Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 47: Chương 47:



Hiếm khi ban ngày nhìn thấy Ngọc Cầu, Tiêu Vân Hoàn ôm mèo trắng đi ra ngoài cửa điện, trong lúc nhất thời lại không biết nên đi đâu.
Hắn đứng trước cửa Bích Nguyệt Cung trầm tư một lát, lại cúi đầu nhìn về phía mèo trắng trong ngực: “Ngọc Cầu, ngươi có muốn đi đâu không?”
“Meo ~” Thu Vãn cọ cọ: Bệ hạ đi nơi nào, Thu Vãn sẽ đi cùng ngài tới nơi đó! 
Tiêu Vân Hoàn suy nghĩ một chút: “Ngươi muốn đi dạo Ngự Hoa Viên?”
“Meo ~”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn: “Vậy đi Ngự Hoa Viên thôi.”
“Meo~”
Một người một mèo mang theo bọn thị vệ phía sau, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi về phía Ngự Hoa Viên.
Bởi vì biết Ngọc Cầu không thích xuất hiện trước mặt người ngoài, Tiêu Vân Hoàn đặc biệt đi về phía thưa thớt người qua lại, đồng thời cử thị vệ canh giữ ở bên ngoài, bằng không những người khác sẽ tới gần. Xa xa có phi tử nghe được tin tức đi tới, rồi lại bị thị vệ ngăn lại, chỉ có thể không cam lòng mà nhìn về bên này. Sau khi nhìn thân ảnh màu vàng một hồi lâu mới không cam lòng rời đi.
Tiêu Vân Hoàn đặt Thu Vãn trên bàn đá, mặt bàn đá có rất nhiều cánh hoa rơi xuống. Móng vuốt Thu Vãn vừa chạm xuống đất liền dẫm phải vài cánh hoa, nàng tò mò cúi đầu, lực chú ý mau chóng bị hấp dẫn, nàng chơi đùa dẫm dẫm lên các cánh hoa.
Tiêu Vân Hoàn dùng ánh mắt nhu hòa nhìn mèo nhỏ nhảy tới nhảy lui trên bàn đá, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn quay đầu hỏi thị vệ bên cạnh.
“Cao Bình Sơn đâu?”
Thị vệ trả lời: “Cao công công đang chơi đùa cùng Ngự Miêu, hiện tại chắc hẳn đang ở Ngự Thư Phòng.”
“Gọi Cao Bình Sơn tới đây, bảo hắn dẫn theo Sửu Cầu.”
Thị vệ nhận lệnh, nhanh chóng lui xuống chạy về phía Ngự Thư Phòng.

Tiêu Vân Hoàn lại nhìn về phía một người khác, thị vệ lập tức hiểu ý tiến lên một bước, từ trong ngực móc ra một cây gậy trêu mèo, cung cung kính kính đưa cho hắn.
Tiêu Vân Hoàn tiếp nhận cây gậy trêu mèo, trong tay cầm phần đuôi gậy bằng ngọc, sợi dây buông thõng xuống, lông chim cũng theo đà rũ xuống trước mặt Thu Vãn.
Tròng mắt màu xanh lam xoay chuyển, lực chú ý lập tức bị thu hút, nàng vươn móng vuốt muốn vồ lấy sợi lông. Cổ tay Tiêu Vân Hoàn nhấc lên, sợi lông chim theo quán tính nảy lên cao, thoát ra khỏi móng vuốt mèo. Giây tiếp theo, móng vuốt mèo lại nhanh chóng đuổi tới đây, Tiêu Vân Hoàn lại rung rung cổ tay, sợi lông chim bay múa trong không trung, không cho mèo nhỏ đạt được mục đích.
Thu Vãn kêu meo meo vài tiếng bày tỏ sự bất mãn, nàng thu hồi móng vuốt, đôi mắt tròn vo nhìn về phía Tiêu Vân Hoàn, dùng ánh mắt lên án trò đùa xấu xa của hắn.
Tiêu Vân Hoàn lập tức xin tha, nhét cây gậy trêu mèo vào trong ngực nàng, lúc này Thu Vãn mới vừa lòng, chậm rì rì vẫy vẫy cái đuôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông chim ngoan ngoãn nằm trong tay mình, không tiếp tục bay múa trong không trung, ngược lại khiến Thu Vãn cảm thấy không thú vị. Nàng chơi đùa trong chốc lát, không lâu sau liền dùng móng vuốt đẩy cây gậy sang một bên.
Tiêu Vân Hoàn duỗi tay, một thị vệ khác từ trong ngực móc ra một con chuột bằng vải màu đỏ, đặt vào trong tay hắn.
“Ngọc Cầu xem, đây là con chuột ngươi thích nhất.” Hắn đặt con chuột nhỏ trên bàn đá, quả nhiên lại hấp dẫn được sự chú ý của mèo trắng, đôi mắt mèo tròn xoe, lấy đà nhào về phía con chuột.
Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng chơi một lát mới quay đầu hỏi: “Cao Bình Sơn khi nào mới tới?”
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Nô tài tới rồi.” Cao công công vội vã ôm mèo sữa trong lòng chạy tới.
Sửu Cầu nằm trong ngực hắn giãy giụa rất lợi hại, thiếu chút nữa khiến hắn ôm không chắc, tới khi chạy đến trước bàn đá, hắn lập tức đặt Sửu Cầu lên bàn. Mèo sữa nhỏ vừa được giải thoát lập tức hưng phấn kêu meo meo, nhào về phía Thu Vãn, chủ động chui đầu vào trong ngực nàng, chờ nàng liếm lông cho mình.
Nhìn hai con mèo một lớn một nhỏ chơi đến vui vẻ, Tiêu Vân Hoàn cũng nhịn không được cong đôi mắt.
“Nên là như thế này, ở cạnh trẫm cái gì cũng có, đồ chơi nhiều bất tận, đồ ăn đặc sắc do Ngự Thiện Phòng làm, còn có trẫm và Sửu Cầu chơi với ngươi, thế nhưng ngươi còn không muốn ở bên người trẫm, mỗi ngày đều nghĩ tới việc chạy đến chỗ tiểu thường tại kia.” Tiêu Vân Hoàn vươn ngón tay ra, chọc chọc đầu nhỏ: “Tiểu thường tại có điểm gì tốt, hôm qua trẫm hỏi, nàng ấy cái gì cũng không biết, đã không thể vẽ tranh cho ngươi, cũng không thể đề thơ cho ngươi, ngay cả nữ hồng cũng làm không xong, rốt cuộc ngươi coi trọng nàng ở điểm nào?”
“Meo ~”

