Cửa Cung

Chương 4



Đợi Họa Trúc quay lại nàng mới nằm xuống, những ngày tiếp theo vẫn trong kỳ nghỉ, phi tần cũng không cần đến thỉnh an. Sau bữa sáng, Quỳnh Như xem sinh hoạt thường ngày của hoàng đế.

Ba tháng qua, Hoàng Thượng sủng hạnh Liễu Chiêu Nghi ba mươi tám lần. Những ngày nàng ấy mới vào cung, hắn chưa sủng hạnh nàng ấy ngay, nhưng cũng đã năm lần tuyên nàng ấy cùng dùng bữa.

Quả thật là tình cảm sâu đậm, ngay từ đầu hắn không sủng hạnh nàng ấy, không phải vì có người khác mà vì hắn sợ Liễu Tịch Nguyệt chưa thể chấp nhận nên cho nàng ấy thời gian để thích nghi, dụng tâm đối đãi như vậy, ngay cả nàng cũng chưa từng được nhận.

Nàng vội lắc đầu không để bản thân tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, sau đó nói với Miêu Cúc, “Một lát nữa tới bữa trưa, mời quý phi đến ngự hoa viên cùng ta dùng bữa.”

"Nương nương..." Miêu Cúc nhíu mày.

"Nàng cùng Hoàng Thượng biến thành như vậy, bản cung cũng có trách nhiệm, bọn hắn là biểu huynh muội, làm sao Hoàng Thượng có thể vô tình với nàng ấy?” Quỳnh Như mỉm cười dịu dàng, “Thay vì chờ ngày nào đó Hoàng Thượng nhớ tới điểm tốt của nàng ấy mà trách bổn cung, không bằng bây giờ tạo cơ hội cho bọn họ, dù sao cuối cùng quan hệ của họ có tốt lên hay không cũng không phải do ta định đoạt.”

"Đã không thể định đoạt, nương nương cần gì phải dính vào vũng nước đục này? Nếu Quý phi nương nương có được quyền thế, nương nương vẫn là người thua thiệt mà." Miêu Cúc tận tình khuyên bảo.

"Tình huống bây giờ, nàng ấy có đắc thế cũng có lợi cho bản cung, nàng ấy sẽ không làm như vậy. Đương nhiên, nếu vạn nhất nàng ấy làm đó chính là nàng tình nguyện tiếp nhận ý tốt của bản cung, không thể làm bằng hữu chí ít cũng phải nghĩ cách không biến họ thành địch nhân mới tốt.” Quỳnh Như đã kiên trì như thế, Miêu Cúc đành đi Hạc Vũ điện tuyên chỉ.

Hạc Vũ điện gần như là cách xa tẩm cung Cam lộ điện của Hoàng đế nhất. Hơn hai năm trước, tả tướng rớt đài, Trưởng Tôn Phiêu mấy lần quỳ trước Cam Lộ Điện hoài không dậy, dưới cơn nóng giận Hoàng Đế phạt nàng phải chuyển đi nơi khác, chờ đến khi hắn mềm lòng, nàng lại không nguyện ý quay trở lại. Trong hai năm này, phong hào quý phi gần như chỉ là tồn tại trên danh nghĩa. Trưởng Tôn Phiêu ngang ngược, cao ngạo ngày xưa trơ mắt nhìn người mình yêu thương đấu với mẫu tộc của mình, nàng làm sao có thể tiếp tục ôn hòa với Hoàng đế được nữa? Lúc đầu, Hoàng đế còn lại chỗ nàng vài lần, chỉ là nàng luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, lòng hắn cũng dần phai nhạt, dù sao giờ hắn cũng là đế vương, làm gì còn nhiều thời gian rảnh rỗi để ý đến những lạnh nhạt của nàng.

Nhưng Quỳnh Như biết, hắn luôn cảm thấy thẹn với nàng ấy, năm đó nếu không có Trưởng Tôn Phiêu ổn định trưởng tôn nhất tộc, bọn họ cũng sẽ không thuận lợi lật đổ Trưởng Tôn Hồng như vậy, trong lòng hắn thật ra vẫn luôn hi vọng Trưởng Tôn Phiêu có thể tha thứ cho mình…

Một canh giờ sau, Trưởng Tôn Phiêu tâm không cam tình không nguyện ngồi xuống trước mặt Quỳnh như: "Nương nương thật có nhã hứng."

