Cửa Cung

Chương 24



Mấy ngày tiếp theo, Hoàng đế làm đúng như lời hắn nói, ngày ngày đều ở trong cung hoàng hậu, cho dù giữa trưa hắn có đi cung của người khác, ban đêm hắn cũng quay lại chính điện. Bảy tám ngày như thế, người người đều nói đế hậu cực kỳ ân ái. Trong lòng cung phi chua xót, nhưng hoàng hậu độc sủng, so với việc hoàng thượng sủng ái các phi tần khác cũng không khiến người ta quá khó chịu, dù sao hoàng hậu xử sự công bằng, nghĩ đến mấy ngày nữa người cũng sẽ khuyên hoàng thượng chia đều ân sủng, cho dù hoàng hậu nương nương được bảo dưỡng tốt cỡ nào đi chăng nữa thì với người cũng đã có tuổi, dù hoàng thượng yêu hoàng hậu, song trong cung toàn hoa tươi cỏ lạ, sao có thể không động tâm? Thậm chí, mọi người thấy chuyến nam tuần này lại có thể làm cho Liễu chiêu nghi bị thất sủng, trong lòng không biết cao hứng hơn bao nhiêu lần, cái gọi là trăng tròn rồi khuyết chính là ý này.

Cũng vì vậy, mỗi buổi sáng thỉnh an đều hết sức náo nhiệt, cung phi tam phẩm trở xuống không dám nhiều lời, bây giờ Quý phi chuyển về Chiêu Khánh điện cũng ngày ngày đến thỉnh an, chỉ là mỗi khi nàng nhìn hoàng hậu đều cười lạnh, dường như chế giễu nàng tự cho là đúng, kết quả bị người ta nói dăm ba câu thì lại quay trở lại như lúc ban đầu. Từ trước đến nay Đức phi đều rất cung kính, người cũng kiệm lời ít nói. Cung phi tam phẩm trở xuống bởi vì phẩm cấp thấp cũng không dám nhiều lời, chỉ có hai nhóm cung phi tam phẩm dường như chia làm hai phái, phe Liễu chiêu nghi và châm chọc Liễu chiêu nghi, đương nhiên chỉ cần các nàng không làm ảnh hưởng đến người khác hoàng hậu cũng sẽ không quản, chỉ là mỗi lần người đều sẽ răn dạy hoàng đế chán ghét nhất là việc hậu cung tranh đấu, nếu như không tự biết tu thân dưỡng tính, Chu tu nghi chính là vết xe đổ.

Một ngày này vừa qua thời gian ăn trưa, Nghi Tâm vội vàng chạy vào điện, bẩm báo Hứa chiên viện và Liễu chiêu nghi có xung đột.

Quỳnh Như thở dài, hỏi chuyện gì xảy ra.

“Hoàng thượng ban cho nhị công chúa con mèo Ba Tư, nó va chạm với Liễu chiêu nghi, Quách mỹ nhân đang ở đó muốn ném con mèo vào sông nên Hứa chiêu viện nảy lên xung đột với nàng ấy, kết quả không cẩn thận đẩy ngã Liễu chiêu nghi, Chiêu Nghi bị ngã hơi nặng.”

“Bây giờ các nàng ấy đang ở đâu?” Hoàng hậu hỏi.

"Đều đang ở Tử Lan điện." Nghi tâm đáp.

Quỳnh Như lập tức bãi giá đến Tử Lan điện.

Lúc nàng đến, hoàng đế đã ở đó. Liễu chiêu nghi nằm ở trên giường, Hứa chiêu viện và Quách mỹ nhân đang quỳ trên mặt đất.

Quỳnh Như hành lễ với hoàng đế, hoàng đế nhẹ gật đầu vẫy tay với nàng, nàng theo tay hắn nhìn lên đã thấy trên cổ tay và tay của Liễu chiêu nghi đều bị băng bó, dường như không chỉ bị thương một chỗ.

“Hứa chiêu viện, nói cho hoàng hậu biết chuyện gì xảy ra?”

“Tần thiếp biết sai, cầu xin bệ hạ trách phạt.” Hứa chiêu viện không dám ngẩng đầu, mặt của Quách mỹ nhân cũng không còn một chút máu.

“Hoàng hậu, nàng xử lý đi.” Hoàng đế đút thuốc cho Liễu chiêu nghi, nhìn cũng không thèm nhìn hai người đang còn quỳ trên mặt đất.