Nghe thấy Hoàng Thượng nhắc tới mình, Thu Vãn lập tức trở nên ngượng ngùng.
Nếu không phải gương mặt bị lông che lại, đoán chừng mặt nàng đã đỏ rực bại lộ trước mặt mọi người rồi.
Đúng như Hoàng Thượng nói, nàng không tinh thông lĩnh vực nào, ngay cả một chút kỹ năng cũng không có. Không giống như các nương nương khác tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, ngay cả tiến độ học chữ đọc sách nàng đều chậm hơn đại ca rất nhiều. Tuy nhiên cha nàng đã nói, nàng cũng có ưu điểm!
Thu Vãn không cam lòng kêu “Meo meo meo”, biện giải cho chính mình.
Cha nói, tuy rằng nàng không giỏi, nhưng khi nhận định bất cứ chuyện gì, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Giống như là chuyện nàng bởi vì ngưỡng mộ Hoàng Thượng nên mới tiến cung, cho dù ở trong cung bị vắng vẻ nhiều năm như vậy, cũng chịu không ít khổ, tuy nhiên đến ngày hôm nay nàng vẫn rất thích Hoàng Thượng!
“Ngươi còn muốn giải thích cho tiểu thường tại kia?” Tiêu Vân Hoàn bất mãn hừ lạnh, lại chọc đầu nhỏ của nàng một chút: “Tiểu thường tại kia rót cho ngươi mê hồn canh gì mà ngươi lại nguyện ý thay nàng tranh luận với trẫm?”
“Meo!”
“Ngươi là mèo cái, tiểu thường tại kia cũng là nữ nhân, giới tính cũng không khớp.” Tiêu Vân Hoàn buồn rầu: “Chẳng lẽ ngươi giấu ở đó một con mèo đực?”
“Meo!!!” Thu Vãn hung ác nhe răng về phía hắn.
Tiêu Vân Hoàn lập tức nói: “Có trẫm ở đây, Ngọc Cầu của trẫm sao có thể coi trọng con mèo khác.”
“Meo ~”
Lúc này mới đúng ~
Người nàng thích chỉ có Hoàng Thượng mà thôi.