Quỳnh Như tự mình rót trà cho nàng, "Không khí cuối thu chính là thời điểm tốt nhất để thưởng hoa, hoa cúc bên bờ sông Kim Thủy đang nở rộ, muội muội cũng nên ra ngoài nhìn ngắm đây đó, mới không phụ cảnh đẹp xung quanh.”

"Nương nương hà tất phải quanh co lòng vòng như thế? Thần thiếp đoán, lát nữa Hoàng Thượng sẽ tới bờ sông này nhỉ? Xem ra Liễu Chiêu Nghi xuất hiện đã làm cho ngài cảm thấy bối rối , ha ha~” Trưởng Tôn Phiêu cười lạnh, “Nương nương thật sự thật tâm muốn giúp ta, hay là muốn lợi dụng ta đi tranh sủng với nàng ấy? Bất luận là cái nào, tính toán của ngài đều không thể đạt được đâu. Nếu Trưởng Tôn Phiêu ta muốn phục sủng, cũng không cần đến sự giúp đỡ của ngài!”

Nghe Trưởng Tôn Phiêu nhắc đến Liễu Chiêu Nghi, vẻ mặt Quỳnh Như ngưng trọng một chút rồi lập tức nói “ Muội muội không ở gần, nhưng tin tức cũng thật linh thông, đến cùng trong lòng muội vẫn còn có Hoàng Thượng. Nếu tâm đã lặng như nước, thì sao có thể để ý tới những thứ này?” Nàng nâng chén kính nàng ấy, thấy nàng ấy không đáp lại cũng không để ý, tự mình uống một hơi cạn sạch. “ Đã ba tháng rồi muội chưa thấy Hoàng Thượng phải không? Đúng như lời muội nói, nếu muội muốn phục sủng cũng không có gì khó khăn, nguyên nhân trong đó cả ta và muội đều biết rõ. Chàng là quân vương, mỗi bước đi có thể khiến thiên hạ hưng hay suy, nếu như năm đó phụ thân muội tiếp tục nắm giữ triều chính, quan trường liệu có thanh bạch được như hôm nay?” Trưởng tôn gia cũng là mẫu tộc của chàng, chàng có từng đuổi cùng giết tận với tộc nhân của muội? Muội lui một bước, cho chàng sắc mặt tốt, con cháu Trưởng Tôn gia ở trong quan trường sẽ tốt hơn một chút, không phải sao?”

Trưởng Tôn Phiêu hừ lạnh, “ Lý Quỳnh Như, ta thật không biết ngươi đến cùng là yêu hắn, hay là yêu cái hậu vị này, phụ thân ngươi rơi đài ngươi không trách hắn, nhưng ta không làm được. Thay vì tốn tâm tư trên người ta, tốt hơn ngươi hãy suy nghĩ làm sao cướp hắn từ trong tay của Liễu Tịch Nguyệt về đi.”

Nói xong nàng đứng dậy phúc thân với Quỳnh Như, muốn rời khỏi, trước khi đi, nàng nhẹ giọng nói với Quỳnh Như, “Ta rất cảm ơn lòng tốt của ngươi trong hai năm qua, ta không trách ngươi, cũng không trách hắn, chỉ là ta không thể tha cho bản thân.”

Quỳnh Như yên lặng nhìn Trưởng Tôn Phiêu rời đi, trong lòng chán nản, nàng chẳng những không đạt được mục đích, ngược lại còn bị Trưởng Tôn Phiêu chọc vào chỗ đau. Sao nàng có thể cam lòng nhìn phụ thân già đi mười tuổi chỉ sau một đêm? Nhưng nàng không chỉ là nữ nhi Lý gia, nàng còn là hoàng hậu của Đại Tấn, lấy thiên hạ làm trọng, gia là thứ yếu, nàng cảm thấy mình không có lỗi, với lại ngoại trừ phụ thân, căn cơ của Lý gia cũng không có quá nhiều thương tổn, mấy năm này bá phụ được khôi phục tước vị, mặc dù phụ thân chỉ có chức quan nhàn tản, nhưng năm nay tứ ca đã thăng lên thành Binh Bộ Thị Lang. Nàng biết, chàng đối với Lý gia cũng không hề có ác ý…

"Hoàng hậu. . ." Một giọng nói đánh gãy những suy nghĩ miên man của nàng, Triệu Minh Khải nắm tay Liễu Tịch Nguyệt đi tới.

Nụ cười trên mặt Quỳnh Như cứng đờ.

Đây là lần đầu tiên, hắn nắm tay nữ tử khác trước mặt nàng.