Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp

Chương 28: Nhất quyết không thừa nhận đã bò lên giường



   Tần Lục Nguyệt nhắm tịt hai mắt lại.

   Ảo giác, áo giác, nhất định là ảo giác!

   Ha, ha, ha, làm sao mình có thể ôm một người đàn ông mà ngủ cơ chứ?

   Chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra?

   Mình nhất định vẫn còn đang nằm mơ!

   Bây giờ đếm từ 1 đến 3 rồi tỉnh lần nữa!

   Hít sâu, hít sâu, một, hai, ba! Mở mắt nào!

   Tần Lục Nguyệt lại ngước mắt lên, đập vào mắt cô vẫn là da thịt trơn bóng cùng với...một chiếc cằm gợi cảm chết người.

   Mắt Tần Lục Nguyệt đảo qua đảo lại 2 lần, cố nhớ lại xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nó vẫn không thể nhớ ra nổi.

   Chẳng lẽ mình bị chứng mộng du mà mình chưa từng phát hiện ra?

   Nếu không, rõ ràng hôm qua mình ngủ trên sô-pha, làm thế nào mà hôm nay tỉnh dậy lại ở trên giường rồi?


   Không được, không thể để cho anh biết chuyện này được!

   Tối hôm qua vừa mới thỏa thuận xong, mình nhất định phải tuân thủ, làm tốt bổn phận của mình, tuyệt đối không thể để cho anh biết được mình mộng du rồi bò lên giường được!

   Hạ quyết tâm, Tần Lục Nguyệt rón rén rút tay chân về, bỏ chăn ra, xẹt một cái liền trượt xuống giường, rón rén như một tên trộm trở về ghế sô-pha, nằm xuống giả vờ vẫn còn đang ngủ.

   Thực ra lúc Tần Lục Nguyệt tỉnh lại, Tông Minh Hạo cũng đã tỉnh rồi.

   Hắn đột nhiên muốn xem lúc nó tỉnh lại sẽ có phản ứng như thể nào, xem nó lúc thấy mình tỉnh dậy trên giường của hắn có vịn vào cái đấy để đưa ra yêu cầu gì quá đáng hay không?

   Biết đâu được, cô gái nhỏ này vừa tỉnh dậy thấy như thế liền chạy trối chết.


   Mình đáng sợ như vậy sao? Sao cô phải chạy nhanh vậy?

   Chẳng lẽ mình không đẹp trai? 

   Làm sao có thể chứ?

   Tông Minh Hạo giả vờ như vừa mới tỉnh, ngồi dậy, Tần Lục Nguyệt cũng làm bộ vừa mới tỉnh, ngáp một cái, còn thuận tiện chào hỏi hắn: "Ha, ha! Chào buổi sáng!"

   Nhìn Tần Lục Nguyệt làm bộ như không có việc gì, Tông Minh Hạo không hiểu sao cảm thấy rất muốn cười.

   Hắn cũng không có gí vạch trần Tần Lục Nguyệt, gật gật đầu, đáp: "Chào!"

   Nói xong, Tông Minh Hạo cúi đầu, thấy trên gối mình có một sợi tóc dài.

   Nếu như thường ngày, Tông Minh Hạo mà thấy trên giường của mình xuất hiện thứ gì đó không phải của mình thì đã sớm cáu kỉnh.

   Nhưng hôm nay, hắn không như vậy,  ngược lại giả vờ làm bộ kinh ngạc, giơ sợi tóc lên nói: "Ủa? Phòng này của tôi là do đích thân quản gia dọn dẹp, sao lại xuất hiện sợi tóc ở đây, hơn nữa lại là một sợi tóc dài?"


   Đôi mắt Tần Lục Nguyệt mở lớn.

   Cái gì? Tóc dài?

   Tóc mình cũng là tóc dài!

   Chẳng nhẽ là rụng lúc ngủ? Không được, tuyệt đối không thể anh có được bằng chứng mình đã leo lên giường.

   Tần Lục Nguyệt bất chấp chuyện giả vờ mới tỉnh ngủ, vèo chạy tới, giật sợi tóc dài trên tay Tông Minh Hạo, giấu vào trong túi mình, rồi hồn nhiên nói: "Làm gì có tóc dài nào đâu, anh nhất định là bị hoa mắt rồi! Ha, ha, ha, ha, đúng, hoa mắt, hoàn toàn không có gì cả mà!"

   Thấy phản ứng của Tần Lục Nguyệt, trong lòng Tông Minh Hạo bỗng dưng rất buồn cười.

   Cô gái này, làm sao có thể đáng yêu như vậy!

   Giống như lúc còn nhỏ, ngu ngốc đến đáng yêu!

   Tông Minh Hạo giả vờ như tin lời nó, nói: "Ah, có lẽ là hoa mắt thật. Nhưng mà cô còn định ngồi trên giường của tôi đến bao giờ?"
   Tần Lục Nguyệt lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào nó lại leo lên giường hắn ngồi rồi, nhảy nhanh xuống, ôm quần áo chạy ra ngoài: "Tôi đi thay quần áo, gặp lại sau!"

   Nhìn Tần Lục Nguyệt đang bối rối chạy trốn, Tông Minh Hạo rốt cuộc nhịn không được phì cười một tiếng.

   Ngón tay nhấc lên, sợi tóc dài vẫn còn nguyên ở đấy.

   Cô gái này....

