Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 109: Thế giới tinh tế (2)



Đường Khác chạy về lầu chính. Kiến trúc nơi đây cực kỳ phức tạp, nhưng cậu có một trí nhớ trời phú, không hề lạc đường, trực tiếp trở về gian nhỏ tiếp khách.

Hai người trong phòng tiếp khách bị cậu chạy vào mà hoảng sợ. Hân Nhã đứng bật dậy, có chút bối rối hỏi: “Tiểu Khác, sao thế con?”

Đường Khác cứng ngắc một chút.

Vừa rồi, dù thời gian rất ngắn, nhưng cậu đã thấy rõ ràng. Trước đó hai người rõ ràng ngồi trên hai sô pha riêng biệt, hiện giờ lại ngồi cùng một cái sô pha. Một khắc cậu xông tới, mẹ cậu đang dán lên sô pha, hơi cúi đầu, thân thể cơ hồ dán lên cạnh ghế sô pha, không hề tránh né. Mà người đàn ông kia, ba ruột của chị Yên, chú họ của cậu, một tay nắm lấy tay mẹ câu, một tay khác đặt lên thắt lưng mẹ cậu.

Ông ta gần mẹ vô cùng, gần thêm chút nữa thì có khác nào ôm mẹ vào ngực ông ta đâu!

Trong một chớp mắt, trong lòng Đường Khác bùng nổ phẫn nộ. Mặc dù cậu vẫn chỉ là một thằng nhãi con, nhưng cũng cảm nhận được tính xâm lược mãnh liệt của ông ta. Mà đồng dạng, dù chỉ là một thằng bé trai, cậu cũng có bản năng bảo vệ lãnh thổ của bản thân.

Tay của cậu tức khắc nắm chặt, như thể bất kỳ lúc nào cũng sẽ xông tới đấm ông ta một phát. Nhưng cậu nhớ tới Hàn Yên Yên, khuôn mặt ngây thơ dịu dàng của cô dần hoá giải lệ khí của cậu.

Cậu buông nắm đấm ra, bình tĩnh bước tới.

“Sao chỉ có con trở về? Chị họ Yên Yên đâu rồi?” Gia chủ Hàn gia hỏi.

“Chị chơi với con lâu nên hơi mệt rồi ạ. Con về đây tìm mẹ. Mẹ ơi, chúng ta ở đây cũng lâu rồi, nên về thôi ạ.” Cậu nói.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, ánh mắt hung ác toé ra như con sói nhe răng, muốn giết ông à? Cái thằng sói con này…. Gia chủ Hàn gia mỉm cười, nói: “Không vội, ở lại ăn cơmtruaw. Vừa rồi mẹ con đang nói đến vụ chuyển trường. Trong khu trường học ở Đông Đại này thì tốt nhất là Đông Thần, ta và mẹ con đã nghĩ kỹ, để con…”

“Không cần đâu ạ. Con không nghĩ giống mẹ, con không muốn đi Đông Thần.” Đường Khác lắc đầu.

Gia chủ Hàn gia kinh ngạc, Hân Nhã thì ngạc nhiên: “Tiểu Khác, con nói bậy bạ gì vây?” Con của bà đã sớm trưởng thành hiểu chuyện, trước đó bà rõ ràng đã nói hết chuyện này một năm một mười phân tích cho cậu!

Đường Khác nhìn về phía mẹ hỏi: “Mẹ, mà có biết Học viện Áo Lâm không?”

“Áo Lâm?” Dĩ nhiên Hân Nhã biết Áo Lâm, Áo Lâm cũng là một trong những lựa chọn bà từng cân nhắc qua. Nhưng dù sao Áo Lâm cũng không phải là tốt nhất, một người mẹ, luôn muốn dâng tới trước mặt đứa trẻ của mình những thứ tốt nhất trên thế giới. Dù đó có là thứ bà phải trả giá đắt.

“Con đã cùng chị tâm sự, chị Yên cũng cảm thấy con thích hợp với Áo Lâm. Con cũng suy nghĩ qua, lấy thành tích với trình độ tinh thần lực của con, gia nhập Áo Lâm hẳn sẽ không có vấn đề gì.” Đường Khác nói, “Mẹ, tốt nhất, không hẳn là thích hợp nhất.”

Trong lòng Hân Nhã đột nhiên bối rối. Ánh mắt của con trai quá phức tạp, bao hàm quá nhiều nội dung, khiến cho bà có chút không dám nhìn thẳng.

Đường Khác gọi: “Mẹ?” Tiểu Khác tuy nhỏ, nhưng ánh mắt đã mang theo một chút uy áp.

Nhất thời Hân Nhã tâm loạn như ma: “Cái này….”

“Không vội.” Gia chủ Hàn gia mỉm cười nói, “Việc đi học là đại sự, quan hệ tới tiền đồ cả đời sau này, cần thận trọng cân nhắc. Hiện tại không cần phải quyết định liền, em về chậm rãi cân nhắc, đừng vội vàng quyết định, làm trễ nải đứa bé.”

