Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 20: Bỏ đi



     4 nam nhân mặt mày ủ rủ ngồi ngoài phòng khách.

- Làm sao đây_ Phó Chính Đình hỏi.

- Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy kích động như vậy. _ Lưu Trạch Nguyên trầm mặc

- Nhị ca anh... Hay là cô ấy đã biết sự thật?_ Lưu Trạch Uyên nghi vấn.

- Không thể nào, Thất Lục nói ngoại trừ lúc đến bệnh viện thì không có gặp người khác_ Phó Chính Đình phủ nhận.

- Để cô ấy bình tĩnh lại rồi tìm cô ấy nói chuyện_ Lưu Trạch Nguyên cũng muốn bản thân mình bình tĩnh lại.

       Lời Bạch Ngân Hy nói không phải đều là bốc đồng hoàn toàn. Cô nói nếu cô không thể hồi phục, cô không còn giọng hát cô không còn tài hoa thì Tiêu gia có chấp nhận cô không?. Câu trả lời chính là không. Tiêu gia xem trọng tài hoa hơn cả tiền tài, nếu năm đó Lưu Nhã Ninh ko phải là người thanh cao tao nhã có tài thư pháp hội hoạ xuất chúng thì Tiêu gia cũng không liên hôn. Cô hỏi nếu cô không lành lặn thì Lưu gia có chấp nhận không. Câu trả lời vẫn là không. Vì Ông nội xem trọng xuất thân nếu cô ko có Bạch gia che chở thì cũng khó có cửa bước vào huống hồ Đại cô mẫu xem trong lễ tiết con dâu phải là người không mất phẩm giá không có sẹo to, xuất thân danh gia. Cô chỉ nghĩ sai một điều là dù cô có thế nào bọn họ vẫn yêu cô. Tình yêu của họ dành cho cô trọn vẹn đến từng hơi thở, sao cô có thể hoài nghi?


     Bạch Ngân Hy không hoài nghi, cô đều hiểu hết chỉ là cô ko chấp nhận được bản thân sa sút. Bọn họ đều rất ưu tú, rất xuất sắc, trái tim lúc nào cũng ấm nồng. Còn cô hiện tại không còn là Bạch Ngân Hy của ngày đó nữa, trái tim lạnh lẽo, tình cảm xa cách, thân thể thương tổn, tâm hồn tàn phai. Cô mang khuôn mặt xinh đẹp này nhưng linh hồn rỗng tuếch không khác gì một bình hoa di động. Dáng vẻ ngày một tàn lụi này dù là 1 giây cô cũng không muốn cho họ nhìn thấy, khiến họ đau lòng. Cô quyết định chạy trốn, cô không còn chút cao ngạo nào để tiếp tục cố gắng, không còn chút mạnh mẽ nào để níu giữ tình yêu này. 2 giờ sáng cô canh giờ mà tất cả họ đều ngủ say kể cả Thất Lục, cô nhẹ nhàng xếp theo một ít quần áo, thẻ ngân hàng, trang sức và chậu sen đá đó. Rời đi.


      Cô bắt taxi đến trạm tàu hoả rút hết số tiền trong thẻ rồi lại đổi nhiều lần taxi. Đến một cửa hàng điện thoại mua một cái mới một sim mới. Sau đó lại đổi nhiều trạm xe bus đi đến ga tàu hoả rồi lại đi taxi đến vùng núi tây nam đất nước. Nơi mà cô nói với anh sẽ đi tuần trăng mật. Cô tìm một ngôi làng ở dưới chân núi cạnh cái hồ xinh đẹp, thuê một ngôi nhà. Xung quanh nhà là cây cỏ hoa lá trước cửa không xa là một cái hồ tự nhiên rất lớn, cạnh bờ hồ còn được trồng một hàng liễu. Cô cùng hàng xóm đi đến khu chợ gần đó sắm sửa đồ đạc, rồi mua thêm quần áo. Cô nhờ cô gái của họ đang học ở trung tâm thành phố mua giúp cô một cây đàn dương cầm. Bạch Ngân Hy dành 5 ngày lững lờ để đưa ra quyết định và chuẩn bị mọi thứ, 3 ngày bận rộn để sắp xếp cuộc sống sau này Bạch Ngân Hy chỉ thấy cuộc đời dường như không còn hối tiếc. Tiền mặt mà cô mang theo cùng với số số trang sức đó cô có thể sống một cuộc sống bình an đến hết đời, đây có lẽ là sự bù đắp của ông trời dành cho cô rồi.


