Cơn Gió Đến Muộn

Chương 65



Tuy Nghiêm Phượng Nhã có thể tạm thời tránh được sự giám sát của cảnh sát nhưng phía Hàn Khiêm lục soát cô nhi viện Lan Phương lại có thu hoạch rất lớn.

Gây chấn động toàn bộ Cục cảnh sát.

Tất cả những thi thể đào được tại cô nhi viện được vận chuyển bằng máy bay trực thăng đưa thẳng về Cục cảnh sát tỉnh, toàn bộ khoa pháp y tiến hành nghiệm thi xác định thân phận người chết.

Những người liên quan tại cô nhi viện Lan Phương cũng bị bắt về Cục cảnh sát tạm thời giam giữ. Viện trưởng cô nhi viện Trương Phương Phương và người cấp vốn Chương Di Hòa được coi là nghi phạm quan trọng sẽ do đích thân Sở Từ lấy lời khai.

Đồng hồ treo tường chỉ đúng 7 giờ, đài truyền hình tiếp sóng Bản tin thời sự.

Tống Ngọc Tri buồn chán cầm điều khiển tivi bấm chuyển hết kênh này sang kênh khác, người dẫn chương trình ăn mặc trang trọng đang đọc bản tin quốc tế.

Tống Ngọc Tri liếc hai cảnh viên đang canh giữ bên ngoài, trong lòng nôn nóng không biết làm cách nào mới có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.

Cô ném mạnh chiếc điều khiển, phát sinh tiếng vang rất lớn. Hai cảnh viên lập tức đẩy cửa bước vào.

Tống Ngọc Tri cau mày, bày ta thái độ ngạo mạn: “Mấy người xuống lầu xem tại sao bà giúp việc vẫn chưa mang cơm cho tôi, muốn bỏ đói tôi sao?”

Hai cảnh viên đưa mắt nhìn nhau, mất kiên nhẫn: “Sao cô Tống không tự gọi điện thoại hỏi thăm!”

“A…. Các người không phải là cảnh sát nhân dân sao?! Bây giờ người dân gặp nạn, không phải các người nên hỗ trợ ư?!” Tống Ngọc Tri bắt đầu giở thói ngang ngược.

Cô ta đảo mắt nhìn hai cảnh viên, rồi chỉ vào một người có khuôn mặt sáng láng, ra lệnh: “Anh, mau ra cổng bệnh viện xem bà ta đến chưa, nói cho bà ta biết tôi đây sắp chết đói rồi.”

Anh cảnh viên cuộn chặt tay liếc Tống Ngọc Tri đang chuẩn bị đóng cửa trước mặt bọn họ. Hai cảnh viên đã nhận được mệnh lệnh phải trông coi người trong phòng bệnh, theo dõi chặt chẽ tất cả những người tiếp xúc Tống Ngọc Tri.

Không bao gồm chuyện hầu hạ Tống Ngọc Tri.

Tống Ngọc Tri còn nhiều cách để ‘hạnh hạ’ người khác, cô ta bấm chuông gọi cấp cứu hai lần, lừa biết bao bác sĩ và điều dưỡng tụ tập trong phòng bệnh, lăn qua lộn lại khiến một trong hai cảnh viên buộc phải xuống lầu chờ bà giúp việc đến giao cơm theo đúng ý cô ta.

Sau khi thành công đuổi được một cảnh sát, Tống Ngọc Tri đỡ buồn bực, tâm trạng cũng tốt hơn, cô ta không còn ồn ào, ngoan ngoãn để hai điều dưỡng truyền nước biển.

Cảnh viên đứng bên ngoài canh gác thấy Tống Ngọc Tri yên tĩnh lại mới yên lòng, không còn nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, anh ta ngồi trên băng ghế trước cửa.

“Cô Tống cảm thấy không khỏe nhớ gọi tôi!” Cô điều dưỡng trưởng mặc bộ đồng phục màu hồng nhạt nhẹ nhàng dặn dò.

