Cự Long Thức Tỉnh

Chương 9: 9




Hoắc Tư Duệ là người được ông lớn chỉ định, bất kể cô có đưa ra yêu cầu khó khăn gì thì Miwa Nozaki cũng sẽ thực hiện vô điều kiện.

Kế Tịch Chiếu nhìn thấy tất cả những chuyện này thì nét mặt liền ngây dại ra.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến cho hắn ta trở tay không kịp.

Lục Hi vậy mà thực sự quen biết chủ tịch công ty cổ phần Masatake, lại còn có thể mời cô ta tới đây, mà điều quan trọng hơn là Miwa Nozaki đã quỳ xuống trước mặt Lục Hi, đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Lúc này Kế Tịch Chiếu mới nhận ra kế hoạch của mình đã trở thành công cốc, hơn nữa hắn ta rất có thể sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt từ công ty cổ phần Masatake.

Dựa trên mối quan hệ của Miwa Nozaki với Lục Hi và Hoắc Tư Duệ, hắn ta không thể không cân nhắc điều này.

Công ty cổ phần Masatake chính là một quái vật, bọn họ chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết hắn ta, lúc này Kế Tịch Chiếu mới bắt đầu luống cuống.

Vân Khả Thiên cũng nhìn thấy tất cả những chuyện này, anh ta nhìn sang Miwa Nozaki và Hoắc Tư Duệ đang trò chuyện, suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi bước tới.

Thân phận của anh ta hoàn toàn có đủ tư cách để nói chuyện với Miwa Nozaki, anh ta thật sự cảm thấy rất tò mò tại sao Lục Hi có thể khiến cho Miwa Nozaki quỳ xuống trước mặt mình như vậy.

Lục Hi thì đã rời khỏi khách sạn Khải Toàn Đại, anh bắt taxi đi thẳng về tiệm tạp hóa của mình.


Trở về tiệm tạp hóa nhỏ, nhìn thấy hai cánh cửa đang khép hờ, anh chỉ khẽ mỉm cười rồi bước vào.

Vừa bước vào thì anh đã thấy Hoắc Ngọc Phụng ngồi trên ghế sô pha chính giữa, bên cạnh có hai người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục màu đen.

Lục Hi thản nhiên nói: "Tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp".

"Đừng có mà dọa tôi, chỗ này là tiệm tạp hóa chứ không phải nhà dân bình thường, hơn nữa cửa cũng không khóa, ai cũng có thể vào được".

Hoắc Ngọc Phụng lạnh lùng nói.

"Được rồi, cô cảm thấy vui là được".

Lục Hi vừa nói xong liền nằm xuống ghế sô pha kia, dường như chuẩn bị đi ngủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Ngọc Phụng trầm xuống, cô ta lại lạnh lùng quát.

"Anh là một tên lừa đảo, bây giờ anh còn muốn ngủ sao? Mau giao bảo vật gia truyền của nhà tôi ra đây, bằng không tôi nhất định sẽ quậy tung chỗ này lên!"
Hóa ra sau khi Hoắc Ngọc Phụng rời khỏi khách sạn Khải Toàn Đại thì cô ta càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận, thay vì về nhà, cô ta lại trực tiếp gọi điện cho bảo vệ của hai công ty tới đây, với thân phận của mình thì cô ta vẫn có khả năng đó.

Sau đó cô ta liền dẫn theo bảo vệ đến tiệm tạp hóa của tên lừa đảo Lục Hi, chờ Lục Hi trở về.

Cô ta phải vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo này, mang bảo vật gia truyền về để chứng minh cho chị gái và ông nội thấy mình không còn là một đứa trẻ nữa, đã có khả năng quản lý công việc của gia đình rồi.

Lục Hi nằm xuống lười biếng nói: "Thật xin lỗi, những thứ tôi đã lấy được thì sẽ không trả lại".

"Ha ha, còn dám mạnh miệng, mau dạy anh ta một bài học cho tôi!"
Hoắc Ngọc Phụng quát lên một tiếng, hai bảo vệ to con đứng bên cạnh ngay lập tức áp sát Lục Hi, vươn bàn tay lớn định chụp lấy anh.