   Tông Minh Hạo vô tình cầm sợi tóc đưa lên mũi ngửi, quả nhiên có mùi hương của nó. Một lúc lâu sau, Tông Minh Hạo đột nhiên ném sợi tóc xuống. 

   Mình nhất định là điên rồi, sao lại có thể cảm thấy trêu cô ấy rất thú vị? 

   Mình rõ ràng muốn giày vò cô!

   Mình điên thật rồi!

   Không đúng, là vì mùi hương của cô gái này mình mới bị như vậy.

   Tông Minh Hạo nhanh chóng xuống giường, lao vào phòng tắm.
   Nước chảy từ trên đầu xuống, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh đêm qua hai người ôm nhau ngủ.

    Hắn bất giác cảm thấy rất vui vẻ.

   Đợi đã, tại sao mình cảm thấy vui?

   Mình không phải nên cảm thấy hả giận sao? 

   Tông Minh Hạo lắc mạnh đầu mấy cái, ý nghĩ đó mới văng ra khỏi đầu hắn.

   Tắm rửa xong xuôi, Tông Minh Hạo vừa lau tóc vừa đi từ phòng tắm ra, ngẩng đầu lên đã thấy Tần Lục Nguyệt ăn mặc chỉnh tề, nghiêm chỉnh đứng đó, vẻ mặt bối rối nhìn mình.

   "Có chuyện gì?"_Tông Minh Hạo cố gắng làm ra vẻ lạnh lùng nhất có thể.

   Đối với cô gái này, không thể nói chuyện hòa nhã với cô được.

   "Tôi....Tôi phải đi làm"_Tần Lục Nguyệt cắn môi, xoắn xuýt nói: "Tôi chỉ xin nghỉ vài ngày thôi."

   Hơn nữa chỉ là xin nghỉ bình thường thôi, không nói là xin nghỉ để kết hôn.
    Trong tiền thức, Tần Lục Nguyệt không muốn cho đồng nghiệp biết mình kết hôn, hơn nữa còn là với người mình không thích.

   Tông Minh Hạo biết được suy nghĩ của cô, mắt tối đi vài phần, đi nhanh về phía Tần Lục Nguyệt.

   Tần Lục Nguyệt thấy Tông Minh Hạo không nói lời nào, tiếp tục nói: "Anh đồng ý giúp tôi điều tra nguyên nhân cái chết của ông bà nội và bố mẹ, tôi đã thấy rất cảm kích rồi. Tôi biết, tôi không xứng làm thiếu phu nhân của Tông gia, cho nên tôi sẽ không tiêu dù chỉ là một đồng tiền của anh. Tôi cũng sẽ không khiếm cho người khác hiểu lầm, khi nào anh cần, tôi sẽ hết sức phối hợp..."

   Tần Lục Nguyệt đang nói, bỗng dựng dừng lại, bởi vì Tông Minh Hạo đã đi tới, đứng trước mặt nó, một tay nâng cằm nó lên, buộc nó phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
   "Đi làm?"_Tông Minh Hạo nhìn thẳng vào mắt cô, mở miệng hỏi: "Ở đâu?"

   Tần Lục Nguyệt cảm thấy rất áp lực, phải cố gắng mở miệng nói: "Công ty Quảng cáo Hưng Minh" Tông Minh Hạo thu tay lại, tiếp tục lau tóc: "Tiền lương một tháng là bao nhiêu?"

   "8 ngàn"_Tần Lục Nguyệt trả lời.

   "Ừ."_Tông Thiên Yết quay người đi, không nói thêm cái gì.

   Tần Lục Nguyệt thở phào một cái.

   Tốt quá, tốt quá, anh ta không nói không được đi làm, phải ngoan ngoãn ở nhà các kiểu.

   Nếu không, mình sẽ chạy luôn!

   Mình không đi làm sao được? Làm thế nào để sống?

   Tần Lục Nguyệt được Tông Minh Hạo cho phép, không dám ở lại biệt viện Tây Trang lâu, nhanh chóng mang túi xách chạy ra ngoài.

   Vừa tới cửa, đã gặp trợ lí Tiểu Triệu đang đứng một bên tươi cười, bên cạnh còn có một chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm.
   Tiểu Triệu vừa thấy Tần Lục Nguyệt xuống, lập tức tươi cười chào hỏi: "Thiếu phu nhân, tổng giám đốc nói, chiếc xe này về sau là xe của cô. Cô có bằng lái chứ?"

   Tần Lục Nguyệt gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: "Tôi không cần, tôi vẫn là..."

   "Thiếu phu nhân, nơi này nếu gọi xe, ít nhất cũng phải nửa tiếng mới tới được đến đây. Cô chắc chắn muốn gọi xe sao?"_Tiểu Triệu vẫn cười tươi nói.

   Tần Lục Nguyệt hậm hực, một lúc sau mới nói: "Vậy được. Cảm ơn!"

   Tần Lục Nguyệt mới cầm chìa khóa, Tiểu Triệu lại đưa cho cô một bức thư mời, nói: "Thiếu phu nhân, đây là thư mời của Nghiêm gia đại tiểu thư cho ngài. Tổng giám đốc nói, cô có thể đến đó."

   Thư mời của Nghiêm Nặc?

  Tần Lục Nguyệt sửng sốt một chút.

   Mình không hề nghĩ tới, mới gặp Nghiêm Nặc được một lần, mà cô ấy đã đưa cho nhình luôn một tấm thiệp mời đến dự tiệc.
   Như vậy, bữa tiệc này, mình đi hay là không đi đây?