Tống Ngọc Tri là khách quen của bệnh viện Tam Giang, tất cả các điều dưỡng của khoa tim mạch đều nhận ra cô ta, biết cô ta ngoài chua ngoa nhưng ưa mềm, nên cũng không để tâm đến tính tình trẻ con của cô ta.

“Biết rồi, nói nhiều!” Tống Ngọc Tri bĩu môi, chờ điều dưỡng trưởng chỉnh nước truyền xong lên tiếng: “Cám ơn!”

“Vậy chúng tôi không phiền cô Tống nghỉ ngơi!”

“Khoan đã!” Tống Ngọc Tri lớn tiếng gọi lại, giọng hơi xấu hổ: “Tôi muốn đi toilet.”

“Để tôi đưa cô Tống đi!” Điều dưỡng trưởng cầm sẵn chai nước truyền dịch.

“Tôi muốn cô này đưa tôi đi!” Tống Ngọc Tri chỉ vào người điều dưỡng bên cạnh.

“Tiểu Thái, em đưa cô Tống vào phòng vệ sinh đi!” Điều dưỡng trưởng không phát hiện bất thường, để Tiểu Thái giúp Tống Ngọc Tri.

Phòng vệ sinh ngay trong phòng bệnh, kim truyền dịch cũng đã xong xuôi, chỉ cần Tiểu Thái cầm chai treo lại đầu giường là ổn nên điều dưỡng trưởng không đợi Tiểu Thái mà ra khỏi phòng trước.

10 phút sau, một cô điều dưỡng vóc dáng nhỏ nhắn ra khỏi phòng vệ sinh, cô ta vuốt lại đồng phục cho thẳng, đeo khẩu trang rồi yên lặng rời khỏi phòng bệnh.

Một tiếng sau.

8 giờ 15 phút, nông trại ngoại thành thành phố Lô.

Tống Ngọc Tri mở cửa, gặp được bóng dáng quen thuộc, cô ta òa lên khóc.

….

Leng keng… Leng keng…

Tống Ngọc Tri đẩy Nghiêm Phượng Nhã: “Thức ăn đến rồi, anh đi lấy đi, em lấy sữa.”

Nghiêm Phượng Nhã liếc nhìn cô ta một cái đầy hàm ý, đứng dậy đi lấy thức ăn.

Tống Ngọc Tri nhìn chăm chú bóng lưng của Nghiêm Phượng Nhã một lúc lâu mới đi lấy hộp sữa ở trong tủ lạnh ra, sau khi đổ vào ly thủy tinh, cô ta lặng lẽ lấy một ống vitamin C rót vào ly sữa.

Cô ta đã tìm hiểu tôm càng chứa các hợp chất arsenic pentavalent nồng độ cao, bản thân nó vô hại với cơ thể con người. Tuy nhiên nếu sử dụng cùng vitamin C thì asen pentavalent sẽ bị khử thành esen trioxide, thường được gọi là asen, dẫn đến ngộ độc asen cấp tính.

Cô ta không phải là người khỏe mạnh, do vậy có thể được chết cùng với người mình yêu, cô ta không hề nuối tiếc.

Đúng 9 giờ, buổi tối vùng ngoại ô cực kỳ yên tĩnh.

Ánh trăng sáng trong treo lơ lửng trên màn trời đêm, bốn bề vắng lặng, bầu trời không sao lại càng thêm lẻ loi và cô quạnh.

Nghiêm Phượng Nhã cầm thức ăn vào, Tống Ngọc Tri đã đặt sẵn hai ly sữa trên bàn.

“Ôi… Em thích nhất là món tôm càng. Hôm nay em muốn được ăn thoải mái, anh không được cản em, ở nước ngoài em chắc chắn không được phép ăn!” Tống Ngọc Tri khá lo lắng, tay mở túi thức ăn nhưng khóe mắt vẫn quan sát Nghiêm Phượng Nhã sợ bị phát hiện ra điểm bất thường.

Nghiêm Phượng Nhã đảo mắt nhìn hai ly sữa bò, rồi bắt đầu bóc tôm cho Tống Ngọc Tri, “Không ai cản em!”