- Cô gái nhỏ! Cháu tên gì?

- Cháu... họ Lưu tên... một chữ Ngưng.

- Tiểu Ngưng dì gọi cháu như vậy có được không? Dì họ Thẩm gọi dì Thẩm là được rồi.

- Dạ được. Dì Thẩm, thật ra cháu về đây dưỡng bệnh. Mắt của cháu không tốt. Sau này dì nấu cơm có thể làm dư ra cho cháu 1 phần không? cháu gửi tiền hàng tháng lại cho dì.

- Được được, cơm canh không thiếu phần của cháu, cháu giảng bài cho con gái dì nhiều như vậy cũng không thu phí, dì cảm ơn còn không hết sao lại lấy tiền của cháu.

- Cháu ở đây lâu dài, sau này còn phiền dì và chú nhiều, nếu dì không nhận tiền của cháu vậy thà cháu thuê một người giúp việc còn hơn.

- Thôi được rồi, thuê người giúp việc rất tốn kém, chúng ta sát vách nhau dì làm việc nhà cũng sẳn tay giúp cháu. Chỉ cần đưa dì chút tiền cửi lửa là được rồi cô bé ngoan.
- Dạ vâng. Cháu cảm ơn dì trước nhé.

******

- Ngân Hy, Ngân Hy 9h rồi hôm nay em dậy trễ thế, khó chịu ở đâu à? Ngân Hy

- Chính Đình, sao thế? Vẫn chưa dậy à?_ Tiêu Chính Kỳ đi đến hỏi e trai

- Em đã gọi 3l rồi.

- Ngân Hy, em có sao không, mau mở cửa cho anh, Ngân Hy _ Lưu Trạch Nguyên đi tới đập vào cửa anh nhận ra điều bất ổn liền chạy đi kiếm chìa khoá phụ mở cửa vào trong.

- Ngân Hy? Bạch Ngân Hy em đâu rồi? Ngân Hy?

     Bọn họ vào phòng chỉ là một màn trống trơn, mở cửa phòng tắm cũng trống, cửa sổ lớn sát đất cũng khoá trong, ga giường ngay ngắn. Lưu Trạch Uyên hốt hoảng mở tủ quần áo thấy đã giảm đi một nữa, trang sức đắt tiền cũng không thấy đâu, thẻ ngân hàng sổ tiết kiệm cũng không thấy. Phó Chính Đình đi ra bên ngoài phòng khách nhìn thấy trên bàn là một sấp giấy tờ được điện thoại dằng lại, trên cùng là chiếc nhẫn đính hôn của cô và Lưu Trạch Nguyên. Bọn họ đơ ra mấy giây, đến như vậy rồi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra hay sao. Phó Chính Đình trên người toả ra sát khí nồng đậm hét lớn gọi Thất Lục.
- Thất Lục. Mau tìm tung tích thiếu phu nhân về đây.

     Đồng hồ vừa gõ đúng 9h 4 người bọn họ đồng loạt nhận được tin nhắn từ sdt của cô là tin nhắn cài đặt giờ sẵn cô gửi một bài hát tên "Cổ tích gối đầu giường" họ không bật lên, họ tiến đến sô pha ngồi xuống. Cầm lá thư viết tay mà cô để lại:

"Xin lỗi, xin hãy xem như em chưa từng tồn tại, xin anh cho em ích kỷ một lần, hãy sống tiếp cuộc đời hạnh phúc thay em. Xin hãy lưu giữ những gì tốt đẹp mà em để lại, đừng ghi nhớ dáng vẻ xấu xí của em-Bạch Ngân Hy"