Quỳnh nhi rũ mắt đáp vâng, nàng quay đầu nhìn về hai người đang quỳ trên đất, hỏi họ đã xảy ra chuyện gì, sự việc rất đơn giản, chỉ có một việc duy nhất là ai đã đẩy Liễu chiêu nghi, nhưng người nào đẩy đã không còn quan trọng. Toàn bộ sự việc là do sự tranh chấp của họ, cả hai đều bị trừng phạt như nhau.

“Quách mỹ nhân, ngươi có biết con mèo kia là do hoàng thượng ban tặng, ngươi dám ném mèo là đã phạm vào tội đại bất kính. Bản cung niệm tình ngươi không biết rõ mọi việc, phạt ngươi đến bạo thất năm ngày. Hứa chiêu viện, Quách mỹ nhân muốn ném mèo, ngươi răn dạy nàng là được, động thủ là sai. Phạt ngươi đi bạo thất năm ngày, ngươi phải chăm sóc hoàng tử công chúa nên ngươi hết ngày thứ ba ngươi được về điện.

Hai người dập đầu tạ ơn. Tuy bạo thất tuy đang sợ nhưng đến đó rồi họ còn có thể trở về, dù sao cũng sẽ không bị người khác nhục nhã.

“Hứa chiêu viện khắc khe với cung phi, sao có thể gánh trách nhiệm dưỡng dục hoàng tử?” Hoàng đế hỏi.

Nghe thế, đầu tiên thân thể Hứa chiêu viện cứng đờ, tiếp theo toàn thân run lên.

“Nể tình Hứa chiêu viện vi phạm lần đầu, cầu xin bệ hạ khai ân.” Hoàng hậu nói.

“Khải ca ca, chiêu viện cũng không cố ý, xin người bớt giận.” Liễu chiêu nghi lôi kéo cánh tay hắn.

Một câu “Khải ca ca” khiến ba nữ nhân phải ghé mắt.

Mà hoàng đế dường như không có cảm giác, hắn gật nhẹ đầu với nàng ấy, quay người nói với Quỳnh Như, “Vậy theo lời hoàng hậu nói.”

Hứa chiêu viện và Quách mỹ nhân dập đầu lui ra.

“Liễu chiêu nghi nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp xin cáo lui.” Quỳnh Như mặt không chút thay đổi nói.

“Hoàng hậu, trẫm đi với nàng.” Hoàng đế đứng lên, “Tịch Nguyệt, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai trẫm quay lại thăm nàng.”

Thấy vẻ mặt lưu luyến không rời của Liễu Tịch Nguyệt, Quỳnh Như nói: “Bệ hạ ở lại với chiêu nghi đi, thần thiếp rời đi trước.” Nói xong nàng phúc thân rời đi.

“Quỳnh nhi ~” Hoàng đế muốn đuổi theo nàng, lại bị Liễu Tịch Nguyệt kéo ống tay áo lại, “Khải ca ca, người đã mấy ngày không tới chỗ Tịch Nguyệt rồi.”

Quỳnh nhi dừng một chút, rồi bước nhanh ra cửa điện.

Ra khỏi Tử Lan điện, Quỳnh Như nói muốn ở một mình, nên để bọn thị nữ quay về trước. Nàng bước đi trong vô định, không bao lâu, nàng nghe thấy âm thanh có người đang nói chuyện phiếm sau núi giả, giọng không lớn, nhưng nàng lại nghe rõ mồn một.

“Bảo lâm, người nên đi van cầu hoàng hậu nương nương để người rời Tử Lan điện mới tốt. Mặc dù ở Tử Lan điện, có thể thường xuyên nhìn thấy hoàng thượng, nhưng Liễu chiêu nghi thời thời khắc khắc phái người giám sát, người cũng đâu còn cơ hội nào?”

“Chiêu nghi yêu bệ hạ, không muốn chia sẻ với ngưới khác về tình có thể hiểu.” Trong hậu cung này người nào mà không ái mộ bệ hạ? Đổi lại là nàng, nàng cũng không muốn chia sẻ sủng ái của hoàng thượng với người khác.