“Nhớ kỹ ăn tôm càng thì tối không được uống vitamin C.”

Tống Ngọc Tri rùng mình, dựng hết tóc gáy nhưng vẫn giả vờ không biết: “Tại sao chứ?”

“Sẽ bị ngộ độc!”

“Thật không… Bị ngộ độc ư, vậy đêm nay em sẽ không uống C.”

Tống Ngọc Tri đưa ly sữa cho Nghiêm Phượng Nhã: “Anh cũng uống đi!”

Nghiêm Phượng Nhã nhìn cô ta: “Anh uống nước được rồi!”

“Không được!” Tống Ngọc Tri vội la lên.

Sợ Nghiêm Phượng Nhã nhận ra phản ứng thái quá của mình, cô ta giải thích: “Em đọc sách nói uống sữa buổi tối rất tốt cho sức khỏe.”

Nghiêm Phượng Nhã nhìn cô ta bất lực…. Người phụ nữ ngốc nghếch này, ngay cả nói dối cũng không biết.

Nghiêm Phượng Nhã thở dài, đưa con tôm đã bóc vỏ cho Tống Ngọc Tri, giọng cưng chiều: “Được, nghe bà xã hết!”

Nói xong Nghiêm Phượng Nhã cầm ly sữa uống cạn.

“Em cũng uống!” Tống Ngọc Tri cũng uống hết ly sữa của mình, nở nụ cười hài lòng, cô ta chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như lúc này.

“Ông xã, anh cũng ăn đi!”

“Được!”

Con chưa ăn hết, hai mắt Tống Ngọc Tri xụp xuống, mí mắt nặng trịch, cô ta biết Thần Chết đang triệu hồi cô ta.

“Ông xã!”

“Anh đây!”

“Phượng Nhã!”

“Anh đây!”

Tống Ngọc Tri nhìn khuôn mặt đang dần mờ đi, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nắm chặt tay Nghiêm Phượng Nhã, cho dù chết, bọn họ cũng phải cùng nhau nắm tay qua cầu Nại Hà.

“Nghiêm Phượng Nhã… Em yêu anh…” Lời nỉ non còn đọng bên môi để người còn lại không ngừng nhớ lại.

Yêu là gì?

Yêu chính là: Sống chung chăn, chết chung huyệt.

Đây chính là lý giải của Tống Ngọc Tri.

Thấy Tống Ngọc Tri đã ngủ say, Nghiêm Phượng Nhã buông tay cô ta ra.

“Anh thấy lá thư em đặt dưới gối, em muốn chết cùng anh nên anh đã thay Vitamin bằng thuốc ngủ.”

“Xin lỗi!” Nghiêm Phượng Nhã đứng dậy, ôm Tống Ngọc Tri đang ngồi trên bàn ăn nằm thẳng trên sofa, hắn khẽ hôn lên má cô ta, thì thầm bên tai: “Anh muốn em được sống, sống khỏe mạnh, thật khỏe mạnh.”

Từ khi hắn biết được chuyện Tống Ngọc Tri phát hiện hắn giết người, từ giờ khắc đó, hắn đã ra quyết định.

Hắn không thể ăn được món ngon, hắn mong vợ hắn được ăn.

Hắn không thể ngắm cảnh đẹp, hắn hi vọng vợ hắn có thể thay hắn nhìn ngắm.

Hắn không thể tiếp tục cuộc sống, hắn hi vọng vợ hắn có thể thay hắn tiếp tục.

Nghiệp chướng hắn phạm, chỉ có thể do chính hắn trả.

Nghiêm Phượng Nhã là cao thủ cờ vây, thời đi học còn đạt giải quán quân cờ vây toàn quốc, đến nay vẫn chưa gặp được kỳ phùng địch thủ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Từ đang đẩy cửa tiến vào, sắc mặt hắn không đổi, tiếp tục chơi cờ.

“Cảnh sát Sở có hứng thú chơi ván cờ không?”

Sở Từ liếc nhìn người phụ nữ mặc áo hộ lý nằm bên cạnh Nghiêm Phượng Nhã, Tống Ngọc Tri đang ngủ rất say, anh cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có nguy hiểm.

