Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 năm sau

Chương 42



"Sắp đi ngủ còn mặc cái gì?" Thích Mộ Dương nói xong ngáp một cái: "Bố nhanh lên đi, con chơi xong ván này là ngủ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mặt Thích Vị Thần không hề đổi sắc: "Mặc vào."

Thích Mộ Dương mờ mịt nhìn cậu một cái, thấy biểu cảm trên mặt cậu xong thì hơi sửng sốt, lập tức không hài lòng: "Bố đang ghét bỏ con sao? Bố nhìn con đi, con là bé con của bố mà!"

"... Bé con sắp 1m90?" Đáy mắt Thích Vị Thần hiện lên một tia cạn lời.

Thích Mộ Dương không phục: "Cao đến hai mét cũng là bé con, hơn nữa là bố nuôi con từng chút từng chút một cho đến lớn như bây giờ, sao bố có thể ghét bỏ con?"

Thích Vị Thần đối mặt với thái độ đúng lý hợp tình của cậu ta, im lặng một hồi rồi thản nhiên nói: "Con không cảm thấy khó chịu sao?"

"Khó chịu cái gì? Bố là bố con!" Thích Mộ Dương không chút nghĩ ngợi nói. Đùa sao, cậu ta lớn đến năm mười tuổi còn quấn lấy bố cùng nhau tắm rửa đi ngủ chung, nên với cậu ta mà nói thì làm việc này vô cùng nước chảy mây trôi.

Thích Vị Thần nhìn cậu ta: "Nhưng bố không có chung những đoạn hồi ức này với con."

Thích Mộ Dương sững sờ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Hiện tại bố đang dùng bản năng để yêu con chứ không phải những ký ức đã tích lũy từng tháng từng ngày, bố không có ký ức con trưởng thành từng chút một từ lúc còn nhỏ, lúc biết đến sự tồn tại của con thì con đã là dáng vẻ như bây giờ rồi." Thích Vị Thần bình tĩnh mở miệng nói, nói xong ánh mắt để ý nhìn cậu ta, bình tĩnh bổ sung một câu: "Trước tiên mặc quần áo tử tế vào, cho bố thêm chút thời gian."

Thích Mộ Dương không cử động, chỉ ngơ ngẩn nhìn cậu, ánh mắt cậu ta giống như một con mèo cưng bị vứt bỏ, vừa mê man bất lực lại lộ ra một chút khó hiểu. Bỗng nhiên Thích Vị Thần hối hận vì bản thân nói chuyện quá thẳng thắn, cậu khẽ ngừng một chút rồi giải thích: "Bố chỉ là muốn bảo con mặc quần áo tử tế rồi ngủ tiếp..."

"Con hiểu ý bố." Thích Mộ Dương lấy lại tinh thần, cụp mắt bình tĩnh mặc quần áo. Cậu ta thu hồi tính tình nóng nảy, thu lại nhân cách nũng nịu chỉ dành riêng trước mặt bố mẹ, thoạt nhìn toàn thân có vài phần lạnh nhạt, lại càng giống Thích Vị Thần thêm vài phần: "Giờ bố đối xử với con thiên về trách nhiệm, không giống tình cảm của bố năm 41 tuổi với con, con có thể hiểu được, dù sao thì mặc dù con biết tương lai bố sẽ yêu con đến mức nào nhưng bố lại không biết."

"Mộ Dương..."

"Hình như cũng không nóng đến mức đấy, con về mở cửa sổ ngủ là được, bố cũng ngủ sớm đi." Thích Mộ Dương nói xong, mặc quần áo tử tế rồi nở một nụ cười với cậu: "Đừng thức đêm quá nhiều, sức khỏe bố phải tốt thì sau này mới có đủ sức chăm sóc con, con rất khó nuôi."

Thích Vị Thần nhìn cậu ta cười, bờ môi hơi động một chút, không đợi cậu nói nên lời thì cậu ta đã chạy mất, chỉ có tiếng đóng cửa ‘cạch’ một cái nhắc nhở cậu rằng Thích Mộ Dương vừa rồi đã từng tới.

Đêm nay ngoại trừ Chử Tình ngủ ngon thì hai người còn lại đều mất ngủ, vậy nên lúc cô tỉnh dậy thì trong nhà vô cùng yên tĩnh. Nếu không phải giày của hai người còn để trong tủ thì cô đã tưởng rằng họ giấu cô chuồm êm ra ngoài.

