Cùng Anh Tung Hoành Thời Mạt Thế

Chương 2



Đường phố đông người qua lại, một chiếc Maybach như bay lướt qua, trên xe, Tống Ninh Trần đánh lấy một cái ngáp dài, lúc nảy cậu đã đến trường và làm đơn xin nghỉ học, đùa chứ, mạt thế đến tới mông rồi ai mà còn tâm trạng đi học cơ chứ.

Sau khi trở về đem xe cất dưới tầng hầm, Tống Ninh Trần mang theo chìa khóa định bụng trở về phòng tiếp tục lên kế hoạch thì bất ngờ cậu thấy Thẩm Quân mang một bộ dạng rầu rĩ ngồi xổm trước cửa phòng, trông chả khác gì một con cún lớn bị chủ bỏ rơi, nghĩ vậy, cậu thầm cười trong lòng vài tiếng rồi tiến đến bên cạnh

" Anh làm sao lại ngồi ở đây? "

Thẩm Quân ngước mặt lên nhìn thiếu niên bản thân nhớ thương trước mắt, cậu càng lúc càng đẹp, một vẻ đẹp không nữ tính, là người làm anh yêu đến chết đi sống lại. Ngẩn ngơ ngắm cậu một lúc lâu anh mới tỉnh táo lại, cả cơ thể cứng ngắc đứng dậy, mắt rũ xuống " Em có thể mời anh vào trong không? "

" A, đương nhiên là được rồi " Cậu tra chìa khóa vào phòng sau đó dẫn y tiến vào bên trong, gãi đầu " phòng có hơi bừa bộn một chút "

" Không sao " Thẩm Quân bước vào bên trong quan sát căn phòng một lượt, tuy không gọi là lớn nhưng lại cho người khác cảm giác ấm cúng vô cùng. Lại nhìn thiếu niên đang lay hoay pha nước cho mình, khóe miệng anh không nhìn được mà nhếch lại.

Tống Ninh Trần đem ra một cốc nước tranh, sau đó ngồi xuống cạnh Thẩm Quân, cậu có hơi ngại ngùng mà nước lên nhìn anh. Càng nhìn càng mê đắm, sau trước giờ cậu lại không phát hiện trúc mã của mình lại đẹp trai đến như thế này.

" Sao vậy? " Nhìn Cá con thẩn thơ nhìn mình, anh không nhịn được mà trêu chọc cậu một chút

" A, không...không có gì a " cậu xấu hổ mà cúi mặt xuống, hai tai cũng chậm rãi đỏ ửng lên, hai tay nhỏ cũng véo chặt vào con gấu bông hình con cá vàng của mình

Bộ dạng của cậu làm anh không nhịn được mà cười khẽ nhưng chợt nhớ đến mục đích của mình khi đến nơi này, anh lại không nhịn được mà nhíu mày " Anh nghe nói, dạo này em đang muốn theo đuổi ai à? "

Cậu nghe anh hỏi như vậy thì cũng có chút sững sờ, nhưng nghĩ lại đối với thế lực của anh, biết chuyện này cũng là đều bình thường, ngập ngừng, cậu nhìn anh rồi gật đầu vài lần

Anh nhìn bộ dạng của cậu mà lửa giận bùng lên trong lòng, hận không thể rèn đá thành thép " Không được, em còn quá nhỏ. Không được yêu đương "

Cậu nghe anh nói vậy mà giật mình, có chút ủy khuất mà nhìn anh " Em cũng không còn nhỏ mà ", nói xong, dường như sợ hãi người đàn ông trước mặt sẽ nổi giận nên môi cậu mím lại, bày ra bộ dạng thật đáng thương

" Em vẫn còn rất nhỏ, anh chỉ sợ em yêu sớm...lại yêu phải kẻ không tốt mà thôi "

Nhích lại gần cậu, đem tay mình kéo cậu lại vào lòng mà vỗ về " Anh không cấm em yêu đương, nhưng phải lựa chọn cho thật kĩ "

" Vậy phải lựa như thế nào ạ? " Cậu ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang ôm mình vào trong lòng, đôi mắt long lanh trông chờ vào câu trả lời của người kia

Tốt nhất là người giống anh, nhưng Thẩm Quân chỉ dám nói câu này trong lòng, bởi vit anh sợ khi nói ra sẽ dọa sợ cậu anh không muốn đánh liều mà phá hủy đi mối quan hệ tốt đẹp như hiện tại.

