghĩ tới nam tử xa lạ này làm sao biết được quan hệ cùng thân phận của bọn họ.

Bò?

Nàng dùng ánh mắt phức tạp đo khoảng cách hai cửa sổ.

Kết quả đề nghị này đại khái là nàng trực tiếp nhảy xuống với nửa đường rơi xuống thật sự là khác biệt.

"...Đa tạ công tử, tạm thời không cần".

Bị hắn quấy rầy, Hề Nhụy triệt để bỏ đi ý niệm chạy trốn qua cửa sổ.

Nàng ngượng ngùng thu chân lại, Giang Dư Mộc ở phía sau bị hành vi của Hề Nhụy làm sững sờ tại chỗ, thấy thế vội tiến lên đỡ lấy nàng : "Nhụy Nhụy, cô đừng dọa ta”.

"Ta không có gì đáng ngại...".

Cách cánh cửa nghe tiếng của tên lãng tử ăn chơi quần là áo lượt kia càng lúc càng lớn, Hề Nhụy khó khăn mấp máy môi, thân thể nàng dựa vào Giang Dư Mộc, trong đầu đều là xong rồi.

"Tiểu thư, nếu không..... nếu không gọi Mạc hộ vệ tới? "Văn Nhân thăm dò.

Nghe vậy trước mắt Hề Nhụy bỗng nhiên sáng ngời.

Phải! Nàng vẫn còn có hộ vệ! Đó là nàng dùng ba thành (30%) tiền tiêu vặt hàng tháng để thuê!

Được nhắc nhở, Hề Nhụy hiểu ra, nàng đi đến bên cửa sổ, quét mắt nửa ngày.

Quả nhiên nhìn thấy xe ngựa của bọn họ đang dừng ở hậu viện, ở bên cạnh có một đại hán uy vũ.

Người nọ chính là hộ vệ mà lần trước lúc Hề Nhụy bị Chương Miễn bao vây đã bỏ tiền ra thuê, vì phòng trường hợp nếu gặp lại Chương Miễn liền có thể chạy thoát, chỉ là hôm nay muốn nói chút chuyện riêng với A Mộc nên không để hắn theo sát.

Nếu muốn nói vì sao là chính mình tự bỏ nhiều tiền ra thuê, kia tất nhiên là bởi vì Hề Quảng Bình keo kiệt muốn chết .

Theo lời ông nói, không ra ngoài sẽ có thể giải quyết phiền toái vì sao còn phải tiêu tiền?

"Mạc Sơn, Mạc Sơn...".

Hề Nhụy quơ cánh tay ý đồ khiến Mạc Sơn chú ý, nhưng từ đầu đến cuối Mạc Sơn người cũng như tên, như núi không nhúc nhích.

"...”.

A Lăng cầm chén trà bạch ngọc vừa rồi tiểu thư uống qua: "Tiểu thư, không bằng ném cái này xuống, Mạc hộ vệ nhất định có thể nghe thấy tiếng vỡ".

Hề Nhụy cắn răng nhìn chén trà, tầm mắt có chút do dự lướt qua trong phòng.

"Đổi cái kia”. Nàng đưa tay chỉ vào một góc không đáng chú ý, một cái chén sứ nhỏ bị phủ một lớp bụi.

Nhìn bẩn thỉu như vậy, hẳn là rẻ hơn không ít.

Văn Nhân hiểu ý, lập tức cầm tới: "Tiểu thư yên tâm, cái này đã là chén sứ rẻ nhất trong phòng rồi, bất quá bồi thường ba đồng là được”.

Vậy mà còn phải bồi thường ba đồng...?



Mười cái ba đồng là có thể mua được một hộp son hời trong ngày giảm giá của Lưu Ly các rồi!

Nhưng mà bất quá Hề Nhụy chỉ là đau lòng một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy chạy trốn quan trọng hơn, nàng cắn răng nhận lấy chén sứ sau đó ném xuống.

Xoảng…

Tiếng đồ sứ vỡ cuối cùng kinh động Mạc Sơn lãng tai kia.

"Tiểu thư?".

Tiếng nam tử hùng hậu như chuông, coi như là cách một tầng lầu cùng nửa sân, Hề Nhụy cũng loáng thoáng có thể cảm nhận được vách tường kia rung động.

"....Trước tiên ngươi đừng nói chuyện, đi lên đây”. Nàng vẫy tay với hắn, không chút nghi ngờ rắng nếu hắn còn nói thêm hai câu nữa sẽ dẫn Chương Miễn kia tới.

Nhưng rốt cuộc lãng tai vẫn là lãng tai.

"Tiểu thư có gì phân phó?". Một tiếng này thậm chí còn to hơn vừa rồi.

Chân Hề Nhụy run lên: "...".

Nàng vội làm một động tác 'chớ lên tiếng', sau đó khoa tay múa chân để hắn theo cửa sổ đến phòng đưa nàng xuống.

