Cửa Cung

Chương 1



Vào đêm Trung thu năm thứ năm Trinh Hóa, trăng đã tròn đầy. Đây là năm thứ ba Cao Tông - Triệu Minh Khải nắm quyền kiểm soát hoàn toàn triều chính Đại Tấn. Nền chính trị trong sạch, trong nước thái bình. Tuy Hoàng đế còn trẻ tuổi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tầm nhìn xa hiểu rộng của mình, biểu thị với bên ngoài mình không hề thua kém tiên hoàng. Điều khiến Cao Tông tự hào nhất là hắn không hề giết một người nào mà cũng có thể khiến quyền hành nằm hết vào trong tay mình. Ở cùng độ tuổi này, cho dù là phụ hoàng của hắn cũng chưa từng làm được điều như thế.

Tối nay là cung yến, Đế hậu hai người ngồi tại chủ vị, các công chúa hoàng tử và một số phi tần đều chia ra ngồi hai bên, vui vẻ hòa thuận như gia đình bình thường khác tận hưởng niềm vui sum vầy. Trước cửa cung pháo hoa lộng lẫy thắp sáng cả một vùng, Triệu Minh Khải nắm chặt tay hoàng hậu, mỉm cười với nàng. Hơn mười năm nay họ cùng dắt tay nhau đi qua bao nhiêu gian nan khó khăn, bây giờ hắn ở bên ngoài thống lĩnh giang sơn, nàng quản lý hậu cung, nề nếp rõ ràng để hắn không phải vướng bận gì, thê tử như vậy, còn cầu gì hơn?

Nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt là yêu thương là nhu tình không một chút che giấu, pháo hoa rực rỡ in sâu trong mắt nàng, sáng như sao trời.

Sau bữa tiệc, cung nhân trong cung điện trở về nơi vốn có của mình. Đêm nay là trung thu, đương nhiên Hoàng thượng sẽ ở cung của hoàng hậu, không có phi tần nào mang ảo tưởng vô nghĩa.

Bóng đêm dần ôm lấy mọi thứ, chính điện lớn như vậy lại không còn ai hầu hạ, chỉ còn một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn, tiếng thở dốc tiêu hồn vang lên, dưới ánh đèn mờ chiếu ra một phong cảnh vô cùng kiều diễm.

Đột nhiên, tiếng rống thô to của nam tử vang lên, tiếp đến là tiếng nữ tử yêu kiều hòa nhập với tiếng nước giao hoan ngày càng gấp, cho đến cuối cùng chỉ còn lại những tiếng thút thít nho nhỏ, cùng tiếng gầm nhẹ mang trận hoan ái tiến vào hồi cuối.

Cao trào qua đi, nam nhân ôm lấy nữ tử trần trụi đang thỏa mãn thở dốc, rõ ràng hai người đã làm phu thê mười ba năm, rõ ràng cơ thiếp đông đảo, nhưng từ đầu đến cuối đối với hắn nàng vẫn luôn mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Trong cung, những nữ tử trẻ tuổi hơn nàng, mỹ mạo hơn nàng không phải là ít, hấp dẫn hơn nàng lại nhiều vô số, nhưng chỉ cần bảy tám ngày không chạm vào nàng, hắn sẽ tưởng niệm cực kỳ, nhớ bóng dáng yêu kiều của nàng, nhớ bộ dáng run rẩy của nàng khi nằm dưới thân hắn, càng nhớ hơn là sự thỏa mãn khi tiến vào cơ thể nàng,… Hắn nghĩ điều đó là do hai người họ đến cùng cũng là phu thê, trong lòng hắn nàng khác biệt hơn những người kia là lẽ tất nhiên. Nữ tử trong ngực bởi vì hắn nhào nặn vòng eo mà vô thức run rẩy, nàng ngước lên nhìn dáng vẻ nhắm mắt mỉm cười của hắn, nắm chặt tay hắn nói: “Lục lang luôn trêu đùa thiếp”, miệng nàng là những lời oán trách, nhưng trên mặt tất cả đều là thẹn thùng.

Hắn cúi đầu hôn lên má hai gò má nàng, nói: “Quỳnh nhi, trẫm có một chuyện muốn nhờ nàng giúp đỡ.”

Nàng nhướng mày, “ Giang sơn này đều là của bệ hạ, còn có chuyện gì còn cần đến thiếp hỗ trợ?”