Cô chờ ở phòng khách một lát, mang đồ hôm qua mua ra phân loại rồi cất kỹ, sau đó thu dọn phòng khách một lượt, chờ làm xong những chuyện này thì đã gần giữa trưa. Thích Vị Thần từ phòng ngủ đi ra, thấy cô thì khẽ gật đầu.

Chử Tình sửng sốt: "Cậu sao vậy?"

"Hả?" Cậu nhìn về phía cô.

Chử Tình bất đắc dĩ chỉ vào đôi mắt của mình: "Quầng thâm mắt sao đậm vậy, mất ngủ à?"

Thích Vị Thần lặng im, một lúc lâu sau, đợi đến khi Chử Tình đi làm việc của mình cậu mới im ắng đi theo, duỗi ngón tay chọc chọc bả vai cô. Chử Tình vô thức quay đầu, thấy cậu xuất hiện sau lưng thì lập tức nhảy dựng lên: "Sao cậu không lên tiếng?"

"Hình như mình làm sai chuyện." Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.

Chử Tình nghi hoặc nheo mắt lại, Thích Vị Thần mím môi, vừa định nói chuyện ngày hôm qua cho cô thì bên tai truyền đến tiếng mở cửa, hai người đồng thời nhìn sang thì thấy Thích Mộ Dương từ trong phòng đi ra.

Thích Mộ Dương không ngờ hai người đều ở đây, sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Bố, mẹ, buổi sáng tốt lành."

"Không sáng nữa, sắp giữa trưa rồi, hôm nay mẹ nấu cơm." Chử Tình cười cười: "Sao mặt con đỏ vậy, nằm đè lên à?"

"Không có, hơi nóng." Thích Mộ Dương sờ sờ mũi.

Chử Tình ừm một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Thích Vị Thần: "Cậu đi cùng thằng bé đi, tôi nấu cơm cho hai người."

"Được."

Thích Vị Thần nói xong, đi về phía Thích Mộ Dương, kết quả mới vừa đi đến trước mặt cậu ta thì Thích Mộ Dương lại tiến lên phía trước mấy bước né cậu: "Mẹ, con làm trợ thủ cho mẹ!"

Thích Vị Thần đứng đờ tại chỗ.

Ánh mắt Chử Tình lướt qua hai người một vòng, hiểu rồi.

"Vậy được, con lại đây đi, Thích Vị Thần cũng đến đi, cậu mang chén đi rửa." Chử Tình lại gọi người về.

Thích Mộ Dương mím môi, cầm cải thìa ngồi xuống đất bắt đầu nhặt, Thích Vị Thần im lặng đi đến, nhanh chóng rửa chén xong, đứng một lúc lâu thấy động tác của Thích Mộ Dương chậm rì rì thì chủ động tiến lên một bước: "Bố giúp con."

"Không cần, bố giúp mẹ là được rồi." Thích Mộ Dương cũng không ngẩng đầu lên.

Cánh tay đang duỗi ra của Thích Vị Thần cứng đờ một giây rồi bình tĩnh rút về. Vóc người cậu cao như vậy, đứng trong phòng bếp dù không cản trở nhưng lại có chút đáng thương. Chử Tình nhìn cậu vài lần, cuối cùng không nhịn được, nói: "Hay là… cậu nấu cơm đi?"

"Được." Thích Vị Thần nghe lời đi làm, nhưng động tác của cậu quá nhanh, chỉ một phút đã vo gạo cho vào nồi nấu, xong việc lại không có ý định rời đi, Chử Tình đành phải tìm việc cho cậu làm lần nữa. 

Hậu quả của việc làm như vậy là ngoại trừ món xào cuối cùng do Chử Tình làm, những thứ khác đều là Thích Vị Thần làm.

Nhưng dù là ai làm thì một bữa cơm cuối cùng cũng xong, Chử Tình ngồi trước bàn ăn chờ hai người bọn họ. Sau khi ngồi xuống Thích Vị Thần kéo cái ghế bên cạnh ra, nhưng dường như Thích Mộ Dương không thấy được, đi thẳng đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Chử Tình nhướng mày, không nói gì, chỉ bảo họ nhanh chóng ăn cơm. Cô cầm đũa gắp cho Thích Mộ Dương một miếng rau xào thịt, đồng thời Thích Vị Thần cũng gắp cải thìa sang.

Thích Mộ Dương dừng một lát: "Cám ơn."

"Sao mặt cậu vẫn chưa hết đỏ?" Chử Tình nghi ngờ vươn tay về phía cậu ta.

