Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 28: Thông U cốc



“Hạo Bác huynh, lần này là huynh dẫn đội ư! Hạo Nhiên huynh thân thể sao rồi? Huynh ấy vẫn chưa tỉnh lại cơ à?” Tiêu Như Tinh khoa trương lớn tiếng nói, giọng có thể truyền xa đến mấy dặm, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.

“Ha ha, Tiêu lão ca lời ấy nói sai rồi, nghĩ tới Hứa Hạo Nhiên anh hùng hảo hán, làm sao có thể bị một con rắn nhỏ cắn một phát nhẹ lại vẫn chưa tỉnh lại được, nhất định sẽ tỉnh lại thôi. Một năm chưa tỉnh, thì hai năm, hai năm không được thì năm năm, năm năm không được, thì mười năm? Ha ha ha…” Ngô Việt cười châm chọc, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiêu ngạo.

“Hạo Bác huynh, lần này Hứa gia các vị trấn thủ Thông U cốc, trách nhiệm trọng đại, an nguy của Trung Đô thành liền giao cho Hứa gia các vị, nếu yêu thú từ phương hướng Thông U cốc xông lại, thì chớ trách quân pháp vô tình.” Lý Vạn Bảo cười ‘hắc hắc’ nói.

Đám người Hứa Hạo Bác tức giận đến xanh mặt, nhưng lại chẳng có biện pháp nào, bên mình hiện tại đang ở thế yếu, cùng đối phương tranh chấp, chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi. Oán hận vung ống tay áo, Hứa Hạo Bác lạnh lùng nói: “Không nhọc lo lắng!”

Nói xong liền rời đi trước, đi tới phương hướng Thông U cốc, đệ tử phía sau đều mang vẻ mặt phẫn nộ, một đám nhục nhã đi ngang qua ba người Lý Vạn Bảo trong tiếng cười lớn ‘ha hả’ của bọn họ.

Hứa Tử Yên đi phía sau đội ngũ, nhìn ba người Lý Vạn Bảo từ xa, ánh mắt hơi híp lại, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, thầm nghĩ: “Xem ra đêm qua nhị bá phân tích không sai, phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia đã liên thủ. Lần này bọn họ giao nơi nguy hiểm nhất cho gia tộc của mình trấn thủ, chỉ sợ sau khi trải qua lần đại chiến yêu thú này, một ngàn người đi Thông U cốc sẽ chẳng còn thừa lại bao nhiêu. Nếu bọn họ lại tiến hành phục kích bên mình trên đường trở về, sợ rằng bên mình sẽ không còn một người nào có thể quay về gia tộc. Kể từ đó, thế lực gia tộc tổn thất quá nhiều, ba nhà bọn họ lại liên thủ, như vậy ngày gia tộc của mình diệt vong thật sự không còn xa.”

Hứa Tử Yên đi ngang qua ba người Lý Vạn Bảo, trong lòng không ngừng thầm nghĩ: “Phải nghĩ biện pháp! Phải nghĩ biện pháp…”

Bôn ba cả một ngày đêm, vào lúc hoàng hôn, đội ngũ gia tộc Hứa thị đi tới Thông U cốc. Hứa Hạo Bác đứng trên một tảng đá, nhìn chúng đệ tử phía dưới, trong lòng ảm đạm. Hít một hơi thật sâu, trong lòng hạ quyết tâm, mình nhất định phải cố hết sức đưa tối đa những đệ tử này về gia tộc. Chỉnh đốn tâm tình một chút, lớn tiếng hô: “Các đệ tử Hứa gia, yêu thú trong Thương Mang sơn mạch tuy rằng thường xuyên công kích nhân loại, nhưng chuyện tập kích thành trì lại không hay xảy ra, hơn nữa quy mô như thế càng không nhiều lắm. Lần này Phương Thiên thành đã bắn lửa hiệu, căn cứ Phương Thiên thành truyền đến tin tức, đợt thú triều này tuy rằng không phải thú triều quy mô lớn, nhưng tuyệt đối có thể tính là thú triều quy mô vừa.

Ở Phương Thiên thành và Trung Đô thành hiện tại tổng cộng có bốn thông đạo, Hứa gia chúng ta sẽ phụ trách thông đạo Thông U cốc này. Mục đích của chúng ta chính là bảo vệ Thông U cốc, giết chết tất cả yêu thú muốn từ nơi này công tới Trung Đô thành. Sau lưng chúng ta là nhà của chúng ta, nơi đó có người nhà của chúng ta. Ta muốn hỏi, các ngươi có thể làm được hay không, đánh chết bất cứ yêu thú nào dám uy hiếp đến người nhà của chúng ta tại đây?”

“Có thể!”

“Có thể!”

“Giết yêu thú!”

“Giết yêu thú!”

Đệ tử Hứa gia vung tay hô to, nhìn gương mặt trẻ tuổi của chúng đệ tử, Hứa Hạo Bác lại đề cao giọng nói: “Hiện tại, rất có thể yêu thú đã bắt đầu xông đến Thông U cốc, bây giờ ta ra lệnh cho Hứa Hạo Miểu làm giám quân, phụ trách giám sát, có người cả gan lui về sau, hoặc tung ra lời đồn làm ảnh hưởng đến lòng quân, chém ngay tại chỗ.”

