Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 22: Người đàn ông tốt



Lâm Nhứ nắm lấy, xem bàn chân nhỏ nhắn của cô.

Cô tuy không thấp nhưng chân rất nhỏ, tròn trịa, ngón tay út giống như búp sen , xếp ngay ngắn, chỉnh tề, cầm trên tay giống như người cô vậy, mềm mại tựa không xương.

Làm người khác tự nhiên muốn ghét cũng ghét không nỗi.

Mới tắm xong, mặt Tô Thính Ngôn đã đỏ hồng.

Một khi ngại ngùng thì cả người giống như con tôm luộc vậy.

Anh lấy khăn quấn đôi chân của cô lại đặt ở trên đùi, vui vẻ ngắng đầu lên nhìn khuôn mặt hồng nhuận, thẹn thùng của cô.

Cô luôn cảm thấy nụ cười của anh như đang trêu chọc.

Đột nhiên xấu hồ lấy giãy dụa mở đôi chân ra, quấn lấy eo anh.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Cô ngẳắng cao đầu bướng bỉnh mở miệng nói, lộ ra cái cổ dài kiêu ngạo.

“Nhìn em bị gì vậy.” Lâm Nhứ bật cười.

Tô Thính Ngôn quấn chặt chân hơn.

“Nhìn nữa là tôi sẽ ăn anh đấy.”

Lâm Nhứ đem khuôn mặt sát lại gần.

Tô Thính Ngôn né không kịp, liền đối diện với hơi thở nặng nề của anh.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt bên kia có chút dao động, xong rồi khống chế không nỗi……

Tô Thính Ngôn cảm thấy mình đang tự đi tìm đường chết.

Muốn sinh một đứa con thôi sao mà khó khăn quá.

Thấy bóng dáng trẻ con thôi cũng khó.

Buổi tối, Tô Thính Ngôn muốn đi bệnh viện chăm non, lại bị Lâm Nhứ đè xuống nói, “Được rồi, tôi đã sắp xếp xong xuôi đâu ra đó rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi, bên kia đã có người chăm sóc, bảo đảm không ai dám quấy rầy mẹ em đâu.”

“Nhưng mà…”

“Đàng hoàng một chút, ngày mai chúng ta còn phải đi dự tiệc nữa.”

Cánh tay dài của anh kéo xuống, khuôn mặt tuấn duật phi phàm hạ gần lại, ánh mắt nỏng bỏng nhìn chằm chằm vào cổ của cô.

Tô Thính Ngôn lập tức hiểu ra anh có ý gì.

“Ôi, hiện đại vậy sao.” Tô Thính Ngôn kinh ngạc nói.

Lâm Nhứ ngắng đầu nhìn cô, mỉm cười, “Em đi ngủ đi, nghe lời, lát nữa là tôi xong rồi.”

“Vâng.”

Nhìn anh không muốn nói nhiều, cô nghĩ, cái ngành nghề này hỏi nhiều hơn chắc anh sẽ thấy rất phiền.

Bình thường cô cũng không hay tò mò, chẳng qua là do ngành nghề của anh tương đối đặc biệt.

Tô Thính Ngôn yên lặng đợi, thỉnh thoảng vẫn không chịu được mà ngẳng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy bộ dáng anh nhìn chăm chú vào máy tính có ảo giác như là lãnh đạo, còn có chút khí chất của đề vương thời cổ đại.