Thích Mộ Dương hơi né tránh làm cho tay cô không chạm vào được: "Con không sao, ăn cơm đi."

Chử Tình: "..." Người anh em à, trông cậu không hề giống không sao chút nào đâu.

Thích Mộ Dương không vui vẻ lắm, cô cũng không tiện trêu chọc cậu ta, vì vậy không nói gì nữa mà chỉ tập trung ăn cơm, định chờ cơm nước xong xuôi rồi tâm sự với hai người họ tiếp. 

Nhưng Thích Mộ Dương không cho cô cơ hội, ăn xong một bát thì trực tiếp về phòng, phòng khách chỉ còn lại mình cô và Thích Vị Thần.

"Đây là sao? Đừng nói với tôi là cậu không biết." Chử Tình khoanh tay.

Thích Vị Thần khẽ lặng đi, kể lại chuyện ngày hôm qua.

Chử Tình nghe xong bất đắc dĩ thở dài: "Lúc trước hình như tôi cũng nói mấy lời tương tự nhưng cậu ta cũng không tức giận đến mức đó, có phải là do biểu cảm của cậu quá lãnh đạm, cậu ta cho rằng cậu tức giận nên mới nghĩ nhiều không?"

"Không biết." Thích Vị Thần nghiêm túc trả lời.

Chử Tình nhìn cửa phòng đã đóng lại của Thích Mộ Dương, cân nhắc một lát rồi nói: "Tôi đi tìm cậu ta tâm sự, tạm thời cậu đừng vào."

Thích Vị Thần gật đầu, đưa mắt nhìn cô đi gõ cửa.

"Thích Mộ Dương, tôi vào nha." Chử Tình nói xong thì trực tiếp đi vào rồi đóng cửa lại, đang định nhấc chân tiến lên phía trước thì nhìn thấy đám linh kiện bị tháo ra nằm lung tung lộn xộn trên mặt đất, lập tức hoảng sợ: "Này, sao điều hòa của cậu lại tan thành từng mảnh thế này?"

"Chính con tháo ra, sau đó không lắp lại được." Thích Mộ Dương nằm lì trên giường rầu rĩ nói, dáng vẻ lười biếng: "Con chưa mời mẹ vào, sao mẹ đã vào rồi?"

"Thế nào? Tức giận bố cậu còn chưa đủ, còn giận cả tôi à?" Chử Tình ‘xùy’ một tiếng, đá văng đám đồ vật lộn xộn trên mặt đất ra, đến cạnh cậu ta ngồi xuống.

Thích Mộ Dương nghe xong thì biết cô đã biết chuyện ngày hôm qua, kêu lên một tiếng rồi ôm lấy cái gối: "Mặc kệ con, hai người đều giống nhau, nói dễ nghe nhưng thật ra không yêu con chút nào… không đúng, ông ấy ngay cả lời dễ nghe cũng không chịu nói, càng tệ hơn."

"Tôi mặc kệ thì ai quản cậu, ngồi dậy cho tôi!" Chử Tình nói, đồng thời đập vào lưng cậu ta một cái.

Thích Mộ Dương lẩm bẩm một tiếng: "Đừng vỗ lưng con, con ngủ không ngon, rất mệt."

"Sắc mặt cậu thật sự không đúng lắm." Chử Tình nhíu mày đưa tay sờ trán cậu ta, cảm nhận được nhiệt độ thì hoảng sợ: "Cậu bị sốt đó, có biết không?"

Thích Mộ Dương vẫn hơi mơ màng: "Bị sốt? A... Đêm qua nóng quá, con tắm nước lạnh một lượt, có thể là cảm lạnh."

"Thời tiết này tắm nước lạnh cái rắm! Thật là chán sống!" Chử Tình nói xong thì lại đập cậu ta một cái nữa, sau đó trực tiếp mở cửa tìm Thích Vị Thần.

Sau ba phút, hai người một người xách hòm y tế, một người cầm theo nhiệt kế hồng ngoại đo lỗ tai đi vào. Thích Mộ Dương nhìn hai người một cái, trở mình đưa lưng về phía họ, mím môi nói: "Để đồ xuống đi, con tự mình làm."

"Tự làm cái rắm!" Chử Tình thô lỗ trực tiếp từ chối, cầm nhiệt kế hồng ngoại đo tai cho cậu ta, ‘biu’ một tiếng, nhìn thấy hơn 37 độ thì thở phào một hơi: "Không đến 38 độ, uống thuốc hạ sốt ngủ một giấc chắc là ổn."