Giờ phút này cuối cùng Mạc Sơn cũng hiểu được ý của chủ nhân mình, hắn tiến lên hai bước, nghiêm trang giải thích: "Tiểu thư, nô tài sẽ không khinh công, độ cao này sợ là không lên được, chờ nô tài đi từ tiền viện lên”.

"Đừng!" Hề Nhụy sắp ngất xỉu, nếu có thể đi từ tiền viện còn cần hắn làm gì!

Nhưng...

"Khinh công không phải là tố chất cơ bản của hộ vệ các ngươi sao??".

Mạc Sơn: "Hồi tiểu thư, năm trăm văn một tháng mới có thể khinh công, chúng ta ba trăm văn một tháng không biết khinh công”.

Hề Nhụy gần như tuyệt vọng: "...".

Phí phạm ba trăm văn.

Vị trí sương phòng của Quý Bắc Đình cùng sương phòng của các nàng vừa vặn ở chỗ ngoặt của lầu các.

Cho nên, hai cửa sổ bên ngoài cũng không phải xây song song, vị trí của hắn đúng lúc cũng có thể nhìn thấy nửa gian bên kia.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn nắm tay để lên môi ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt viết 'Cô nương có muốn hỗ trợ hay không'.

Hề Nhụy bị động tĩnh của hắn kéo tư tưởng trở về, nhưng không đợi nàng đáp liền bị Giang Dư Mộc kéo ra phía sau.

"Công tử xem đủ rồi thì mời trở về đi”.

Giang Dư Mộc ở bên cạnh quan sát nửa ngày, luôn cảm thấy người này cười đến không có ý tốt, e sợ Hề Nhụy sẽ bị gạt, bởi vậy nói chuyện cũng nặng lời hơn một chút.

Ánh mắt Quý Bắc Đình dừng trên người nữ tử tuổi xấp xỉ Hề Nhụy, nhưng đã xoắn búi tóc của phụ nhân trên đầu: "Thế tử phi chớ hoảng sợ, tại hạ không phải là người xấu”.

Dứt lời, Giang Dư Mộc càng thêm cảnh giác.

Hắn làm sao biết mình là thế tử phi?

Nhìn ra hồ nghi của nàng, Quý Bắc Đình lúng túng sờ sờ mũi, lúc này mới nhớ tới chưa từng gặp qua người trước mặt, rất có loại chột dạ nghe lén bị phát hiện.

Trong đầu linh quang chợt lóe, hắn ôm quyền nói: "Tại hạ là đại công tử của Phủ thừa tướng, Công bộ chủ sự Quý Bắc Đình, đêm giao thừa ở cung yến năm nay, xa xa đã gặp qua phong thái của thế tử phi."

Nháy mắt Giang Dư Mộc liền sáng tỏ, cái tên Quý Bắc Đình này nàng cũng không xa lạ gì.

Nhi tử Thừa tướng, cũng là thám hoa trẻ tuổi nhất trong triều, lập tức sinh ra vài phần kính nể, ngay cả địch ý vừa rồi cũng tiêu tán không ít.

"Thì ra là Quý công tử”.

Mà sau khi nghe được thân phận của hắn ánh mắt Hề Nhụy chợt sáng lên.

Bổng lộc của Thừa tướng cao hơn phụ thân nhiều, công tử nhà Thừa tướng kia thuê hộ vệ nhất định là có năng lực, nghĩ tới đây tầm mắt nàng lướt qua Quý Bắc Đình nhìn về sương phòng phía sau hắn.

Quả nhiên mơ hồ có bóng người.

"Nghe đại danh Quý công tử đã lâu, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được ở chỗ này, tiểu nữ thật vinh hạnh”.

"Tiểu thư quá khen”. Quý Bắc Đình mỉm cười, chờ nàng nói tiếp.

Hề Nhụy không được tự nhiên thay đổi tư thế đứng, mặc dù cách cửa sổ chào hỏi quá mức quỷ dị, nàng cũng phải kiên trì: "Không biết Quý công tử có thể đem hộ vệ cho tiểu nữ mượn dùng một lát được không?”.

Nói xong nàng lại đem ánh mắt hướng về phía sau Quý Bắc Đình, nhưng lần này lại không còn mơ hồ như vừa rồi, nàng bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với một đôi mắt lệ mâu như chim ưng.



Lập tức không khí quanh thân bị ngưng đọng, cuối cùng Hề Nhụy không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào khác, đột nhiên đồng tử co rụt lại, tim điên cuồng nhảy dựng, nàng ngây ngốc tại chỗ, giống như bị đoạt hồn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một cỗ hàn ý vô cớ từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

Chỉ là lướt qua trong nháy mắt rồi biến mất, thậm chí nàng còn không thấy rõ diện mạo của người nọ liền bị thân hình Quý Bắc Đình cản lại.

"Nhụy Nhụy, Nhụy Nhụy?" Thấy nàng khác thường, Giang Dư Mộc kêu hai tiếng.

Hề Nhụy như mới tỉnh lại từ đại mộng, nhưng sau lưng phủ đầy một tầng mồ hôi lạnh lại biểu thị chuyện vừa rồi cũng không phải ảo giác.

