Cô Tinh Vọng Nguyệt

Chương 13: Huynh đệ





Edit : Thiên Nguyệt

Lọt qua khỏi rào chắn, bên trong có rất nhiều cảnh tượng bắt đầu xuất hiện.

Bên kia rào chắn, có vô số tăng lữ đang khinh niệm chú văn.

Những cổ xe ngựa hoàng gia cao quý, đẹp đẽ cùng hàng hàng cấm vệ quân gác kín các nẻo khiến không khí càng tăng thêm phần bất an, khẩn trương.

Gió thổi tới, từng cánh hoa trắng muốt rơi rụng khỏi đại hòe thụ, trước chùa có một cái giếng nước, nước giếng rõ ràng sáng ngời. Cánh hoa màu trắng xoay tròn một vòng giữa không trung rồi rớt xuống, vô thanh tiêu tán.


Dưới tàng cây, hai nam nhân đang đánh cờ, ván cờ biết bao là đặc sắc.

“Ta thua” – Khuynh Lan sảng khoái cười nói – “Không phải là đối thủ của ngươi.”

Ván cờ này hắn bị thương sát, truy kích không ngừng, kết quả là thua thê thảm.

Một người khác, y phục như có gió mà nhẹ tung bay, khí tức hơn người, không phải Vọng Nguyệt còn có thể là ai?

“Ngươi tiến bộ rất nhiều” – Hắn đạm đạm đáp.

Khuynh Lan và hắn tuy là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng lại hòa hợp kỳ lạ. Vô số năm qua, Khuynh Lan cùng hắn bất đồng, dạo chơi nhân gian, mây mưa thất thường, thật là khoái hoạt.

“Là Nhị ca đã nương tay” – Khuynh Lan cười nói. Thử hỏi thiên hạ mấy người có thể thắng không kiêu? – “Đệ đến buổi hiến tế này vốn định xem năng lực của nhị ca lúc này, không ngờ lại có thể gặp được nhị ca. Hiện tại mọi việc càng lúc càng không dễ dàng, Thủy Tộc không thể không có người quản, Bác Nhã bây giờ có thể coi là kẻ điên rồi”.

Thần sắc vẫn là không thay đổi sao?

“Tại nhân gian chơi đủ chưa, cứ chơi thêm vài năm nữa rồi quay về đi. Nhân thế vốn rối rắm, nhân loại âu cũng là nhân loại, tuổi thọ vốn có hạn” – Vọng Nguyệt lành lạnh nói – “Nếu như ngươi thích Bác Nhã, nàng cũng là của ngươi.”

Bác Nhã là của ta, như vậy Thủy Tộc cũng là của ta, phải hay không là ý tứ này? Hắn không muốn về, việc hắn muốn làm vẫn chưa xong. Thế nào lại cam tâm trở về chấp nhận trói buộc?


Ánh sáng nhạt nhòa thoáng hiện trong đồng tử của Khuynh Lan, hắn nói: “Người Bác Nhã thích là huynh. Nàng tâm ý chưa biến, ta làm sao có thể tiếp thu? Chỉ tiếc, nhị ca, ánh mắt của huynh trước giờ chưa từng lưu luyến trên người nàng lấy một lần.”

Chưa từng lưu luyến trên người nàng …..

Vọng Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy nhãn tình của Khuynh Lan.

Hắn quá quen thuộc với ánh mắt này. Là chuẩn bị bước vào đầu đề câu chuyện sao?

“Ngươi muốn nói cái gì?” – Vọng Nguyệt đạm đạm hỏi. Môi mỏng hé mở, nhìn qua có điểm nguy hiểm.

“Nhị ca, ta hoàn toàn biết rõ” – Khuynh Lan chậm rãi nói – “Huynh biến mất một ngàn năm, huynh đi nơi nào, tuy rằng không có ai biết rõ, nhưng ta lại biết. Muốn hay không nghe ta nói?”

“….” – Hắn chưa vội phản bác, thập phần trầm tĩnh. Đồng tử lại thâm trầm đáng sợ.

“Huynh biến mất một ngàn năm, là trốn trong hàn đàm ở Bất Chu sơn. Tại đó, huynh gặp được một nữ nhân, nữ nhân này, chính là người khiến huynh mất hồn mất vía.”

“Ngươi làm sao biết?”

Hắn hỏi một cách điềm đạm, tựa như việc này với hắn chẳng có liên quan, lại có khí thế áp nhân.


“Ba ngày trước, ta mở ra một tòa thần mộ, bên trong có một cuốn Dao Trì cổ quyển, vừa vặn ghi lại chuyện một ngàn năm trước phát sinh trên Bất Chu sơn. Ta đoán huynh nhất định rất muốn biết rõ, cho nên mượn cơ hội này, tự mình đem cổ quyển đưa tới.”

Khuynh Lan phẩy tay, một thân ảnh xoay người tiến lên, kính cẩn đem phương hạp trong tay đặt lên bàn: “Ta nghĩ đã là đương sự, thì để huynh bảo quản nó là tốt nhất.”

Phương hạp dường như bị một lực tác động, hơi hơi mở ra. Cổ quyển bên trong có thay đổi. Là sức mạnh của hắn.

Ánh mắt hắn đảo đến chỗ nào, đều dẫn tới bụi bặm trên cổ quyển chấn động tới đó.

“Vu nữ Tịch Tinh, thiên nhân, canh gác tại hàn đàm ba nghìn năm. Thủ sơn không thành, dẫn ma độc tự hủy chính mình, sa vào ma đạo, phạt ba nghìn năm sa vào phàm trần, dù có làm gì cũng phải đời đời chịu nhân quả cho tội lỗi của mình.”

Tịch Tinh, nguyên lai, nàng tên là Tịch Tinh.