Tống Ninh Trần chờ mãi mà không thấy người kia trả lời nên cũng có chút chán nản, ngón tay nhỏ xinh vẽ vẽ vài vòng trong lòng bàn tay to lớn của người, kia, miệng khẽ làu bàu " nhưng người ta chưa nói người ta thích ai cơ mà "

" Hử? Em thích ai? " Giọng nói trầm ấm vang lên, còn có chứa chút ghen tuông không rõ ràng trong câu nói làm Tống Ninh Trần đỏ ửng hai tai, Thẩm Quân cúi đầu xuống nhìn Cá nhỏ đang làm tổ trong lòng mình, tay vẫn không quên nghịch lấy tay của hắn thì chỉ biết lắc đầu thở dài.

Tống Ninh Trần không nói gì, cả hai cùng im lặng một lúc lâu, ngẫm ngẫm rồi đứng lên, bày ra một cái cớ để Thẩm Quân rời đi một lúc, Tống ninh Trần nhanh tay chộp lấy điện thoại của anh

Nhìn vào màn hình đã khóa lại, cậu không suy nghĩ gì mà nhập ngày sinh nhật của mình vào, vốn không nghĩ sẽ mở được nào ngờ lại mở được, đều này khiến cậu không khỏi liếc nhìn Thẩm Quân đang chuẩn bị một ít cá hầm ớt trong bếp cho cậu.

Lục tìm trong danh bạ lấy số của người được đặt là Trần Thanh, sỡ dĩ cậu lấy số của người này vì dựa theo kí ức của lần trước khi trọng sinh, Trần Thanh là một trong những thuộc hạ trung thành nhất của Thẩm Quân.

Sau khi đã thành công ghi lại số điện thoại, cậu đặt điện thoại về chỗ cũ một cách ngay ngắn rồi ngồi lắc lư trên ghế chờ người mình thương nấu xong buổi trưa đem ra.

Trong lòng cậu rõ, đối phương sẽ không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của cậu nên khi nảy cậu đã bày ra cớ bảo anh chuẩn bị bữa trưa cho cả hai. Và đúng như dự đoán, Thẩm Quân rất vui vẻ mà đứng lên đi chuẩn bị.

Nhìn bóng lưng to rộng đang bận rộn trong bếp, Tống Ninh Trần không nhịn được mà lấy điện thoại chụp liên tục cả chục bức. Liệu có ai ngờ được một người lạnh lùng, đầu đội trờ chân đạp đất như Thẩm Quân lúc này lại ra dáng như một người vợ đảm đang nấu ăn trong bếp cơ chứ.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Cả hai cùng nhau thưởng thức bữa trưa, quả thật tay nghề của chồng tương lai chẳng kém gì tay nghề của cậu. Ăn thật là ngon nha, làm người kén ăn như cậu không nhịn được mà ăn hẳn ba bát cơm cơ

Sau khi ăn xong, cả hai cùng phụ nhau dọn dẹp. Khung cảnh hài hòa trông chẳng khác gì một đôi chồng chồng son

Tiễn Thẩm Quân trở về, Tống Ninh Vũ có chút tiếc nuối mà nhìn bóng lưng kia dần rời đi. Cậu nắm chặt điện thoại trong tay, quyết định phải ngay lập tức lên kế hoạch bắt người về tay

_____________

Tiểu kịch trường

Thẩm Quân: em nói sai rồi

Tống Ninh Trần: * Nhướng mày, hai tay chống nạnh * Sai gì cơ?

Thẩm Quân: * Ôn nhu nhìn y cười * là đầu đội vợ, chân đạp đất

Tống Ninh Trần: σ(≧ε≦σ)