Lục Hi thậm chí còn không thèm mở mắt ra, chỉ đá mạnh chân ra.

"Bốp! Bốp!"
Sau khi hai thanh âm chát chúa vang lên thì hai bảo vệ cường tráng đã bị đá thẳng ra ngoài cửa, hai người lăn lông lốc ở cùng một chỗ, ôm bụng đau khổ rên rỉ, thậm chí còn không đứng dậy nổi.

Lục Hi lúc này mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bộ ngực lớn của Hoắc Ngọc Phụng rồi bật cười quái dị nói.


"Tôi không đánh phụ nữ, cô tự biết điều đi".

Hoắc Ngọc Phụng bị Lục Hi nhìn chằm chằm thì cảm thấy vô cùng kinh hãi, sau đó cô ta lại nhìn hai bảo vệ đã bị đá bay ra ngoài, vừa nghe được lời nói của Lục Hi thì cô ta liền bồn chồn không yên.

Cô ta không ngờ tên lừa đảo này lại mạnh đến như vậy, hai bảo vệ cường tráng thế mà lại không chịu nổi một kích của anh ta.

Bây giờ cô ta ở lại không được mà bỏ đi cũng không xong, lâm vào một tình trạng hết sức xấu hổ.

Một lúc lâu sau thì Hoắc Ngọc Phụng mới đỏ bừng mặt tức giận nói: "Cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu".

Chỉ để lại một câu ngang bướng, Hoắc Ngọc Phụng vội vàng bước ra khỏi tiệm tạp hóa, sau khi ra ngoài cô ta còn đá cho hai bảo vệ mỗi người một cước rồi mới ôm hận rời đi.

Lục Hi không quan tâm lắm, trở mình liền bắt đầu ngủ say.

...!
Bảy giờ tối, Vân Khả Thiên sau khi dự tiệc xã giao xong thì lái chiếc Audi A6 chậm rãi trở về nhà, trong lòng cảm thấy rất kích động.

Trong bữa tiệc xã giao lần này anh ta đã thu hoạch được rất nhiều lợi ích.

Sau khi cùng Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki trò chuyện, anh ta cuối cùng cũng đã biết được trên đời này còn có một nơi kỳ diệu như tiệm tạp hóa Vong Ưu.

Nhìn thấy thái độ của Hoắc Tư Duệ cùng với sự tôn trọng của Miwa Nozaki dành cho Lục Hi, anh ta cảm giác được đây không chỉ là một lời đồn vô bổ.

Lục Hi thật sự là một người có năng lực khổng lồ, loại người có năng lực khổng lồ này chính là loại người mà Vân Khả Thiên cần kết giao.


Bây giờ anh ta phải về nhà báo tin cho bố mình biết và để ông cho ý kiến xem anh ta nên đối phó với chủ tiệm tạp hóa này như thế nào.

Anh ta có thân phận không tầm thường cho nên mọi động thái của anh ta đều thu hút sự chú ý, vì vậy anh ta phải thận trọng.

Sau hơn nửa giờ, Vân Khả Thiên đã trở lại khuôn viên tỉnh ủy, sau khi đậu xe thì anh ta liền đi vào biệt thự số 1.

Lúc này bố của anh ta hẳn là đã tan sở, anh ta có thể nói với ông về việc này.

Nhưng vừa bước vào cửa thì anh ta đã thấy bố mình nghiêm mặt ngồi trong phòng khách, còn mẹ mình thì đang rơm rớm nước mắt.

“Bố, mẹ, có chuyện gì vậy?”, Vân Khả Thiên bối rối hỏi.

Ở cả cái tỉnh Tây Bắc này còn có chuyện gì có thể khiến cho bố mẹ của anh ta phải đau buồn chứ?
"Lại đây ngồi đi, bố có chuyện muốn nói với con".

Bố của Vân Khả Thiên, ông Vân Tinh Quốc, lãnh đạo tỉnh Tây Bắc, năm nay đã ngoài 60 tuổi, là một người có vẻ ngoài hết sức nghiêm khắc.

Vân Khả Thiên ngoan ngoãn ngồi xuống, cảm thấy bầu không khí có chút không đúng..


— QUẢNG CÁO —