“Được rồi, Hàn tiên sinh. Con và mẹ sẽ cân nhắc và lựa chọn thật kỹ.” Đường Khác nói.

Vốn mối quan hệ huyết thống đã không có bao nhiêu, nhìn ra được ý đồ của ông với mẹ mình, hai tiếng “Chú” xác thực không thể treo trên miệng được. Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, dù trời sinh tâm tư lo nghĩ cũng chưa đủ dưỡng thành lòng dạ đủ sâu rộng.

Cậu kéo tay Hân Nhã: “Mẹ, chúng ta về đi.”

“Không vội.” Gia chủ Hàn gia nói, “Ăn trưa rồi hẳn về, để ta bảo tài xế đưa hai mẹ con về.”

Đường Khác thiếu niên khí thịnh, muốn lập tức rời khỏi gã đàn ông khiến cậu cảm thấy vô cùng nhục nhã cùng khó xử này, định mở mồm cự tuyệt.

“Ôi, phải về rồi sao?” Hàn Yên Yên đúng lúc xuất hiện đánh gãy bầu không khí: “Vừa vặn, con cũng muốn ra cửa, để con tiễn dì với Tiểu Khác một đoạn đường nhé.”

Cái này bỗng nhiên cơm trưa đến cùng là không có lưu. Việc không được quyết định khiến Hân Nhã có chút buồn bực.

Lúc lên xe, Hàn Yên Yên sờ đầu Tiểu Khác, nói với cậu: “Chị có đôi lời muốn nói với dì, Tiểu Khác ngồi với chú tài xế ở ghế phụ một lúc có được không?”

Đường Khác mím nhẹ môi: “Em không thể ngồi nghe sao?”

“Không thể nha.” Hàn Yên Yên nháy mắt, “Là chuyện giữa phụ nữ với nhau đó. Hm~?”

Chữ “Hm~” âm cuối như xoay một vòng câu lên, rất chi là kỳ dị. Đường Khác còn nhỏ tuổi, không thể giải thích được loại phong tình này, chỉ là tự dưng cơ thể hơi khẩn trương, ngona ngoãn đi tới khoang ghế phụ. Cách một khoang, hoàng toàn không biết hành khách phía sau khoang thuyền sẽ nói điều gì, sẽ phát sinh điều gì.

Hàn Yên Yên ngồi vào ghế liền thấy đôi mắt phức tạp của Hân Nhã đối diện cô. Phong tình vừa rồi Hàn Yên Yên vô ý toát ra, Đường Khác không hiểu, nhưng Hân Nhã, một người phụ nữ trưởng thành dĩ nhiên sẽ hiểu.

Vị đại tiểu thư Hàn gia này dù đã ẩn hiện sự thướt tha, nhưng bề ngoài vẫn là một thiếu nữ. Con gái bây giờ đều trưởng thành sớm vậy sao? Hay là chỉ riêng cô bé mới thế….”

Nghĩ tới cô có cặp ba mẹ kia, cùng những kiến thức cô đã được tiếp thu hun đúc từ nhỏ, Hân Nhã thu hồi tâm tư khinh thường bên trong, không dám coi cô là đứa bé mà đối đãi. Bà cười lớn hỏi: “Yên Yên muốn hỏi dì chuyện gì?” Nếu là nói về chuyện nam nữ yêu sớm thì bà rất tình nguyện chỉ điểm một chút. Rút ngắn quan hệ với vị đại tiểu thư này, đối với Đường Khác mà nói thì không hề có gì bất lợi

Hàn Yên Yên lại cười, nói: “Dì à, thứ cho con nói thẳng, chuyện Tiểu Khác chuyển trường cô xử lý không đúng lắm.”

Hân Nhã hơi biến sắc.

“Tới cầu một lời hứa của ba, đại khái chắc ông sẽ hỗ trợ thằng nhóc chuyển trường, cũng sẽ giúp đỡ Tiểu Khác trong việc học. Nhưng mà người ba của con, xưa nay không bao giờ làm việc mà không cần hồi báo.” Hàn Yên Yên hỏi, “Dì cầu ba con, cần phải bỏ ra cái gì, dì đã nghĩ rõ chưa? Nếu dì làm chuyện như vậy, dì nghĩ Tiểu Khác sẽ nghĩ thế nào? Một đứa bé đã mất ba, nếu như còn phải hổ thẹn vì mẹ nó, sẽ ảnh hưởng thế nào tới quá trình trưởng thành tính cách của đứa bé, dì có nghĩ tới hay chưa?”

Đây là lần thứ hai Hàn Yên Yên làm đại tiểu thư. Khí thế của cô ngay lúc này được triển khai toàn bộ, cực kỳ hùng hổ doạ người.

Mặt Hân Nhã lập tức trắng bệch.