Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 109



Thấy tiểu bá vương và bà nội nó đều không nói lời nào, Từ Hương Quyên dứt khoát kéo lấy tiểu bá vương, "Đi, tao dẫn mày sang bên tổ dân phố, tìm chủ nhiệm bình phán phân xử, điều giải mâu thuẫn một chút."

"Cô làm gì vậy! Mau mau thả cháu tôi ra!" Bà nội tiểu bá vương xem như nóng nảy rồi, thật sự Từ Hương Quyên kéo cháu nó đến tổ dân phố, bắt đầu lôi kéo cháu bà ta với Từ Hương Quyên.

Từ Hương Quyên: "Ở chỗ này ai không biết đức hạnh cháu trai nhà bà? Trẻ con không xin lỗi, tôi liền luẩn quẩn trong lòng, phải tìm chủ nhiệm tổ dân phố điều giải, bắt thằng nhỏ xin lỗi con nhà tôi mới được, nếu cả tổ dân phố cũng không cách nào bắt nó xin lỗi hoặc là bắt cha mẹ nó xin lỗi, vậy thì đi đồn công an câu lưu một trận, nhờ cảnh sát nhân dân phối hợp, đừng có tưởng rằng bọn tôi từ bên ngoài tới liền dễ bắt nạt."

Bà nội tiểu bá vương: "Hùng hổ dọa người với một đứa bé như vậy, có phải người lớn không vậy?"

Từ Hương Quyên: "Mặc kệ có phải người lớn hay không, hôm nay tôi kiểu gì cũng phải đòi một cách giải quyết, Qua Qua Ngưu Ngưu xách cơm sáng lên, đi theo mẹ đem thằng nhóc thúi này đến tổ dân phố."

Qua Qua dẫn Ngưu Ngưu đi lấy cơm sáng mẹ để trên đất, trên khuôn mặt béo nhỏ của Ngưu Ngưu còn treo nước mắt, chỉ là không còn khóc nữa, Qua Qua nghĩ nghĩ, bảo Ngưu Ngưu tiếp tục khóc.

Nhóc mít ướt Ngưu Ngưu không biết vì sao chị muốn nhóc tiếp tục khóc, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại nhịn không được mà oa oa khóc lên.

"Em trai tao khóc, mày cần phải nói xin lỗi." Qua Qua dẫn theo em trai về lại bên người mẹ, nói với tiểu bá vương đang bị mẹ kéo lấy.

Bé bảo Ngưu Ngưu tiếp tục khóc, trẻ con khóc thật rất phiền rất nghiêm trọng, bé thật sự không khóc được, nhưng bé có thể bảo Ngưu Ngưu khóc ra.

Từ Hương Quyên không thuận theo không buông tha làm tiểu bá vương hoàn toàn ngốc rồi, ngày thường cũng chỉ bắt nạt trẻ con, chưa từng trực tiếp giao lưu với người lớn nào khác trừ bỏ trưởng bối trong nhà, rốt cuộc là chưa từng gặp người lớn nào dữ như cô vậy, ngốc hoàn toàn có thể hiểu.

Bên này là khu trường học, các phụ huynh cơ hồ đều là loại hình thông tình đạt lý, mỗi lần dù cho tiểu bá vương có bị cha mẹ người ta tìm tới, cuối cùng đều là chuyện gì cũng chả có.

Giờ nghe được đồn công an thì căn bản là không dám làm yêu, đặc biệt là cái dì điên trước mắt này nhìn thấy con trai mình khóc xong, sức lớn đến kinh người, trực tiếp giật phăng nó ra từ trong tay bà nội nó.

"Thật xin lỗi!" Cũng chả cần bà nội khuyên đâu, tiểu bá vương trực tiếp hô.



Từ Hương Quyên kéo thằng nhóc đến trước mặt con nhà mình, "Đối mặt với người ta mà xin lỗi, đừng có hướng lên trời nói thật xin lỗi."

Tiểu bá vương không có cách nào, chỉ có thể xin lỗi với hai đứa nhỏ.

Ngưu Ngưu vốn dĩ đang khóc, bị tiểu bá vương xin lỗi dọa sợ, khóc đến càng dữ hơn, cộp cộp cộp chạy tới sau lưng mẹ trốn tránh khóc.

Từ Hương Quyên: "Qua Qua, Ngưu Ngưu, tụi con nguyện ý chấp nhận lời xin lỗi của nó không?"

Qua Qua cũng nghe mấy bạn nhỏ khác nói rồi, biết tiểu bá vương vẫn là kẻ tái phạm, "Không muốn, về sau mày không được bắt nạt trẻ con nữa, nếu mày lại bắt nạt ai, bọn tao cùng nhau đánh mày."

