Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 11: Con Có Một Vị Bằng Hữu 2





Nói về việc trẻ con mấy tuổi mới có thể bò, nửa tuổi hay một tuổi, không nghĩ ra, đáng tiếc thế giới này không có sách hướng dẫn nuôi con gì đó.
"Ây dza, dọn xong hết rồi." Đến tối, bà Tôn lo liệu công việc trong nhà xong, sợ mình y không xử lý tốt nhà mới, dứt khoát đem canh thịt mới nấu xong qua thăm y.
"Không tệ, sạch sẽ, chỗ ở cũng lớn, vừa đủ cho cha con hai đứa ở."
"Thơm quá, hôm nay bà nấu gì thế ạ?" Trước đấy không nhận ra, giờ bỗng nhiên ngửi thấy mùi canh thịt, Đường Tô Mộc nhất thời cảm thấy mình đói đến không chịu nổi.
"Là canh thịt dê con thích nhất đó, hầm cả một buổi luôn, nào nào, uống ngay lúc còn nóng đi."
Canh dê sóng sánh, thịt non mềm, không thể không nói, canh thịt dê này của bà Tôn đúng là tuyệt nhất.
Chỉ một xíu Đường Tô Mộc đã uống hết một tô, uống xong mới nhớ ra: "Uống ngon quá...!Đúng rồi, có chuyện con muốn hỏi bà một chút."
"Chuyện gì?" Bà Tôn nghi ngờ hỏi.
"À ờm." Đường Tô Mộc bỏ chén canh xuống, do dự một lúc mới mở miệng nói: "Là thế này, con có một vị bằng hữu, lúc còn trẻ gây ra chút sai lầm, nhưng người bị y tổn thương từ đầu chí cuối không trách y, ngược lại một mực chung tình với y.


Bây giờ con, à bạn con thấy hối hận lắm, muốn bồi thường cho người đó.

Bà thấy y nên làm sao mới thỏa đáng đây?"
Bà Tôn trợn to mắt, nhất thời ngạc nhiên nói: "Cái gì? Có phải người cha còn lại của Đại Bảo về không?"
Da đầu Đường Tô Mộc tê rần: "Không phải, con nói là, con có một vị bằng hữu..."
"Còn bằng hữu nữa." Bà Tôn liếc y: "Cả nửa năm nay con đều ở chỗ ta, ta còn không hiểu con à? Được rồi, nghe bà nói một câu này, hai người ấy, có duyên phận đến với nhau không dễ dàng, huống hồ bây giờ các con ngay cả bé con cũng đã có, có thể hợp thì hợp đi, còn làm khổ nhau chi nữa."
Đây không phải là vấn đề hợp hay không hợp.
Đường Tô Mộc thật sự không biết nên giải thích thế nào: "Không phải, người đó...!thân phận khá đặc biệt, hơn nữa vấn đề cũng không phải có muốn ở chung với nhau hay không, con chỉ muốn biết nên bồi thường cho y thế nào thì ổn thôi."
"Hai con, ở đâu ra cái lý bồi thường với không bồi thường." Bà Tôn càng nghe càng khó hiểu: "Là do hắn bây giờ không chịu cưới con à? Thế cũng không được, hôn nhân đại sự, con không thể hồ đồ trong chuyện này được.

Người kia rốt cuộc là ai? Đúng là không được thì bà phải tới tìm hắn thôi!"
"Đừng mà." Đường Tô Mộc sợ hết hồn, vội phất tay: "Chuyện sinh bé con hoàn toàn là bất ngờ, người nọ không biết chuyện này đâu ạ, huống chi bản thân con cũng không có ý định thành hôn, con chỉ muốn nghĩ cách bù đắp những chuyện đã qua."
Bà Tôn gật đầu, cuối cùng cũng hiểu đôi chút.
"Vậy được, tự con coi được thì làm, còn cái việc con muốn bồi thường thì..."
Chuyện này bà Tôn không biết phải trả lời thế nào, dù sao thì từ nhỏ bà đã sống trong thôn, đều là hai người vừa ý nhau, tìm người làm mai tác thành, cuối cùng bày tiệc rượu trong thôn là có thể chung sống, nghèo một chút thì thậm chí ngay cả tiệc rượu cũng có thể tiết kiệm.
Sau khi thành thân rồi, chuyện đồng áng trong thôn bận rộn, mỗi ngày đều có việc làm không hết, còn có cả con, ngay cả thời gian nói chuyện cũng ít.

Hai người thành thân, nói trắng ra là ghé vào một nơi sống qua ngày mà thôi, cái gì mà ta sai với ngươi rồi bồi thường hay không bồi thường.

Nhưng mà nếu nhà người ta có tiền, vậy thì không giống.
"Con có sở trường gì không? Tỷ như nấu cơm nấu canh, hay thêu thùa may vá.

Thôn bên cạnh có cô nương tên A Vân, am hiểu thêu thùa nhất, sau khi kháng bình cổ thêu được đem tới kinh thành bán, được con trai nhỏ nhà Tri phủ nhìn trúng, giờ đã gả qua làm chính phòng rồi đó."
Mặc dù cảm thấy chẳng liên quan đến vấn đề mình vừa hỏi, Đường Tô Mộc vẫn trầm tư chốc lát.
Thêu thùa gì đấy y chắc chắn không làm được, nếu nấu cơm nấu canh thì...
"Cảm ơn bà, con sẽ suy tính cẩn thận một chút."
"Vậy là được rồi." Bà Tôn cười nói: "Nào, ta làm bánh táo con thích ăn nhất này, sau khi uống canh đừng quên đâu đó.

Bây giờ con gầy quá, phải cẩn thận bồi bổ mới được."
"Vâng." Đường Tô Mộc gật đầu.
Tiễn bà Tôn đi, Đường Tô Mộc đang định dịch chuyển đến nông trại thu hoạch thảo dược đã trồng một chút, bỗng nghe bên ngoài có người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa không lớn, cứ một lần tiếp một lần, có vẻ vô cùng cố chấp.

Đường Tô Mộc đầy đầu khó hiểu, nay là ngày đầu tiên y đến đây, trừ bà Tôn ra, hẳn không ai biết mới đúng, sao trễ thế này còn có người tới tìm y?
Mặc dù nghi ngờ, Đường Tô Mộc vẫn cảnh giác mở cửa ra.
Người bên ngoài mặc quần áo màu xanh đậm, khuôn mặt trông khá quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.
"Ra mắt Đường công tử." Người tới có giọng nói chói tai, thần sắc lại hết sức cung kính nói: "Quấy rầy Đường công tử nghỉ ngơi, tiểu nhân là quản sự trong Tấn vương phủ, Vương gia nghe nói công tử gặp chút khó khăn nên cố ý cả đêm chuyển thứ này tới, hy vọng có thể giúp công tử phân ưu."
Đối phương vừa dứt lời, có hai tên thị vệ bước vào sân, mỗi người trong tay bê một cái rương, đặt lên mặt bàn đá trong sân.
Người tới cười nói: "Đều ở đây, công tử mở ra xem thử một chút, trong rương này chính là những thứ công tử đang cần."
Đường Tô Mộc không hiểu nổi, nhưng nghe nói là đồ Nhị hoàng tử đưa tới, cũng không hoài nghĩ nữa, trực tiếp vươn tay mở rương ra, sau đó hoàn toàn ngây ngẩn.
Ánh nến xuyên qua cửa sổ chiếu ra sân, vừa hay chiếu sáng những thứ trong suốt trong rương – tinh ngọc.
Một rương đầy mảnh tinh ngọc..