    Kèm theo đó là giấy chuyển giao dự án Triều Vân cho Bạch Thiên Quân, giấy chuyển nhượng căn nhà cho Lưu Trạch Uyên, Chuyển nhượng 10% cổ phần tập đoàn Diamond cho Lưu Trạch Nguyên, Chuyển nhượng bản quyền gần 70 bài hát và 20% cổ phần công ty giải trí D.A cho Tiêu Chính Kỳ. Chuyển quỹ từ thiện và cô nhi viện Bạch Ngân cho Phó Chính Đình.
       Phó Chính Đình nhìn mớ giấy lộn tức giận đến thẳng chân đạp cái ghế gần đó ngã lăn. Anh ta muốn phát hoả. Tại sao chứ, tại sao lại thành ra như vậy? tại sao lại bỏ đi? Tại sao lại bỏ anh ta lại?

- Từ bỏ hết tất cả? Vì... sao?_ Lưu Trạch Uyên đầu óc trống rỗng, lý do gì khiến cô trở nên như vậy?  Vì tai nạn? Vì mất đi giọng hát?

- Bạch Ngân Hy. Là vì em đánh mất sinh mệnh đẹp đẽ đó nên đánh mất luôn bản thân sao?_ Tiêu Chính Kỳ nhìn ra khung cửa nơi được đặt cây đàn màu trắng đẹp đẽ.

- Không. Cô ấy mang theo chậu sen đó, cùng rời đi rồi.

     Lưu Trạch Nguyên chỉ nói một câu sau đó quay lưng đi về phòng ngủ của cô. Anh khoá trái cửa. Ở trong đó một mình, tham lam mà níu giữ mùi hương còn sót lại của cô.

- Lão đại

- Nói

- Cô Bạch, đã rút hết tiền trong tài khoảng ngân hàng ở gần một trạm tàu hoả... Cách đây... 400km về phía nam. Sau đó lại bắt taxi và xe bus liên tục đổi bến... Mất... Mất dấu ở trạm xe bus cách đây 800km về phía nam.
- Mất dấu? Có một người mà tìm không được thì cậu làm được cái gì nữa hả?

     Phó Chính Đình nghe nói mất dấu thì nổi điên quát lên, rút súng lục trong người ra trở bán súng đánh thẳng vào mặt Thất Lục làm cậu ta đứng không vững té ngã sau đó chỉa thẳng nòng súng vào cậu ta. Lưu Trạch Uyên thấy vậy liền chụp tay Phó Chính Đình lại rồi đuổi Thất Lục ra ngoài.

- Lão cửu, đừng gϊếŧ người vô tội.

- Vô tội? Kêu cậu ta bảo vệ người mà bảo vệ đến nổi tìm không thấy tung tích, không biết sống chết. Anh còn thấy cậu ta vô tội ?

- Chính Kỳ, Trạch Uyên chuyện gì? là chuyện gì mà Ngân nhi nó nhắn tin từ biệt tôi như vầy?_ Bạch Thiên Quân vộ vã xông vào nhà chất vấn bọn họ.

- Thiên Quân Ngân Hy bỏ lại lá thư và tất cả tài sản, bây giờ... không biết tung tích_ Tiêu Chính Kỳ lạnh lẽo nói ra một câu.
- Cái gì? Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?

- Chúng tôi... Cũng không biết. Hôm qua chúng tôi cãi nhau với cô ấy. Đến sáng thì ... Anh xem lá thư cô ấy để lại đi_ Lưu Trạch Uyên đưa lá thư cô viết cùng bản chuyển giao dự án Triều Vân sang cho anh.

- Cái gì mà sống cuộc đời hạnh phúc thay em. Thật ra con bé gặp phải chuyện gì. Sao lại tuyệt vọng đến thế này?

     Ai có thể trả lời được câu hỏi đó ngoài cô?

 

      Bạch Thiên Quân không cho ba mẹ Bạch biết chỉ nói cô đi về nước I ở cùng với ba mẹ Trạch Uyên dưỡng bệnh. Vợ ck Bạch gia cũng không hỏi nhiều, con cháu có phước của con cháu ông bà không can dự quá sâu.