“Trong tất cả những nơi đó có một nơi nàng chịu trách nhiệm mà trẫm không thể tùy ý nhúng tay.” Hắn là đế vương, hậu cung này là của hắn cũng là của nàng. Hắn tin tưởng nàng, đương nhiên cũng sẽ không khiêu chiến quyền uy của nàng Nàng cười: “Lục Lang tin tưởng Quỳnh nhi như vậy, thiếp há có thể để người thất vọng?”

Hắn đặt xuống môi nàng một nụ hôn như phần thưởng, nói: “Quỳnh nhi, tháng sau trẫm muốn nam tuần, trong khoảng thời gian trẫm không ở đây, nàng hãy giúp ta chăm sóc Tịch Nguyệt, thời gian nàng ấy vào cung không dài, trẫm sợ lần này trẫm vừa đi, sẽ có người tìm nàng ấy gây chuyện.”

Nàng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới điều hắn muốn nàng làm sẽ là cái này, ngực ẩn ẩn nổi lên một cơn đau nhức, nhưng nụ cười trên mặt của nàng vẫn không thay đổi: “Lục lang đã dặn dò, Quỳnh nhi sao dám cô phụ, Lục Lang cứ yên tâm.”

Đôi mắt hắn lóe lên, “Cung điện rộng lớn như vậy, người trẫm tin tưởng nhất cũng chỉ có nàng, làm sao lại không yên lòng.” Rồi hắn thì thầm vào tai nàng: “Canh giờ vẫn còn sớm, hoàng hậu có vẻ vẫn còn nhiều hơi sức?”. Nói xong hắn ngậm lấy vành tai tinh xảo của nàng mà liếm láp.

"Ưm... Bệ hạ cứ giễu cợt thần thiếp" nàng nói, khi hắn buông vành tai nàng ra, nàng lập tức giả vờ tức giận mà quay lưng đi.

Nàng biết hắn đặc biệt thích tiến vào từ phía sau, nên nàng thường phối hợp tìm chút cớ để thỏa mãn hắn mà không để lại chút dấu vết nào, chỉ là đêm nay, nàng thực sự không muốn nhìn thấy mặt hắn.

Hắn tiến lên trước, đưa tay lần xuống phía dưới, dễ dàng chạm vào hoa hạch mẫn cảm của nàng, sau đó xoa nhẹ, “Trẫm thương tiếc cho Quỳnh nhi, lại bị nàng xuyên tạc như vậy, xem ra trẫm không cần phải nể mặt nữa rồi.” Vừa nói hắn vừa ép nàng xuống dưới thân, hai chân mạnh mẽ kẹp lấy đôi chân mảnh khảnh của nàng, tay cũng nhẹ nhàng lôi kéo hoa hạch vài lần

"Quỳnh nhi lại quên rồi, thời điểm trẫm yêu nàng phải gọi là gì?"

"Lục lang ~" nàng chỉ mới kêu lên một tiếng, quy đầu thô to đã dán sát vào cửa huyệt của nàng.

"Quỳnh nhi xuyên tạc ý tốt của trẫm, trẫm rất đau lòng, Quỳnh nhi, nàng nói nàng nên đền bù trẫm như thế nào đây?" Quy đầu của hắn đỉnh đỉnh tại hoa tâm nhưng lại chậm chạp không có tiến vào.

Quỳnh Như thở hổn hển, nàng quỳ sấp xuống, duỗi tay đỡ lấy nam căn của hắn, dùng sức ấn đầu nấm vào trong hoa kính.

Hắn vuốt ve bờ mông nàng, siết chặt hông nàng thẳng tiến vào trong cơ thể nàng. Cặp mông săn chắc, khiến côn thịt hoàn toàn chìm ngập vào trong hoa kính.

"Ừm ~" nàng chịu không nổi, ngón tay nhỏ dài dùng sức bắt lấy đệm giường bên dưới, như thể đây là cách duy nhất khiến nàng hóa giải ê ẩm cùng khóai cảm vì hắn tiến vào quá sâu như vây.

Hắn cũng không chịu được hừ nhẹ, hoa huyệt của Quỳnh nhi vừa nhỏ vừa sâu, mỗi lần long căn to dài của hắn tiến vào đều rất khó khăn, hắn luôn bị miệng nhỏ của nàng giữ chặt lại nhất là khi tiến vào từ phía sau, dù đã tiến vào được rồi nhưng bên trong như có hàng ngàn cái miệng nhỏ liều mạng hút lấy lỗ quy đầu, khiến hắn dục tiên dục tử, mà mỗi lần va chậm, miệng nhỏ đó càng thêm dùng súc mút lấy….

