Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1222: “Anh Lục, anh ghen đó à?”



Phía sau anh ta là một người đàn ông trung niên trạc 40 tuổi, ánh mắt tinh tường, cước bộ trầm ổn, thoạt nhìn là biết cao thủ.



Vẻ mặt anh ta đầy kiêu ngạo, vừa vào liền nhìn một lượt, sau đó tiến thẳng đến chỗ Hoắc Tư Duệ.



Lục Hi nghe thấy người bên cạnh bàn tán không ngớt.

Advertisement



“Lưu Chấn Thanh này thật hống hách”.



“Người ta có tư cách hống hách đó, bố anh ta thành lập tập đoàn Chấn Thanh, giá thị trường hơn 80 tỷ, gia tộc giàu có nhất nhì Tây Bắc, anh ta lại là con trai duy nhất, không hống hách sao được”.



“Phải nhỉ, ông lão sinh được thằng con trai, chiều lên tận mây, đến tên tập đoàn cũng lấy tên con trai để đặt là biết”.



“Ha ha, anh ta là một trong những kẻ theo đuổi giám đốc Hoắc nhiệt tình nhất, mấy tháng nay ngày nào cũng tấn công mãnh liệt, rất là khí thế”.



“Nhưng mà, hình như giám đốc Hoắc có bạn trai rồi, không phải người trong giới”.



“Ai mà biết được, đều là tin đồn”.



Nghe những lời bàn tán này, khiến Lục Hi phải quan sát Lưu Chấn Thanh.



Chỉ thấy Lưu Chấn Thanh đã đến chào hỏi Hoắc Tư Duệ, hai người bắt tay, sau đó, anh ta tặng Hoắc Tư Duệ một món quà nhỏ, cô từ chối rồi cũng khách khí nhận.



Hai người tiếp tục trò chuyện, Hoắc Tư Duệ thấy đám Vân Khả Thiên ngồi một bên liền chào Lưu Chấn Thanh và qua chỗ Vân Khả Thiên chào hỏi.



Lục Hi không hiểu sao cả người đột nhiên khó chịu, anh uống cạn ly rượu trong tay, lại rót thêm một ly.



Một lát sau, Hoắc Tư Duệ tiến tới chỗ anh, ngồi xuống cạnh Lục Hi.



“Anh Lục, mấy người Khả Thiên đến rồi, anh không qua chào họ à?”



Lục Hi lắc đầu: “Không, nhìn bọn họ cũng đủ mệt chết rồi, để tôi yên tĩnh một lát”.



“Ha ha, cũng tốt, anh thích là được, nào, tôi mời anh một ly”.



Hoắc Tư Duệ nâng ly hướng về Lục Hi.



Lục Hi rót rượu cụng ly với cô, giọng điệu “chua chát” nói: “Sao không uống với cậu chủ Lưu Chấn Thanh, anh ta hình như rất thích cô”.



Hoắc Tư Duệ sững sờ, sau đó che miệng cười: “Anh Lục, anh ghen đó à?”



Vừa nói vừa dùng đôi mắt lấp lánh ánh cười nhìn anh.



Lục Hi mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Còn lâu, chẳng qua tôi thấy anh ta cứ bám theo cô”.



Ý cười trong mắt Hoắc Tư Duệ càng đậm hơn, cô rướn người kéo Lục Hi ngồi xuống, khoác tay anh nũng nịu nói: “Anh Lục, ghen thì cứ nói là ghen, tôi không cười anh đâu”.



Lục Hi tức thì thẹn quá hóa giận, anh âm thầm đưa tay ra sau, bóp mạnh vòng 3 của Hoắc Tư Duệ một cái: “Tôi ghen đấy, sao nào”.