“Dạ!” Hứa Hạo Miểu tiến lên một bước, khom người hành lễ.

Hứa Hạo Bác phất phất tay, cho Hứa Hạo Miểu lui ra, sau đó lại nói: “Ở phía trước Thông U cốc có chia ra hai ngã rẽ, nội đường Hứa Thiên Chính, Hứa Thiên Hải nghe lệnh!”

“Có đệ tử!” Hứa Thiên Chính và Hứa Thiên Hải lên tiếng trả lời bước ra khỏi hàng.

“Hai người các ngươi mỗi người chọn lựa mười người, Hứa Thiên Chính đi ngã rẽ bên trái, Hứa Thiên Hải đi ngã rẽ bên phải, đi điều tra trước, không được chiến đấu với yêu thú, phát hiện tung tích yêu thú, lập tức trở về báo cáo.”

“Dạ!” Hứa Thiên Chính và Hứa Thiên Hải khom người thi lễ. Mỗi người đi xuống chọn lựa mười người rồi vội vàng rời đi.

“Ngoại đường Hứa Cảm, Hứa Văn nghe lệnh.”

“Có đệ tử!” Hứa Cảm và Hứa Văn vội vàng bước ra khỏi hàng.

“Hai người các ngươi mỗi người dẫn theo một trăm người, lập tức đến hai ngã rẽ trái phải phía trước, bố trí cạm bẫy, cơ quan. Hạn cho các ngươi trước hừng đông ngày mai phải bố trí xong tất cả, sau đó lập tức trở về nơi này.”

“Dạ!” Hứa Cảm và Hứa Văn lui ra chọn lựa một trăm người cùng lên đường rời đi, mỗi người chạy tới một ngã rẽ.

“Tam đệ Hứa Hạo Dương, thập nhị đệ Hứa Hạo Phi nghe lệnh.”

“Có!” Hứa Hạo Dương và Hứa Hạo Phi lên tiếng trả lời bước ra khỏi hàng.

“Hai người các đệ mỗi người chọn lựa năm mươi nội đường đệ tử và năm mươi ngoại đường đệ tử đi tới hai ngã rẽ trước, làm hàng phòng tuyến thứ nhất. Nếu yêu thú tấn công, các đệ phải cố hết sức tiêu diệt yêu thú. Nếu yêu thú quá nhiều, đến lúc không thể ngăn cản nữa, cần phải quyết đoán ra lệnh rút quân trở về đây. Đến lúc đó, chúng ta sẽ ở nơi này cùng yêu thú quyết một trận tử chiến.”

Hứa Hạo Bác dứt lời, ánh mắt quét qua chúng đệ tử nói: “Số người còn lại cùng ta đóng quân ở nơi này.”

Hứa Tử Yên nghe xong an bày của Hứa Hạo Bác, không khỏi vui lòng phục tùng. Thấy Hứa Hạo Bác sắp xếp tất cả đâu vào đấy, trong lòng vốn có lo lắng cũng thả lỏng không ít. Lúc này, Hứa Hạo Dương và Hứa Hạo Phi chia ra để người phụ trách nội đường và ngoại đường chọn lựa đệ tử đi theo mình đến đầu ngã rẽ phía trước.

Người phụ trách chọn lựa ngoại đường đệ tử đương nhiên là hai bang chủ ngoại đường còn thừa lại Hứa Thiên Khiếu và Hứa Đông Tuyết. Không ngoài dự đoán của Hứa Tử Yên, hai mươi tân đệ tử Hứa Tử Yên bị Hứa Thiên Khiếu và Hứa Đông Tuyết không chút khách khí chọn lựa đẩy ra. Hứa Hạo Bác đứng ở trên tảng đá thấy Hứa Tử Yên bị chọn lựa, muốn mở miệng khiển trách Hứa Thiên Khiếu và Hứa Đông Tuyết, lại thấy Hứa Tử Yên nhìn hắn lắc lắc đầu, liền lộ ra biểu cảm bình tĩnh, hung hăng trừng mắt Hứa Thiên Khiếu và Hứa Đông Tuyết.

Hứa Thiên Khiếu và Hứa Đông Tuyết đương nhiên không chú ý tới ánh mắt của Hứa Hạo Bác, trong lòng hai người còn đang hết sức đắc ý, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Tử Yên, tâm lý lại bắt đầu cực kỳ khó chịu. Hứa Tử Yên đương nhiên không cùng bọn họ khách sáo giả dối, dẫn theo mười chín tân đệ tử đi tới phía sau Hứa Hạo Phi.

Hứa Thiên Khiếu và Hứa Đông Tuyết lại thấp giọng dặn dò từng thủ hạ vài câu, mới để những thủ hạ bị chọn lựa chia ra đứng ở phía sau Hứa Hạo Phi và Hứa Hạo Dương.

Hứa Hạo Phi và Hứa Hạo Dương thấy nhân thủ đã chọn xong, liền chắp tay nói với Hứa Hạo Bác: “Nhị ca, chúng đệ đi đây.”

“Hãy cố bảo trọng!” Hứa Hạo Bác cũng chắp tay làm lễ, nói rõ ràng. Đồng thời lướt nhanh nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên cũng khẽ gật đầu cực nhanh. Sau đó dưới sự dẫn dắt của Hứa Hạo Phi, đi đến ngã rẽ bên phải.