Thấy Sở Từ cẩn trọng như vậy, hắn cười nhạo: “Đội trưởng Sở không cần thận trọng như thế, tôi chỉ là một thương nhân trói gà không chặt, tay không làm sao có thể là đối thủ của anh.”

Sở Từ cười gằn: “Anh Nghiêm đừng khiêm tốn, anh không phải thương nhân trói gà không chặt.”

Sau đó Sở Từ phất tay để các cảnh viên khác tạm thời chờ bên ngoài, anh xoải bước ngồi xuống đối diện Nghiêm Phượng Nhã. Anh nhìn bàn cờ đang dang dở của Nghiêm Phượng Nhã: “Thời gian có hạn, tôi thấy ván này sắp kết thúc rồi… Chơi luôn đi!”

Nghiêm Phượng Nhã khựng lại vài giây, nghiêng đầu nhìn Sở Từ đầy hứng thú, gật đầu mỉm cười: “Có lý!”

“Đội trưởng Sở quân trắng hay quân đen?”

“Tôi là cảnh sát, đại diện chính nghĩa, vì vậy tôi đi quân trắng.” Sở Từ đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ.

Hắn không để ý lời châm chọc của Sở Từ, quan sát bước đi của Sở Từ, hắn đặt một quân đen lên.

“Đội trưởng Sở chọn vậy là dở rồi, trong bàn cờ sắp tàn cục này thì quân đen đang chiếm thế thượng phong.”

Sở Từ cũng không ngẩng đầu, chuyên chú nhìn vào bàn cờ, giọng chắc chắn: “Chung quy tà không thể thắng chánh, đen vẫn mãi là đen.”

Nói anh không có lòng cảm thông, máu lạnh cũng được; đối với những kẻ giết người liên hoàn thái độ của anh chỉ có một. Anh có thể hiểu và suy đoán được tâm lý phạm tội của bọn chúng nhưng không muốn đi tìm hiểu.

Một kẻ giết người là giết người. Bất luận lý do giết người là gì đều không thể thay đổi được tội ác của bọn chúng đã gây ra cho các sinh mệnh vô tội.

Việc anh làm chính là phải bắt được bọn chúng, để bọn chúng có thể nhận được sự trừng phạt của pháp luật và bọn chúng đáng bị trừng phạt.

“Tà bất thắng chính… thật ư?” Nghiêm Phượng Nhã than thở, không biết hỏi ngược Sở Từ hay hỏi chính bản thân mình.

Hắn nở nụ cười yếu ớt nghoảnh đầu nhìn Tống Ngọc Tri đang ngủ say như một đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng.

Hắn giơ tay xoa nhẹ mái tóc của cô ta, tựa như muốn xoa dịu trái tim của hắn, cẩn thận từng li từng tí.

“Chúng tôi đã tìm được tất cả thi thể dưới sân cây hòe. Nếu như anh vẫn còn chút lương tri hãy nói cho chúng tôi biết tên của các cô gái ấy.”

Việc xác định thân phận của tám cỗ thi thể không chỉ tốn nhiều thời gian và công sức, mà hầu như còn không thể xác định được danh tính của bọn họ nếu gia đình không báo cảnh sát mất tích hoặc hệ thống y tế không lưu hồ sơ DNA của người bị hại.

Không xác định được thân phận người bị hại, không thể đưa “họ” về với gia đình, đây chính là điều Sở Từ không muốn trông thấy nhất.

“Anh thắng tôi sẽ nói cho anh biết!” Nghiêm Phượng Nhã nhìn đồng hồ treo tường.

Còn mười phút nữa là đúng 10 giờ.

“Dao Tri Hành nói hắn trông thấy Phùng Đức Hoa cầm một triệu tiền mặt, nhưng khi chúng tôi đến số 112 đường Hương Giang Nam thì không tìm được số tiền đó. Căn cứ thời gian Phùng Đức Hoa truy sát gia đình của Trương Siêu cho thấy hắn hoàn toàn không có thời gian giấu số tiền này, trừ phi hắn cầm theo đến nhà họ Trương. Tuy nhiên, chúng tôi cũng đã lục soát nhà Trương Siêu và phạm vi quanh đó cũng không thu hoạch được gì.” Sở Từ nhún vai, đặt quân cờ màu trắng xuống, nhíu mày nhìn Nghiêm Phượng Nhã.

