Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 30



Chương 30

“Anh ba, em cảm thấy, bây giờ cô cả Tô này không có gì có thể khai quật cả. Anh cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người cô ấy chứ?” Cậu năm Tào đặc biệt thấy khó hiểu về điều này.

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chỉ có đôi mắt hình như trầm hơn. Với những chứng cứ điều tra ra được trước mắt thì hình như thật sự không có chút liên quan gì tới Tô Khiết

Hơn nữa, tất cả chứng cứ đều chứng minh không phải là cô, nhưng… trong lòng anh vẫn nghi ngờ.

“Tổng giám đốc, nghe nói, đêm qua cô cả Tô đột nhiên mắc bệnh, sáng sớm hôm nay Ông cụ Tô lại đưa cô ấy tới nước M.” Rạng sáng hôm sau, thư ký Ngô liền tới báo cáo. Bởi vì Tổng Giám đốc căn dặn anh ta để ý tới tình hình bên kia.

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên dừng lại, mắt cũng híp lại có thêm vài phần nguy hiểm sắc bén: “Mắc bệnh à?”

Đêm qua còn tốt, sao hôm nay lại đột nhiên mắc bệnh được?

Anh vốn còn muốn tìm một cơ hội lại đi thử cô một lần nữa, không ngờ cô tự nhiên nhanh chóng rời đi như vậy.

Chuyện này hình như quá trùng hợp, hơn nữa cũng quá đột ngột.

“Vâng, tinh thần của Cô Tô vốn có vấn đề, đêm qua đột nhiên phát bệnh đã mất khống chế.” Thư ký Ngô cẩn thận báo cáo lại tin tức mình nhận được: “Sáng sớm hôm nay, người nhà họ Tô đã vội vàng đưa Cô Tô đi xuất ngoại. Chắc hẳn bệnh của Cô Tô rất nghiêm trọng.”

“Đi điều tra xem.” Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, trong sự lạnh lùng lại có chút nghiêm túc. Anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Nếu cô thật sự mắc bệnh thì cũng thôi, nếu không phải, vậy chuyện này lại thú vị đây.

“Vâng.” Thư ký Ngô hơi sửng sốt. Cho dù anh ta không rõ vì sao tổng Giám đốc Bạch muốn làm như thế, nhưng vẫn nhanh chóng đáp ứng.

“Tổng giám đốc, đã điều tra ra được.” Ba ngày sau, thư ký Ngô mang về tin tức đồng thời còn kèm theo một tập ảnh đặt ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần .

“Ông cụ Tô đưa Cô Tô tới một viện an dưỡng rất nổi tiếng, đây đều là ảnh chụp Cô Tô ở viện an dưỡng.” Thư ký Ngô lấy tập ảnh đặt ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần .

Nguyễn Hạo Thần dừng công việc trong tay và cầm lấy tập ảnh lên xem từng tấm một, từ trong ảnh, anh không nhìn ra có gì khác thường. Trong ảnh, cô phần nhiều ngồi ở trên ban công, rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như cả thế giới đều chỉ tồn tại một mình cô, ánh mắt cô rất đơn thuần, đơn thuần như không có gì khác, nói chính xác hơn, chắc là đang ngẩn người.

Vừa nhìn cũng biết những tấm ảnh này là chụp trộm, cô chắc không biết.

“Tiếp tục theo dõi.” Nguyễn Hạo Thần thả tập ảnh xuống, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc. Chỉ có điều nghe ý của anh là còn chưa chịu buông tha.

Trong một tháng tiếp theo, không ngừng có ảnh chụp từ viện an dưỡng nước M gửi tới, tất cả đều là ảnh của Tô Khiết Cô trong ảnh vẫn yên tĩnh như vậy, ánh mắt kia cũng vẫn đơn thuần. Thời gian một tháng, cô không có bất kỳ thay đổi nào.

“Tổng giám đốc, còn cần theo dõi nữa không ạ?” Thư ký Ngô nhìn vẻ mặt cao thâm khó dò của tổng Giám đốc nhà mình, cẩn thận hỏi.

“Tạm thời hủy bỏ.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần bình thản nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Chỉ là sau đó Nguyễn Hạo Thần tự mình đi một chuyến tới nước M, tự mình tới viện an dưỡng, tận mắt nhìn thấy cô giống hệt trong hình. Nguyễn Hạo Thần đứng đó một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.

Trong viện, khóe miệng Tô Khiết chậm rãi cong lên…