Xem ra là Vương bảo lâm và thị nữ của nàng, Quỳnh Như không muốn nghe lén nữa, nàng đang tính rời đi lại nghe thị nữ kia nói, “Thế nhưng Liễu chiêu nghi này cũng thực quá đáng. Cái gì mà tiến vào Tử Lan điện, nàng và hoàng thượng sẽ giống như phu thê, nàng là thê tử, muốn thay hắn quản tốt cửa điện. Dù nàng là chiêu nghi đi chăng nữa, cũng chỉ là Nhị phẩm, có hơn người chỗ nào chứ, nàng ta dựa vào cái gì coi mình là thê tử? Ngay cả hoàng hậu nương nương còn chưa từng vênh mặt hất hàm sai khiến người như thế, nàng dựa vào ưm…” Rõ ràng thị nữ đã bị bịt miệng lại.

“Lời này để người khác nghe được, sao chúng ta có thể tiếp tục sống ở Tử Lan điện? Dù bên ngoài chiêu nghi đối với ta không tốt, nhưng cho tới bây giờ những thứ ta nên có cũng không thiếu, những lời ngươi nói nếu để người có tâm nghe được, ta sẽ trở thành người vong ân phụ nghĩa. Về sau không cho phép nói lại những lời này.”

Phu thê… Phu thê? Hắn… Thì ra hắn cũng xem Liễu Tịch Nguyệt như thê tử sao?

“Lời các ngươi nói là sự thật?”

Quỳnh Như đột nhiên xuất hiện trước mặt các nàng, khiến các nàng sợ ngây người, mặt hai người dại ra một lát, rồi lập tức quỳ xuống, “Tỳ thiếp tham kiến nương nương.”

“Hoàng thượng và Liễu chiêu nghi trong Tử Lan điện xưng hô như phu thê sao?” Quỳnh Như hỏi thẳng.

"Không có..." Vương bảo lâm nói.

“Vương bảo lâm, ngươi nghĩ cho kỹ, nếu ngươi lừa gạt bản cung, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không!” Nàng lạnh lùng nói.

Vương bảo lâm bị dọa đến run chân, một bên là hoàng hậu, một bên là chiêu nghi, đều là nữ tử hoàng thượng sủng ái nhất, dù đắc tội với ai nàng cũng không sống nổi… “Tỳ thiếp…”

“Nương nương, những gì nô tỳ nói đều là sự thật, nô tỳ không dám lừa gạt nương nương…” Tỳ nữ nói.

“Thụy nhi!” Vương bảo lâm kéo y phục nàng, sợ nàng ta lại nói những lời không nên nói.

“Vương bảo lâm, lời nàng ta nói là thật?” Quỳnh Như nói, “Nếu ngươi nói thật bản cung đảm bảo ngươi có thể an toàn ra khỏi Tử Lan điện, nếu ngươi nói dối, bản cung sẽ khiến ngươi không thể bước chân ra khỏi bạo thất.”

“Quỳnh Oánh không dám lừa gạt nương nương, Chiêu Nghi đã từng nói qua nhưng đây chỉ là trò đùa thôi.” Vương bảo lâm quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

“Hoàng thượng và chiêu nghi nói đùa các ngươi lại dám ở chỗ này nghị luận ra vào, Vương bảo lâm ngươi có biết tội?” Quỳnh Như nói.

“Tỳ thiếp biết tội, cầu nương nương khai ân.” Vương bảo lâm bị dọa run tay, nàng biết sớm muộn gì nàng cũng bị cái miệng rộng của Thụy nhi liên lụy.

“Ngươi tên Thụy nhi?” Quỳnh như nhìn về phía tỳ nữ đang quỳ, thấy nàng ta bối rối gật đầu, sau đó quỳ rạp xuống đất, nàng nói: “Nể tình ngươi trung tâm hộ chủ, lần này bản cung sẽ không so đo, nhưng nếu còn có lần sau, phạt ngươi vào dịch đình, ngươi đã nghe rõ chưa?”

Thụy nhi không ngừng dập đầu, dù cái trán chảy máu cũng không dám dừng lại.

“Vương bảo lâm, bản cung sẽ cầu xin hoàng thượng dời ngươi ra khỏi Tử Lan điện, những lời hôm nay bản cung sẽ xem như chưa từng nghe, sau này nếu bản cung còn nghe thấy người thứ hai nhắc đến, người đầu tiên bản cung trị tội là ngươi.” Quỳnh Như lạnh lùng nói.

Vương bảo lâm gật đầu như giã tỏi, hai người bị dọa đến nỗi Quỳnh Như rời đi lúc nào cũng không biết.