“Anh Nghiêm có thể nói cho tôi tăm tích của một triệu đó không?”

“Đội trưởng Sở cho rằng tôi cầm?”

“Dĩ nhiên không phải. Dựa vào gia thế của anh Nghiêm, một triệu này không đáng lọt mắt anh.” Chỉ vì Sở Từ cảm thấy kỳ lạ, khi trích suất camera quanh khu vực số 112 đường Hương Giang Nam vừa vặn mất đi đoạn Phùng Đức Hoa rời đi.

“Hơn nữa, chiều nay tôi đã thẩm vấn Chương Di Hòa một câu hỏi.” Sở Từ nhìn Nghiêm Phượng Nhã không chớp mắt, quan sát kỹ phản ứng của hắn, “Anh ta khai gần đây anh dùng tài khoản công ty chuyển đi khá nhiều tiền, gần nhất là vừa chuyển ngày hôm qua… Anh Nghiêm muốn cùng vợ định cư nước ngoài sao?”

Nghiêm Phượng Nhã chuyên tâm đánh cờ, không cho ý kiến: “Đội trưởng Sở thấy thế nào?”

“Tôi chỉ e những ý nguyện tốt đẹp của anh sẽ không thành. Cô Tống đã làm nhân chứng chỉ chứng anh giết Lương Hoan và lật lại chứng cứ ngoại phạm đã khai trước đó. Vì vậy, anh cũng chính là kẻ tình nghi duy nhất sát hại nạn nhân Điền Điềm. Ngoài ra, tất cả mọi người trong cô nhi viện đều có thể chứng minh những cây hòe ở sân sau cô nhi viện là do anh Nghiêm trồng, cũng là nghi phạm duy nhất chôn tám cỗ tử thi dưới tàng cây hòe.” Sở Từ đồng ý nói nhiều như vậy chính là muốn quan sát phản ứng của Nghiêm Phương Nhã.

Sở Từ quan sát sắc mặt của hắn, hắn rất bình tĩnh, ánh mắt chỉ lóe lên tia hưng phấn khi nghe nhắc đến tên Điền Điềm và Lương Hoan, còn tất cả những nạn nhân khác lọt vào tai hắn chỉ như nghe chuyện của người nào đó, không chút nào hối hận.

“Vì thế… kết luận của đội trưởng Sở là gì?”

“Judge ở đâu?” Sở Từ đặt một quân cờ, toàn bộ quân đen bị vây chặt, ván cờ trắng đen đã rõ.

Nghiêm Phượng Nhã nhìn bàn cờ, giọng tiếc nuối: “Chơi hay đấy! Quả nhiên, đội trưởng Sở là một đối thủ hiếm gặp. Không ngại cho tôi uống nước chứ?!”

Sở Từ nhìn chằm chằm Nghiêm Phượng Nhã, để mặc hắn uống ly nước ở trên bàn.

Đồng hồ chỉ đúng mười giờ.

Chuông đồng hồ lắc qua lắc lại “Coong…. Cooong… Cooong”

“Mười giờ!” Nghiêm Phượng Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng.

Sở Từ nhướn mày.

Bên ngoài truyền đến tiếng máy bay trực thăng.

“Cởi chuông phải do người buộc chuông, đội trưởng Sở à!” Nghiêm Phượng Nhã nói một câu không đầu không đuôi.

Sở Từ đứng bật dậy, đổ tung chén nước trong tay Nghiêm Phượng Nhã.

Nhưng chậm rồi….

Nghiêm Phượng Nhã đã ngã xuống, cơ thể co giật mấy lần, không chờ dc Sở Từ cứu đã tắt thở.

“Người đâu… mau đến đây!”

- HẾT QUYỂN 3