Ngưu Ngưu thút tha thút thít trả lời: "Không... muốn!"

Các bạn nhỏ chung quanh sôi nổi cùng nói đánh mày theo.

Từ Hương Quyên: "Có nghe chưa? Con nhà tao nói không muốn, lần sau mà để tao phát hiện mày đánh con nít nữa, tao trực tiếp cho mày vào nhà lao, còn bà già bà nữa, bà nghe rồi chứ, quản cháu nội bà đi, cháu nội bà có thể đánh một hai đứa nhỏ, chẳng lẽ còn có thể đánh thắng được một đám nhỏ?

Để đến lúc đó đánh hư mất chỗ nào của cháu nội bà, một đám phụ huynh bọn tôi tìm mấy bà lén giải hòa, rốt cuộc đều là con nít nó chơi chơi, xem nhẹ, bà nhìn đám nhỏ này đi, đứa nào lớn hơn cháu nội bà?"

Nói tiểu bá vương xong, Từ Hương Quyên ngay cả bà nội nó cũng không quên sỉ một trận.

Bà nội tiểu bá vương thối mặt dẫn tiểu bá vương đi rồi, sương lạnh trên mặt Từ Hương Quyên lập tức tản đi, ấm giọng nói với các bạn nhỏ chung quanh: "Mấy đứa, về sau mà gặp phải trẻ con hư như này thì đừng sợ, nói cho ba mẹ hoặc là kéo các bạn khác cùng đi tổ dân phố, biết tổ dân phố ở đâu không?"

"Con biết." Một bé gái thoạt nhìn cũng mới 4-5 tuổi trong đó nói.

Đa số cha mẹ tình nguyện việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, đều không muốn đi tìm cha mẹ cái đứa bé hư hỏng kia, bọn họ thật sự là tú tài gặp binh, có lý nói không rõ, sợ ầm ĩ cho chuyện nó căng, bèn dứt khoát dỗ con, coi như chưa có việc gì phát sinh.

Dư lại số ít các cha mẹ nguyện ý đòi công đạo cho con mình, lại là đòi cũng vô dụng, tìm cũng vô dụng, chả giải quyết được gì, này đây liền tạo thành kết quả là rất nhiều bé dù có bị bắt nạt cũng không muốn nói với người lớn...... À, nói thì vẫn là phải nói, bị bắt nạt ba mẹ sẽ còn cho kẹo ăn.

Từ Hương Quyên: "Nếu bị bắt nạt mà nói cho ba mẹ là vô dụng, tụi con liền đi tìm các dì, các bà, các bác ở tổ dân phố, bọn họ đều sẽ nguyện ý giúp đỡ tụi con, có điều tốt nhất là đừng để một bạn nhỏ đi, phải tới mấy bạn nhỏ bị bắt nạt đi cùng nhau, như vậy thì tụi con sẽ không vì một mình mà sợ hãi."

Thật ra là người nhiều sức lớn, cha mẹ mấy đứa bé này không ít người điều kiện gia đình tốt, thật sự xáp lại với nhau, ấy chính là chuyện lớn.

Một bé trai hỏi: "Thật sự sẽ quản con nít chứ ạ?"

Từ Hương Quyên nghe câu thật sự sẽ quản con nít chứ ạ kia, còn có hơi khó chịu, bế lên Ngưu Ngưu khóc lóc không dừng được, khẽ vuốt lưng Ngưu Ngưu, nói với bọn nhỏ: "Mấy đứa cứ nói cho các dì các bác và các bà, đứa nhỏ hư bắt nạt mấy đứa thế nào, mấy đứa muốn bọn họ đi giáo dục cha mẹ đứa nhỏ kia kia, nếu bọn họ không muốn giúp con nít, vậy thì bé nào bị bắt nạt liền tìm Qua Qua với Ngưu Ngưu đi, để Qua Qua và Ngưu Ngưu tới tìm dì, dì giải quyết cho mấy đứa."

Chỉ mong mấy đứa nhỏ không cần thêm phiền toái cho người ta, rốt cuộc hôm nay cô đã dạy dỗ thằng nhóc hư kia một trận, gần đây hẳn sẽ không dám gây sóng gió.

"Mẹ em rất lợi hại." Qua Qua gật đầu.

"Mẹ... Em... Lợi hại." Ngưu Ngưu vừa khóc vừa học chị nói, mẹ không chỉ nói bị bắt nạt tìm chị, còn nói tìm Ngưu Ngưu, nhóc không thể khóc, khóc liền không có ai tìm nhóc, Ngưu Ngưu cố ngừng nước mắt.

