Cô Vợ Gả Thay Của Bạch Tổng

Chương 17: Cùng Nhau Bảo Vệ



Bạch Đăng Vũ chủ động rót rượu cho Nguyễn Hoàng Thái.

“Tôi biết, cho nên tôi mới muốn gặp anh. Tôi muốn cảm ơn anh nhiều năm qua đã giúp tôi bảo vệ cô ấy. Tôi cũng không cấm anh gặp cô ấy. Ngược lại tôi hy vọng anh có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy thêm một thời gian nữa.

Tôi sinh ra trong một đại gia tộc, sẽ có rất nhiều thứ có thể gây nguy hiểm cho cô ấy. Tôi thì ổn, nhưng cô ấy thật mong manh. Tôi sợ rằng nếu tôi không chú ý đến cô ấy dù chỉ một phút thôi, cô ấy cũng có thể sẽ xảy ra chuyện."

Những lời chân thành của Bạch Đăng Vũ khiến Nguyễn Hoàng Thái mỉm cười.

"Anh yêu cô ấy nhiều như vậy. Thảo nào cô ấy lại yêu anh. Tôi tình nguyện rút lui."

Nguyễn Hoàng Thái đã từng bảo vệ Lê Ánh Thư, nhưng anh không thể bảo vệ cô ấy hoàn toàn. Ở trường, cô vẫn bị Lê Ánh Dương bắt nạt. Ở nhà, cô bị đánh đập, la mắng. Lúc đó anh không thể giúp được gì cho cô cả. Anh thậm chí không có năng lực có thể đưa cô ấy rời khỏi nhà họ Lê, chứ đừng nói đến việc làm cho cô ấy hạnh phúc.

Nhưng Bạch Đăng Vũ thì khác. Hắn có tiền để giúp cô thực hiện ước mơ của mình. Hắn có đủ sức mạnh để bảo vệ cô khi cô cần. Bây giờ ngay cả nhà họ Lê và Lê Ánh Dương cũng không dám động đến Lê Ánh Thư. Điều quan trọng là Bạch Đăng Vũ yêu Lê Ánh Thư thật lòng, cho dù cô không có điểm nào xứng với hắn.

Sau khi cả hai nói ra hết những lời trong lòng. Dường như họ đã hiểu nhau hơn. Hai người cùng nhau uống một ly rượu.

"Hãy bảo vệ Lê Ánh Thư, thiên thần yếu đuối của chúng ta."

Khi Lê Ánh Thư quay lại và thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cô mời Tinh Nhi đi ăn cùng nhưng Tinh Nhi kiên quyết từ chối.

Lê Ánh Thư chỉ coi Nguyễn Hoàng Thái như anh trai. Người cô yêu là Bạch Đăng Vũ, và cô biết rất rõ điều đó. Cô chưa bao giờ quá thân mật với Nguyễn Hoàng Thái. Cô vẫn biết mình là vợ của Bạch Đăng Vũ. Cô lo lắng Bạch Đăng Vũ sẽ hiểu lầm mối quan hệ của cô với Nguyễn Hoàng Thái. Nhưng có vẻ như cô mới chính là người đã suy nghĩ nhiều.

Tạm Biệt Nguyễn Hoàng Thái, Lê Ánh Thư và Bạch Đăng Vũ lên xe trở về biệt nhà họ Bạch.

Ngồi trên xe, cô vẫn nhìn hắn chằm chằm.



"Em muốn anh ta và tôi đã nói những gì đúng không?"

"Vâng."

Bạch Đăng Vũ nhìn người vợ tò mò của mình. Cô cười rất dễ thương, đôi mắt cong cong lấp lánh như sao trên trời.

"Tôi nhờ anh ấy chăm sóc em cho đến khi tôi đến rước em. Tôi yêu em rất nhiều và tôi sợ những người ghét tôi sẽ nhắm vào em. Lê Ánh Thư... bên cạnh tôi sẽ không an toàn. Em có sợ không?"

Bạch Đăng Vũ nhìn Lê Ánh Thư, nổi thống khổ hiện lên trên gương mặt lạnh lùng của hắn. Cô ôm lấy hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn như đang trấn an.

"Ở bên cạnh anh, em cảm thấy rất hạnh phúc. Trước khi gặp anh, em chưa bao giờ có được một ngày bình yên. Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, em đều sẽ cùng anh đối mặt. Vì em là vợ anh, và cũng vì em yêu anh."

"Cảm ơn em Lê Ánh Thư. Cảm ơn Chúa đã mang em đến bên anh."

Mỗi ngày của Lê Ánh Thư hiện tại đều rất yên bình và hạnh phúc. Buổi sáng cô ngồi trên xe của Bạch đăng Vũ, hắn sẽ đưa cô đến trung tâm dạy nấu ăn. Buổi trưa, cô cùng Tinh Nhi và Nguyễn Hoàng Thái ăn uống, đọc sách, đợi Bạch Đăng Vũ đi làm về ngang qua rước cô.

Đêm đến, Bạch Đăng Vũ ôm Lê Ánh Thư, để cô ngồi trên đùi anh. Hai người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

"Bạch Đăng Vũ, anh thấy Tinh Nhi thế nào?"

Bạch Đăng Vũ suy nghĩ cách trả lời. Một người vợ đang hỏi chồng mình nghĩ gì về một người phụ nữ khác? Hắn có bị đuổi ra khỏi phòng nếu hắn trả lời không hợp ý cô hay không?

"Cô ấy là vệ sĩ của em. Tại sao em lại hỏi tôi?"

"Vệ sĩ là do anh lựa chọn, anh hẳn là biết rõ hơn em đúng không?"



"Đội trưởng của Tinh Nhi nói cô ấy là người giỏi nhất."

"Cô ấy rất xinh đúng không?"

"Tại sao em lại hỏi về Tinh Nhi?"

"Em muốn hỏi anh vì em định sẽ làm mai Tinh Nhi cho Hoàng Thái."

Bạch Đăng Vũ im lặng hồi lâu.

"Lê Ánh Thư, anh có chút đau lòng."

"Sao vậy? Em đã làm gì đâu?"

"Anh nghĩ em ghen với Tinh Nhi. Nhưng cuối cùng, em lại vì chuyện mai mối của Hoàng Thái. Em muốn giới thiệu cô ấy cho Hoàng Thái. Tại sao em lại hỏi tôi?"

Vừa nói, tay Bạch Đăng Vũ vừa nhẹ nhàng vuốt ve quanh eo của Lê Ánh Thư.

"Bạch Đăng Vũ."

Lê Ánh Thư nắm lấy tay Bạch Đăng Vũ, nhưng hắn lại hôn lên cổ cô.

Em đang ở bên cạnh tôi nhưng em lại nghĩ về người đàn ông khác. Em nên bị trừng phạt."

Những lời của Bạch Đăng Vũ như thì thầm bên tai Lê Ánh Thư, khiến cô bối rối. Hắn cắn nhẹ vào tai cô, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân Lê Ánh Thư.