Phu thê… phu thê… Quỳnh Như cứ đi như vậy, lẩm nhẩm suốt cả chặng đường, không biết đi thế nào nàng lại về tới trước Tử Lan điện. Nàng đang do dự có nên tiến vào hay không, nàng muốn hỏi hắn, với hắn mà nói, thê tử của hắn ngoại trừ Lý Quỳnh Như còn có thể là người khác sao?

Dường như đã có quyết định, nàng nâng váy đi về phía trước, lại nghe thấy tiếng cười truyền ra từ trong điện, tiếng cười vui vẻ và sảng khoái. Nàng đứng từ xa nhìn vào, thấy hoàng đế và Liễu chiêu nghi đang cùng ngồi trên bệ đu dậy, dường như hắn mới nói cái gì nên mới khiến nàng ấy cười yêu kiều như vậy. Nàng không khống chế được muốn tiến lên, nhóm cung nhân thấy nàng, nàng cũng chỉ tùy ý phất tay miễn lễ cho bọn họ. Nàng thấy hắn ôm Liễu Tịch Nguyệt khẽ hôn lên gò má nàng ấy, tự nhiên như thể đôi phu thê lâu năm…

Bỗng nhiên nàng quay người chạy ra khỏi Tử Lan điện, mãi đến khi nàng không còn nghe thấy tiếng cười nói của bọn họ nữa mới dần chậm lại. Nàng vừa đi vừa cười, cười mình si tình hơn mười năm rốt cuộc lại chẳng được gì cả. Không có tình yêu, không có tin tưởng, cuối cùng, ngay cả thân phận thê tử cũng không phải là duy nhất.

Lúc nhỏ nàng rất thích vũ đạo, mẫu thân đã mời lão sư ở giáo phường đến dạy nàng, lão sư nói tư chất nàng thông minh, nếu như siêng năng luyện tập, tương lại tất sẽ nổi danh. Mẫu thân sợ nàng trầm mê vào vũ đạo, sau này lúc làm thê tử của người ta sẽ bị chê cười, bà thường quy định nàng mỗi ngày nàng luyện tập không được vượt quá một canh giờ, nhưng nàng đều sẽ lén luyện, có khi tổ mẫu và bọn tỷ muội cũng giúp nàng giấu giếm mẫu thân, chỉ vì muốn nàng có thêm nhiều thời gian luyện tập. Lúc nàng mười hai tuổi, lão sư tốt nhất ở giáo phường cũng nói nàng thiên phú dị bẩm, người không còn gì để dạy. Nàng từng nghĩ tới sẽ tìm lão sư tốt hơn nhưng lúc này nàng được tứ hôn cho Lục hoàng tử. Hoàng gia coi trọng nhất là đoan trang hiền thục, nàng không muốn bởi vì sở thích của nàng mà khiến hắn bị chế giễu, nên nàng đã không tập múa nữa, chỉ tập múa kiếm, mỗi tháng nàng luyện tập mấy canh giờ, thời gian còn lại nàng đều dùng để học tập quản lý cung vụ và luyện đàn. Nàng rất có năng khiếu về âm luật, nhưng chơi đàn lại không giỏi, lúc mới gả cho hắn, nàng còn từng vì mình không thể đàn hát với hắn mà lo sợ bất an, cũng may hắn rất thích nhìn nàng múa, nên nàng đã tập lại vũ đạo mà nàng đã bỏ quên trong ba năm, mỗi ngày nàng đều không ngừng luyện tập chỉ vì có được tiếng cười của hắn. Cho đến khi hắn đăng cơ, nàng trở thành hoàng hậu, một mẫu nghi thiên hạ sao có thể nhảy những vũ đạo thấp kém như thế? Vì thế nàng chỉ còn múa kiếm, thỉnh thoảng khi ở một mình với hắn nàng mới biểu diễn cho hắn xem. Nhưng dù sao cũng không còn tập mỗi ngày, vũ đạo cũng dần không còn quen thuộc nữa.