Mấy đứa nhỏ sôi nổi nói biết rồi.

Nói với đám nhỏ chung quanh rằng muốn dẫn Qua Qua và Ngưu Ngưu đi ăn sáng trước, chờ Qua Qua và Ngưu Ngưu ăn xong sẽ chơi với các bé.

Bên ngoài sân thể dục nhỏ, hai đứa bé cơm nước xong, Từ Hương Quyên kiên nhẫn nói: "Qua Qua và Ngưu Ngưu chơi ở bên này, mẹ về đưa cơm sáng cho ba."

Ngưu Ngưu khóc thành như vậy, tuy bây giờ không khóc, nhưng sau khi khóc cái mặt béo nhỏ đỏ bừng, không biết sẽ nghĩ là chịu ấm ức gì lớn lắm.

Chẳng qua đứa bé 2-3 tuổi cứ như vậy, bị cướp món đồ chơi cũng có thể khóc lớn lên.

Hai đứa nhỏ đồng thời đáp: "Dạ!"

Từ Hương Quyên: "Có bị thương không? Đau không? Nếu đau thì nói với mẹ."

"Không đau." Ngưu Ngưu ăn no, tâm tình sáng sủa lên, vừa nãy bị ngã dập mông hai lần, nhưng ảnh hưởng không lớn với nhóc.

Qua Qua: "Con cũng không đau, mẹ, vừa nãy tụi con đánh thằng đó, nó chắc chắn sợ tụi con rồi."

Thật sự là quá giải hận á.

Từ Hương Quyên nhẹ nhàng vò mái tóc của hai đứa nhỏ: "Về sau đừng để ý mấy đứa hư như này, nếu bọn nó dám bắt nạt tụi con, trực tiếp nói cho mẹ, hai đứa nhỏ tụi con đánh không lại, liền gọi mấy đứa nhỏ chung quanh tới hỗ trợ."

Từ Hương Quyên từ trong những lời ríu rít của sắp nhỏ và lời lẽ khắc nghiệt của bà già kia mà biết cái khu này hẳn là biết rõ cả nhà họ là dân quê mới chuyển tới, bọn nhỏ chính là thuật lại nguyên thoại, thằng nhóc hư kia gọi con cô là đồ quê mùa tới từ nông thôn đó.

Cái loại kỳ thị địa vực này cô không cách nào tiêu trừ, nhưng cô không muốn hai đứa nhỏ và A Ninh chịu ảnh hưởng, cái loại lời như đồ nhà quê tới từ nông thôn này được nói ra từ trong miệng trẻ con, cô nói luôn ở đây, trực tiếp đánh nó thay cha mẹ nó.

Chẳng chút lễ phép nào, con trẻ không quy củ, thật là nát đến rễ.

Qua Qua: "Mẹ, con biết rồi."

Ngưu Ngưu: "Con cũng biết."

Hai đứa bé không sao hết, Từ Hương Quyên cầm lấy cơm sáng dư lại về nhà.

Chờ dì vừa đi, mấy đứa bé chung quanh lập tức vây lại đây, "Qua Qua, Ngưu Ngưu, mẹ tụi em thật là lợi hại, là đại anh hùng, đánh người xấu."

Một bé từng bị bắt nạt nói: "Mẹ của Qua Qua và Ngưu Ngưu thật sự rất lợi hại, lần trước đứa bé hư kia đẩy mình vào mương nước nhỏ đó, mình nói cho ba mẹ là nó đẩy mình, ba mẹ biết mình không phải đứa bé nói dối, nhưng mà chỉ là bảo mình tắm rửa, mua quần áo mới cho mình và mua kẹo cho ăn, quay đầu lại nó vẫn là bắt nạt mình, ba mẹ mình nói nó là đồ tiểu vô lại, bà nội nó là lão vô lại, bảo mình đừng ra ngoài chơi một mình, phải chơi với mọi người."

Thật ra thì lũ trẻ bên này dù có là tự mình nghịch ngợm làm dơ quần áo, về nhà nói là bị tiểu bá vương bắt nạt, ba mẹ đều sẽ không nói một lời nói nặng, còn cho kẹo, cho bánh quy, cho sữa bò ăn.

Tiểu bá vương không chỉ có thanh danh thúi trong lũ trẻ, ở bên chỗ mấy người lớn cũng chả tốt đẹp gì.