Thu Vãn gãi gãi tai mèo, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Từ từ…… Bệ hạ! Sao ngài có thể so sánh mình với mèo đực!
“Mùa xuân sắp qua rồi, thời kỳ động dục của đám mèo trong cung cũng sắp kết thúc, trẫm nghe nói mèo cái trong các cung khác đều mang thai mèo con, Ngọc Cầu của trẫm giữ mình trong sạch, tất nhiên là không thể tốt hơn, nhưng không có mèo đực, ngươi lại cả ngày chạy nhảy ở bên ngoài, rốt cuộc là đi nơi nào?” Tiêu Vân Hoàn nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng nói mình tới chỗ Thu thường tại, trẫm đến đó nhiều ngày như vậy cũng chỉ có hôm nay gặp được ngươi.”
Thu Vãn vội vàng chạy tới, ôm cánh tay hắn kêu meo meo.
Sửu Cầu không rõ nguyên do quơ quơ đầu, thấy động tác của Thu Vãn, nó cũng chạy tới, học theo động tác của Thu Vãn ôm lấy cánh tay còn lại của Tiêu Vân Hoàn, sau đó kêu meo meo liên tục.
Bị hai mèo nhỏ ôm lấy, bộ dáng nghiêm túc của Tiêu Vân Hoàn chỉ duy trì được trong chốc lát, sau đó lại mau chóng trở nên nhu hòa.
Bởi vì hai cánh tay đều bị ôm, hắn không có cách nào vuốt lông mèo trắng, chỉ có thể dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Thu Vãn: “Trẫm hiểu, nhất định là bởi vì Huệ tần.”
“Meo?”
Thu Vãn mờ mịt ngẩng đầu lên.
Chuyện này liên quan gì tới Huệ tần nương nương?
“Huệ tần xuất thân nhà tướng, ngày thường lúc nào cũng giơ đao múa kiếm, xuống tay không biết nặng nhẹ, vốn dĩ trẫm còn tưởng rằng đặt ngươi tại Bích Nguyệt Cung là bảo vệ ngươi, thế nhưng không nghĩ tới Huệ tần lại nảy sinh hứng thú với ngươi. Ngọc Cầu của trẫm tốt như vậy, nàng ta thích ngươi cũng là chuyện đương nhiên, là trẫm suy xét không chu toàn. Tuy nhiên mặc dù Huệ tần là nữ nhân, nhưng ngày thường chay mặn đều không kiêng, trước khi vào cung cả ngày thường xuyên xưng huynh gọi đệ cùng các nam nhân trong quân doanh. Thời gian lâu dần, tác phong hành sự cũng có phần dã man, nàng ta bỗng nhiên xun xoe với ngươi, nhất định là dọa đến ngươi rồi.”
Thu Vãn mờ mịt kêu meo meo.
Nàng luôn cảm thấy Huệ tần nương nương trong miệng bệ hạ và Huệ tần nương nương mà nàng biết không phải cùng một người.
“Meo ~”
Tiêu Vân Hoàn đau lòng nhìn nàng: “Bên trong hậu cung của trẫm chỉ xếp vào một Huệ tần này. Huệ tần tính cách hào sảng sẽ không hại ngươi, ngươi ở lại Bích Nguyệt Cung cũng vô cùng an toàn, cho dù bị ủy khuất cũng có thể đi tìm nàng ta xuất đầu cho ngươi. Tuy nhiên về những mặt khác, tạm thời ngươi phải nhẫn nại thêm một phen.”
“Meo!” Ta không hề cảm thấy ủy khuất nha!
Tiêu Vân Hoàn thay đổi câu chuyện, lại nói: “Thu thường tại kia được Thái Hậu tuyển vào cung, tuy rằng không quá thu hút, cũng không có tài năng gì đặc biệt, nhưng may mắn thay nàng ấy tính cách mềm yếu, sẽ không nảy ra ý đồ xấu gì, ngươi ở bên cạnh nàng, trẫm cũng có thể yên tâm. Tuy nhiên nếu ai theo dõi nàng ấy rồi lại ngộ thương tới ngươi thì không hay. Lựa chọn tốt nhất vẫn ở bên trẫm cả ngày.”

“……”
Hắn nói rất nghiêm túc: “Bên người trẫm là nơi an toàn nhất thiên hạ.”
“Meo……”
Thu Vãn vô lực nằm bò ra bàn.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng chính miệng đóng dấu tính cách mềm yếu của nàng, Thu Vãn héo rũ, không một chút tinh thần.
Tiêu Vân Hoàn căm giận: “Không nói tới Huệ tần, Thu thường tại kia rõ ràng không thích ngươi, vì sao ngươi còn cố tình dán lên người nàng. Trẫm đã đặc biệt kiểm tra, Thu thường tại bình thường tới mức không thể bình thường hơn, rốt cuộc ngươi thích nàng ở điểm nào?”
“Meo~” Đương nhiên là bởi vì nàng chính là ta nha.
“Chẳng những là ngươi, mà ngay cả Sửu Cầu cũng thích tiểu thường tại kia.” Tiêu Vân Hoàn cúi đầu trầm tư: “Chẳng lẽ là nàng ấy có điểm nào đó khiến mèo đặc biệt yêu thích?”
“Meo ~”
“Hay là trên người nàng ấy có điểm lợi hại mà trẫm không phát hiện ra?”
Thu Vãn không dám nói chuyện, thẹn thùng bò vào trong vòng tay hắn, vùi sâu gương mặt vào trong ngực hắn. Tự biên tự diễn gì đó, Thu Vãn vẫn chưa đạt tới loại trình độ này.
Tiêu Vân Hoàn lại rơi vào trầm tư.
Bên trong hoàng cung nào có ai là người bình thường, hắn sắp xếp tai mắt vào trong hậu cung, đương nhiên cũng biết các phi tần của hắn tranh đấu tàn nhẫn tới mức nào. Đặc biệt là tứ phi, có thể bò lên vị trí cao như vậy, còn có thể củng cố địa vị của chính mình, bất cứ người nào đều không phải kẻ đầu đường xó chợ. Cho dù là phi tần phân vị thấp cũng có cách khiến các phi tần khác đố kỵ, tìm mọi cách kéo người xuống ngựa.
Nhưng Thu thường có thể bình yên vô sự sống trong hậu cung nhiều năm như vậy, nếu không phải trong bữa tiệc cung yến năm ngoái Sửu Cầu chạy về phía nàng thì ngay cả hắn cũng không chú ý tới, trong cung còn có một người như vậy.
Thật sự là vận khí tốt, hay là có tâm cơ khác?