"...Tất nhiên... ta không phải là... cũng không phải muốn chiếm tiện nghi của công tử, ta có thể dựa theo giá thị trường trả tiền...".

Trải qua chuyện vừa rồi, giọng nói của nàng đứt quãng, ánh mắt kia quá mức sắc bén dọa người, thế cho nên tới bây giờ đều làm cho lòng nàng sợ hãi.

Cho nên, ...

Đây chính là uy lực của hộ vệ giá năm trăm văn đi!

Quý Bắc Đình nghẹn lời, chỉ cảm thấy áp lực phía sau đột nhiên giảm xuống vài độ, lãnh ý bắt đầu khởi động trong không khí tựa hồ muốn ngưng tụ nơi này thành băng.

Thấy hắn không nói gì, Hề Nhụy chỉ coi như giá cả không đủ, nghĩ đến Chương Miễn nhìn chằm chằm phía dưới, lại cảm thấy đôi mắt lăng liệt vừa rồi cũng không tính là đáng sợ.

Thậm chí còn nghĩ người nọ nhất định có thể đánh.

Cảm giác an toàn lại nhiều hơn vài phần.

Vì vậy, nàng cắn răng: "Ta trả một lượng bạc”.

Không thể nhiều hơn nữa!

Hề Nhụy sờ sờ trên người mới nhớ tới mình căn bản không có một lượng bạc.

"Ta... chờ ta hồi phủ sai gã sai vặt đưa đến phủ Thừa tướng...".

Đầu nàng to như cái đấu, ngón tay đan xen không ngừng siết chặt, e sợ hắn không đáp ứng.

Không thể chậm trễ hơn nữa, nàng tuyệt đối không thể bị người ta nhìn thấy ở chỗ này, hơn nữa còn chạm mặt với Chương Miễn.

Trước đây mặc dù gã kia cũng hay vây hãm nàng, nhưng cũng không phải thái quá như hôm nay.

Ngược lại nàng không sợ lời đồn, Kỳ Sóc thì thôi, bất quá là nàng tự nói, không ai coi là thật.

Nhưng Chương Miễn.....

Phàm là nàng và hắn thật sự dính vào dư luận "di tình biệt luyến" chó má này, mặc kệ chân tướng như thế nào cũng sẽ chọc tới một thân rối loạn.

Huống hồ phụ thân vốn có tâm tư để nàng gả cho Chương gia, thế nhưng nàng tìm mọi cách cố chấp mới kéo dài đến hôm nay.

Nếu thật sự bởi vì chuyện hôm nay khiến lời đồn lần thứ hai bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, người trọng sĩ diện như phụ thân nhất định sẽ không mặc nàng hồ nháo nữa.

Thậm chí nàng có thể nghĩ đến cảnh tượng lúc đó sẽ bị đóng gói ném đến Chương phủ như thế nào!

Quý Bắc Đình nhịn cười, con ngươi khẽ liếc về phía sau, hắng giọng một cái như khó xử nói: " 'Hộ vệ' nhà ta tự có suy nghĩ của mình”.

Một câu vừa nói ra, hắn chợt cảm thấy ánh mắt nóng rực sau lưng sắp xuyên thấu hắn.

"Thứ cho tại hạ nói thẳng, phương diện hộ vệ nhận công việc cá nhân này, tại hạ sợ là không giúp được tiểu thư”.

"Nhụy Nhụy, không bằng ta đi ứng phó..." Giang Dư Mộc mím môi, chỉ là còn chưa dứt lời đã bị Hề Nhụy nắm tay.

Chương Miễn làm việc gàn dở, nàng thì thôi, nếu để Giang Dư Mộc nhiễm phải thanh danh kỳ quái gì đó, nàng ấy ở nhà chồng sợ là sẽ không dễ chịu.

Hề Nhụy trầm ngâm một lát: "Hộ vệ đại ca, nếu không, ngài ra giá đi?”.

Quý Bắc Đình thiếu chút nữa đứng không vững.

Trong phút chốc, trong không khí đột nhiên tràn ngập sự yên lặng quỷ dị, bên ngoài rõ ràng còn đang huyên náo không ngừng, nhưng Hề Nhụy lại cảm thấy yên tĩnh đến mức khiến cho nàng không thở nổi.

Ngay khi nàng cho rằng người nọ sẽ không đáp lại, đạo áp bức kỳ dị kia lại chợt dâng lên.

Ở nơi mọi người không thể nhìn thấy, ngón tay Kỳ Sóc khẽ cọ mép chén trà.

Trong con ngươi đen nhánh của hắn như bọc lấy màu mực dày đặc, môi mỏng hiện lên độ cong quỷ dị sau tầm mắt của mọi người, âm trầm trong trẻo, nhưng cũng đủ để cho mọi người nghe thấy.

"Mười lượng”.

Quý Bắc Đình: "? "

Hề Nhụy: "! "

"...".