Cha mẹ nhà ai nói đến tiểu bá vương này không phải vẻ mặt chán ghét chứ? Đương nhiên còn có cái bà nội kia.

Bọn họ biết cha mẹ tiểu bá vương bận bịu, cả ngày không thấy người, tiểu bá vương để cho bà nội trông, ông nội tiểu bá vương đã qua đời, đứa nhỏ này đã bị bà nội nó chiều hư rồi.

Có một đứa trẻ nói, mấy đứa trẻ khác cũng kể lại kinh nghiệm bị bắt nạt của mình cho Qua Qua và Ngưu Ngưu.

Theo thời gian chuyển dời, càng ngày càng nhiều đứa trẻ tới sân thể dục chơi, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ vây quanh Ngưu Ngưu và Qua Qua, bọn họ xem náo nhiệt cũng vây qua đó.

Nghe được là tiểu bá vương, mọi người cùng chung kẻ địch, Lâu Linh Lộc lại đây nghe được là mọi người đang kể anh họ cô bé lại bắt nạt người ta, hơn nữa là bắt nạt Qua Qua và Ngưu Ngưu mới tới, cô bé liền tức giận, "Về sau chị nói cho ba mẹ anh ta, bà nội anh ta chỉ biết nuông chiều trẻ con, chiều hư trẻ con rồi."

Đạo lý mà một đứa trẻ đều hiểu, cố tình bà nội tiểu bá vương lại không nhìn ra, vẫn cứ cảm thấy mình không sai, cậy già lên mặt.

Dì với dượng bận cực kỳ, Lâu Linh Lộc cũng là tới lúc tết mới có thể thấy được bọn họ, ngày thường căn bản là không thấy được, dượng còn có thể đánh con nít đó, đến lúc đó dập một trận là được.

Lâu Linh Lộc có thể là đứa bé duy nhất không bị tiểu bá vương bắt nạt ở cái mảnh này, dù sao cũng là anh em họ.

Tuy tiểu bá vương đã quây cô bé vào trong doanh địa của mình, nhưng cô bé mới sẽ không chơi với đứa trẻ hư đâu, cứ việc đứa trẻ hư là anh họ, cũng không được.

Chính là Cát Tuyết Nhã đó, bạn tốt của Lâu Linh Lộc, đều từng bị túm bím tóc, tiểu bá vương quả thực là đứa bị người chê chó ghét ở cái mảnh này.

Qua Qua nói nhiều nhất, mọi người nói chuyện bé đều có thể đáp lời được, Ngưu Ngưu bám theo chị nói, trong lúc nhất thời một đám trẻ con bởi vì đều từng bị bắt nạt mà càng thêm đoàn kết.

...

Một bên khác, Từ Hương Quyên trở về đưa cơm sáng, tâm sự nặng nề.

"Quyên, làm sao vậy? Ngưu Ngưu với Qua Qua ở bên ngoài chơi hả?" Chu Trình Ninh nghe thấy vợ về, bèn thả sách xuống, đi ra ngoài ăn sáng.

Thấy biểu tình vợ ngưng trọng, bèn lo lắng hỏi.

Từ Hương Quyên: "Ừm, Ngưu Ngưu và Qua Qua chơi ngoài sân thể dục nhỏ."

Chu Trình Ninh: "Quyên, có phải vì việc buôn bán nhỏ mà mặt ủ mày ê không? Em không cần có áp lực quá lớn, còn có anh đây, tuy bây giờ anh không có việc làm, không có thu nhập, nhưng anh rất có tin tưởng, về sau nuôi em và con chắc chắn không thành vấn đề, em không cần làm việc vất vả như vậy."

Từ Hương Quyên nhìn biểu tình lạc quan của A Ninh nhà mình, không biết thế nào, hốc mắt chua xót, "Anh ăn sáng đi, ăn no mới có sức mà học, em đi vào trong ngồi một lát."

Chu Trình Ninh thấy vợ đi vào có chút vội vã, hơn nữa biểu tình không được tốt, cơm sáng cũng không ăn, bèn chạy nhanh vào xem.

Từ Hương Quyên đứng lên đi vào trong, sau khi đưa lưng về phía Chu Trình Ninh, nước mắt liền chảy xuống, chờ anh đi vào, đã là lệ rơi đầy mặt.

Chu Trình Ninh ngồi bên người vợ, ôn nhu dỗ dành: "Quyên, có phải nhớ nhà không? Nếu nhớ nhà, chúng ta có thể về nhà."

Vợ đột nhiên khóc, hẳn là nhớ nhà, đều tại anh không tốt, làm vợ khóc.