Như bị mê hoặc, mông hắn lui về sau một chút, rồi lập tức hung hăng đâm về phía trước mà đi vào, bàn tay cũng nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn

"A a..." Nàng bị cự vật cắm tới tận tử cung không chịu nổi nữa cũng hét lên, tay nhịn không được nắm chặt lấy đệm giường.

Hắn khẽ nâng nàng lên, để cặp mông của cô dán sát vào hạ thân hắn, mãi đến khi quy đầu vùi lấp hoàn toàn vào cửa huyệt của nàng mới thôi, sau đó hắn lại dùng sức đỉnh về phía trước, tay vẫn tiếp tục lôi kéo eo nàng tiến về phía bụng mình.

Như thế không ngừng lặp lại trên dưới hai mươi lần, ngón tay hắn dừng lại trước bầu ngực mềm mại, ngón tay dọc theo cái bụng đang run rẩy của nàng mà hướng xuống dưới dò xét, cho đến khi hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy hoa hạch.

Vùng bụng nóng bỏng của nàng đột nhiên co rút lại, khóc lóc đẩy mông lên trên, siết chặt lấy, khuấy động côn thịt to dài.

Một tay hắn mơn trớn mông của nàng, cuối cùng giữ một bên nhũ thịt vân vê, lòng bàn tay thỉnh thoảng chạm vào tiểu đậu đỏ dùng sức xoa nhẹ, tay kia thì thuận theo khe hẹp trượt dọc theo hoa môi, gảy gảy ở trước của huyệt.

Nàng ngâm nga dùng sức hướng về phía sau, cặp mông trắng như tuyết đánh vào bụng hắn, tạo ra những khoái cảm cực độ.

Hắn mê muội nhìn người dưới thân khóc lóc ngậm lấy mình., vòng eo mảnh khảnh cùng bờ mông căng mọng đánh thẳng vào thị giác khiến hắn không nhịn được nheo mắt lại, hắn cũng phối hợp khuấy động với nàng, mỗi lần nàng dùng sức hút chặt hắn cũng hung hãn đỉnh về phía trước.

"A... Lục lang... Không chịu nổi..."Nàng đứt quãng kêu khóc, động tác dưới thân lại không hề dừng lại, quá nhiều khoái cảm mang lại, làm tâm trí nàng không còn thanh tỉnh, vừa muốn cầu xin hắn buông tha mình, càng muốn hắn dùng sức hơn nữa, cảm giác này khiến nàng khó xử không nói nên lời, chỉ có thể khóc lóc kêu hắn. "Dám nói trẫm không chịu nổi?" Hắn chợt hung hăng nhấp một cái rồi kéo mông nàng ra để tiến vào càng sâu hơn.

Có điều mới mười mấy lần, nàng đã tuôn ra rất nhiều chất lỏng. Hoa kính trong cơn cao trào xoắn chặt lại khiến hắn thoải mái gầm nhẹ, hắn nâng chân nàng lên kéo ra hai bên, cứ như vậy mà đâm vào trong không trung, đến khi hoa tâm tiết ra nhiều dâm dịch như xin tha. Sau khi cắm vào rút ra vài chục cái, hắn vùi mình vào nơi sâu nhất, khai phá cửa tử cung, giải phóng chính mình.

Nàng thét chói tai tiếng thở dốc vang lên dồn dập, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.

Hắn thoả mãn ôm nàng nằm xuống, long căn vừa phát tiết chậm rãi rút khỏi người nàng, hắn như trấn an mà vỗ nhẹ vào bụng nàng, nhưng tiếng khóc nức nở của nàng vẫn không có dừng lại.

"Đã lâu Trẫm không có chạm qua Quỳnh nhi, cực kỳ nhớ thương, nên vừa rồi có làm đau nàng không?” Hắn cúi đầu hôn hôn cổ nàng, “Lần sau nhẹ chút, được chứ?”

Nàng gật đầu, giọng dần dần nhỏ lại.

Không lâu sau, sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, nàng nắm lấy chăn mền, chỉ cảm thấy lòng càng ngày càng lạnh, như thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ.