Cô Tinh Vọng Nguyệt

Chương 15: Gương





Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt

Từ giếng nước truyền đến một cơn gió nhẹ, giờ lành đã đến.

Khuynh Lan phất tay áo, bốn phía liền tĩnh lặng trở lại.

Có mười nữ tử được dẫn đến, dân chúng đứng xem cũng nhất thời đình chỉnh mọi tiếng động.


Mười nữ tử này tư sắc bất phàm, trên mặt bày biểu tình hoảng sợ, có lẽ biết rõ vận mệnh bản thân nay đã định, tuy tâm tư không ai không giống, nhưng đều bày hết trên mặt.

“Tỷ tỷ ngươi là một trong những người này?” Cả hai lúc này đã trèo qua bức tường cao, ẩn thân sau ngọn giả sơn, Tịch Tinh đưa tay viết lên đất.

Vô Xá lắc đầu, trong mười người này không có gương mặt quen thuộc đó. Tỷ tỷ đến tột cùng đang ở nơi nào?

Một nữ tử bị thủ vệ đưa đến bên giếng nước, giãy giụa không ngừng, Vọng Nguyệt tiến lên, đặt một ngón tay lên trán nàng.

Nữ tử đó tựa hồ chưa từng gặp qua người nào có vẻ ngoài ưu mỹ như hắn, liền nhìn đến ngây ngốc. Ngay tại lúc này, ngón tay đang đặt nơi ấn đường của nàng ta truyền đến một cảm giác nóng rực.

Nữ tử bỗng dưng phát điên, thân thể như được hàng tá kinh Phật vây lấy, cực đại thống khổ, thẳng tắp một đường rơi xuống giếng. Người chung quanh hoảng sợ nhưng vẫn không dám thở mạnh, Khuynh Lan vẫn bình thản đứng xem một bên. Chín nữ tử còn lại thấy người kia vừa rồi thống khổ như vậy, bất giấc lạnh run lên.

Giếng nước cuồn cuộn, tay còn lại của Vọng Nguyệt vung lên, một đạo lam hỏa bay lên từ miệng giếng, phi thường mỹ lệ. Cũng tại thời khắc đó, thân thể hấp hối của thiếu nữ kia cũng bay lên khỏi giếng, nàng ta nằm bệt trên đất, hơi thở mong manh.

“Không phải nàng ta” Ngôn ngữ lạnh lẽo từ môi Vọng Nguyệt thốt ra.

“Nếu đã không phải, tâm tư khổ cực kiếm tìm cũng trở nên vô dụng, giết nàng ta đi” Khuynh Lan khoát tay, không để ý đến những giọt nước mắt của thiếu nữ nọ, thị vệ tiến lên đem nàng lôi vào hậu viện.


Quả thật khiến người sợ hãi, Vọng Nguyệt công tử đó vốn thật đáng sợ, nhưng so với vị Khuynh Lan đại nhân này thủ đoạn lẫn tàn độc đều không thể sánh. Dân chúng đứng xem náo nhiệt cũng cảm thấy tàn khốc, các nữ tử còn lại xem như biết rõ mệnh mình, ôm nhau khóc ồ lên.

Vô Xá lòng như lửa đốt, lên tiếng mắng: “Đúng là hỗn đản!” Tay hắn siết chặt thành nắm đấm, cứ như sắp nhảy ra đến nơi, Tịch Tinh hoảng hốt nắm chặt tay hắn, khẩn trương nhìn theo ánh nhìn của Vô Xá.

Lại là người đó …. Hắn quả nhiên không phải người thường …. Ngón tay Tịch Tinh trở nên lạnh như băng, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng biết rõ hắn đang làm gì. Nghi thức này quá đỗi quen thuộc với nàng. Mấy ngày nữa là ngày mặt trăng che khuất ánh dương, như vậy mà nói, đó chính là ngày kết giới bảo vệ thần khí suy yếu nhất trong năm, nếu muốn tiến vào kết giới phải thông qua nghi thức này.

Nàng thật sự không mong bọn họ tìm ra tế phẩm thích hợp …. Tịch Tinh đưa mắt nhìn chằm chằm đám nữ tử, nếu trong đó tìm được tế phẩm thích hợp thì đúng là hạo kiếp!

Vô luận thế nào, phong ấn đó không được mở! Nhưng nếu sự việc thật sự xảy ra, nàng phải làm sao? Nàng có tài năng gì để ngăn cản? Phải giết bọn họ để ngăn cản sao ….

Tịch Tinh cảm thấy kinh sợ vì chính ý nghĩ của mình, bây giờ đã trải qua rất nhiều năm, nàng không còn phải suốt ngày bảo hộ sinh địa, sát tâm của bản thân từ lâu cũng đã tiêu tan.

Vậy mà bây giờ lại đột nhiên hoảng loạn như vậy. Trong lòng nàng minh bạch, bản thân không cho phép bất kỳ sự việc ngoài ý muốn nào xảy ra. Nếu như thật sự đây là buổi tế nhằm mở ra thần ấn, nàng buộc phải giết chết tế phẩm …. Nhưng vạn nhất bọn họ đều không phù hợp? Vạn nhất nàng đã lầm?

Bản thân nàng có đủ năng lực để đối kháng với nam nhân đó sao? Tịch Tinh nhất thời kinh nhiễu, khí huyết bốc lên cao, thân thể lạnh băng bỗng ấm áp kinh nhân.


Không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của đám nữ tử, năm sáu người kéo nhau giằng co, Vọng Nguyệt quay đầu nhìn Khuynh Lan, chậm rãi nói: “Các nàng ta là tìm ra ở đâu? Thể chất sai vô cùng, dâng lên tế phẩm như vậy thật không thể có kết quả tốt nào.”

“Không gấp, cứ tiếp tục, thế nào cũng tìm ra một người phù hợp” Khuynh Lan hớp một ngụm trà, dịu dàng nói “Hậu viện vẫn còn vài người tư chất rất tốt.”

Hậu viện …. Vừa nghe thấy lời này, Vô Xá lòng như lửa đốt quay sang Tịch Tinh: “Nơi này không có tỷ tỷ của ta, nhất định tỷ ấy bị nhốt sau hậu viện, chúng ta men theo dòng người đến hậu viện tìm tỷ tỷ của ta!”

Tịch Tinh gật đầu, không hiểu sao khi nhìn nam nhân đang chủ trì nghi thức kia, nàng có một cảm giác quái dị khôn tả.

Điều bất an đang quẩn quanh trong tâm nàng rốt cuộc là gì …..