Mà hắn… Hắn đối với nàng, có phải hắn chỉ tạm chấp nhận một người có thể múa, có thể làm hắn vui? Không riêng gì vũ đạo, những cái khác có phải cũng chỉ là tạm chấp nhận? Nàng yêu hắn, vì hắn nỗ lực hết thảy, song cũng chỉ là lồng giam trói buộc hắn, mà cái hắn có thể đáp lại, ngoại trừ việc hắn hơi ỷ lại vào nàng, không hơn, bởi vì đối với hắn nàng chỉ đơn giản là chấp nhận được mà thôi. Quá khứ hơn mười năm, hắn dịu dàng, hắn tốt với nàng, chỉ vì hắn là người như vậy, nếu đổi lại là người khác, cũng giống nàng yêu hắn hơn mười năm, hắn cũng sẽ ỷ lại, cũng sẽ đối tối với người kia như vậy, cũng bởi vì người kia đột nhiên lạnh lùng mà bối rối.

Nàng may mắn như thế, gặp được một đế vương trọng tình trọng nghĩa như vậy, nhưng lại cũng thật bất hạnh, trong tình yêu này nàng chẳng là cái gì, nàng chỉ là một nữ tử tình nguyện vì hắn đánh đổi mạng sống mà thôi, hôm nay nếu đổi Lý Quỳnh Như thành Vương Quỳnh Như, Trương Quỳnh Như hắn cũng sẽ ỷ lại như vậy, coi trọng như vậy. Thậm chí nàng cũng không biết, năm đó lúc nàng gả cho hắn, hắn nói “Rốt cuộc cũng được như nguyện,” ý nguyện của hắn là nàng hay là gia tộc sau lưng nàng.

Hơn một tháng giãy giụa tự giải thoát, cuối cùng cũng chỉ là một trò cười, đã khi nào nàng thật sự buông bỏ hắn? Mà hắn thì sao? Một tiếng “Khải ca ca” có phải là tâm ý của hắn? “Lục Lang” của nàng làm sao thân mật được như “Khải ca ca”?

Mà Lục Lang mà nàng để trong tâm trí, chỉ là tưởng tượng của nàng thôi, cho nên thôi “Nằm cùng giường chết cùng huyệt” và đồng sinh cộng tử không giống nhau, nàng không nên vì Lục Lang hết lòng cứu nàng khỏi hung hiểm, một khắc hắn mạo hiểm kia chỉ là để cứu thê tử của hắn, mà không phải là cứu Lý Quỳnh Như nàng.

Thê tử của hắn không chỉ có một mình nàng, mà Lý Quỳnh Như hiền thê lương mẫu chẳng qua cũng chỉ là một cách nói khác mà thôi, thê tử chân chính của hắn là nữ tử gọi hắn “Khải ca ca”.

Nàng còn muốn giả ngu giả dại đến bao giờ nữa? Người trong mộng của nàng, từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện. Trên đời này chừa từng có một Lục Lang yêu nàng. Có, cũng chỉ là Khải ca ca của người khác mà thôi.

Mấy ngày nay, ân sủng của hắn, thái độ khiêm nhường của hắn, không có một tí quan hệ nào với tình yêu, là do nàng đột nhiên thay đổi, khiến hắn không thích ứng được làm hắn khó chịu, nên hắn mới lầm tưởng rằng hắn để ý nàng, hiểu lầm rằng tình cảm của hắn đối với nàng rất sâu đậm.

Thật ra bọn họ đều sai, phần tình cảm này, nếu nói hắn thực sự có tình cảm sâu đậm với điều gì thì đó chỉ là một hiền thê lương mẫu mà thôi, trong lòng hắn, từ đầu đến cuối nàng chỉ là thê tử của hắn mà thê tử này có thể bị thay thế không nhất thiết phải là Lý Quỳnh Như.

Nàng muốn hét lên rằng nàng không muốn là người có cũng được không có cũng chẳng sao, thế nhưng nàng không thể, nàng là thê tử của hắn, là hoàng hậu của hắn. Và nàng cũng chỉ có thể làm thê tử của hắn, hoàng hậu của hắn, ngoài ra không hơn.

Người trong mộng của nàng không hề tồn tại, bên trong tình yêu của nàng chỉ có chính nàng.

Nàng không nên tiếp tục mộng đẹp kia, nàng là hoàng hậu của hắn, những ảo mộng liên quan đến tình yêu đó chỉ thuộc về người hắn yêu.

Còn nàng có lẽ cũng chỉ là một hoàng hậu.

==

Tác giả:

Bình thường có lẽ người khác sẽ chất vấn, nhưng ta nghĩ với tính cách của Quỳnh Như cái gì nàng cũng sẽ không nói.

Tuyệt đối không phải vì ta không viết ra được nguyên nhân.