Từ Hương Quyên nghe được lời này, nước mắt càng thêm mãnh liệt.

Chu Trình Ninh thấy vợ không nói lời nào, dứt khoát ôm vợ, "Không sao hết, nhớ nhà chúng ta liền về nhà."

Nếu không phải vì Quyên, anh sẽ không có được tới Hoa Đô lần nữa, về quê cũng không có khó chịu như vậy, anh còn có vợ, còn có con.

Từ Hương Quyên: "Em không có... Muốn về nhà, A Ninh, em chỉ là... Ngày thường quá dữ... Đột nhiên muốn khóc mà thôi, em không sao hết, anh học tập cho tốt là đủ rồi."

Chu Trình Ninh: "Quyên, em như vậy anh nào học vào được chứ."

Có tâm sự, căn bản không có cách nào chuyên tâm.

Từ Hương Quyên đứng dậy đi ra ngoài, nước mắt đã ngừng, giọng vẫn là nức nở, "Em thật sự... Không sao, em đi rửa mặt đã... ăn sáng đi, em còn chưa ăn sáng, đói bụng rồi."

Hai vợ chồng không nói gì mà ăn xong bữa sáng vẫn còn ấm áp.

Lúc này, Từ Hương Quyên trừ bỏ hốc mắt vẫn là đỏ vì khóc, cô đã đỡ hơn rất nhiều, "Đừng nhìn em, đi học đi, tuần sau còn có phỏng vấn, phải biểu hiện cho thật tốt."

"Quyên, em không nói rõ ràng anh sẽ nghĩ rất nhiều."

Từ Hương Quyên dứt khoát đóng cửa khóa cửa, đi vào phòng ngủ kéo màn và mành lại.

Chờ phỏng ngủ tối lại rồi, Chu Trình Ninh cho rằng vợ muốn nói đại sự gì với anh, không nghĩ tới vợ dán lại đây nói với anh rằng, bây giờ Qua Qua, Ngưu Ngưu không ở nhà, sắc mặt Chu Trình Ninh đỏ chót.

...

"Là Qua Qua với Ngưu Ngưu bị một thằng nhóc bắt nạt, em dạy dỗ nó lại, em chỉ là cảm thấy Qua Qua với Ngưu Ngưu khi ở nhà đều là đứa bé được nhà người ta hâm mộ, đến chỗ này liền biến thành đồ nhà quê tới từ nông thôn, trong lòng không thoải mái, cho nên cảm xúc sáng nay mới không được tốt, A Ninh, chúng ta phải cùng nhau nỗ lực, không để Qua Qua và Ngưu Ngưu biến thành đứa trẻ bị người khác khinh thường."

Thật sự không có cách nào, ông chồng nhà mình phản ứng lại rồi, vào lúc cô đang muốn thoải mái lại cứ ép cô nói mới chịu, cô đáp ứng kết thúc rồi liền giải thích với anh.

Tóm lại hôm nay là không tránh được, cô nói tới đó mới thôi, trong lòng chênh lệch là một nguyên nhân, nhưng cũng không phải nguyên nhân chủ yếu.

Cũng tại cô không khống chế tốt cảm xúc, về sau chắc chắn phải giấu kỹ hơn, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, không để A Ninh lo lắng nữa.

Chu Trình Ninh nghe vợ nói xong, trầm mặc một chớp mắt, chợt mở miệng: "Về sau, loại chuyện này em đừng có nhẹm đi không nói cho anh, Qua Qua và Ngưu Ngưu đừng nói là được mấy đứa trẻ trên trấn hâm mộ, cả anh cũng rất hâm mộ... Về sau anh sẽ rất cố gắng, cố gắng để em và con được sống tốt hơn nữa, không bị người khác xem thường."

Hết lời, Chu Trình Ninh nhẹ in một nụ hôn lên trán vợ.

Từ Hương Quyên nghe xong, sợ ông chồng nhà mình cố quá mức, "Anh không cần quá cố gắng, gần đây học tập như vậy em đều đau lòng hỏng rồi, giờ nói ra em đỡ hơn rất nhiều...... Anh không được quá cố gắng, biết chưa? Em đều phải ngại nói với anh, em giáo huấn thằng nhóc hư kia một trận rồi, đám nhỏ chung quanh đều xem em là một người phi thường lợi hại, Qua Qua với Ngưu Ngưu nói thẳng mẹ lợi... Mẹ cũng chỉ lợi hại thường thôi."

Chu Trình Ninh nghe vợ nói xong, giọng nói mang theo cưng chiều: "Quyên của chúng ta đích xác phi thường lợi hại."