Cô nói xong đi ra ngoài rót nước ấm, trong phòng lập tức chỉ còn lại hai bố con. Thích Vị Thần lẳng lặng tìm thuốc hạ sốt trong hòm y tế: "Uống thuốc!"

Lỗ tai Thích Mộ Dương giật giật, cũng không có ý định để ý đến cậu. Thích Vị Thần im lặng một lát: "Rất xin lỗi về chuyện ngày hôm qua."

"...Không thể trách bố, bố còn chưa sinh ra con, không yêu con cũng rất bình thường." Ngoài miệng Thích Mộ Dương tỏ vẻ rộng lượng nhưng hốc mắt lại đỏ lên.

Thích Vị Thần cụp mắt: "Con muốn làm thế nào mới có thể tha thứ cho bố?"

"Bố cũng không làm sai, con có gì để tha thứ chứ?" Thích Mộ Dương hít hít mũi một cái, bỗng nhiên hơi nghẹn ngào: "Con nhớ họ, nếu họ ở đây nhất định sẽ không như hiện giờ."

Thích Vị Thần không nói, chỉ im lặng nhìn cậu ta, đây là lần thứ hai cậu sinh ra cảm giác vô lực. Lần thứ nhất là ngày cuối cùng của năm 2019, lúc Chử Tình nói lời chia tay.

Lúc Chử Tình bưng nước nóng đi vào, Thích Vị Thần nhìn về phía cô: "Mình đi ra ngoài trước, cậu ở lại với thằng bé đi." Cậu nói xong thì rời đi.

Chử Tình nhìn bóng lưng của cậu một cái, gọi người trên giường dậy: "Làm sao vậy, hai người lại giận dỗi à?"

"Không có." Thích Mộ Dương ngoan ngoãn ngồi dậy, nhận lấy nước và thuốc uống.

Chử Tình thấy cậu ta chỉ uống hai ngụm đã định buông cốc nước thì lập tức ngăn cản: "Uống hết đi."

Thích Mộ Dương dừng lại, dù không thích nhưng vẫn uống hết nước còn thừa.

Chử Tình thấy vậy buồn cười: "Sao cậu lại nghe lời như vậy chứ, tôi sắp quên mất Tiểu Bá Vương lúc mới gặp mặt là ai rồi!"

"Con vẫn là Tiểu Bá Vương." Thích Mộ Dương nói xong thì liếc nhìn cô một cái: "Chỉ là ở trước mặt hai người thì không làm bá vương nổi, mẹ không biết mà thôi."

Cậu ta hiểu tất cả về bố mẹ, nhưng bố mẹ ở bên cậu ta hiện giờ lại không hiểu gì về cậu ta, càng nghĩ đến lại càng bi thương. 

Chử Tình thấy tâm trạng của cậu ta lại sa sút, ‘haiz một tiếng, nói: “Được rồi, vô cớ gây sự một chút là đủ rồi, đừng mãi không dứt thế."

"Con làm gì mà không dứt?" Thích Mộ Dương sốt đến mức mắt ngấn nước, lườm cô một cái không hề có lực uy hiếp. 

Chử Tình đến bên cạnh ngồi xuống, yên tĩnh nhìn chằm chằm vào cậu ta. Thích Mộ Dương uống thuốc xong mơ mơ màng màng sắp ngủ, đợi nửa ngày không đợi được lời nào của cô, tinh thần dần thả lỏng. 

"Cậu ấy đã rất cố gắng." Bỗng nhiên Chử Tình mở miệng.

Thích Mộ Dương hoang mang liếc nhìn cô một cái, dường như không hiểu ý cô.

Chử Tình cười cười: "Thích Vị Thần này ấy à, giống như một cái máy tính chính xác, làm bất cứ điều gì đều thích dùng cách đơn giản trực tiếp nhất để đem lại hiệu quả tốt nhất. Trong quá trình đó, suy nghĩ và cảm nhận của người khác không nằm trong phạm vi suy xét của cậu ấy, tôi làm bạn học với cậu ấy hơn nửa năm cũng chưa từng thấy cậu ấy để ý đến ai, cả người lạnh lùng giống như khối băng..."

"Mẹ muốn nói gì?" Thích Mộ Dương không nhịn được cắt ngang lời cô. 

Chử Tình nhìn về phía cậu ta, đôi mắt sáng long lanh: "Hôm qua cậu ấy muốn cậu mặc quần áo tử tế có thể dùng cách đơn giản nhất là yêu cầu cậu làm vậy, nhưng cậu ấy không làm mà kiên nhẫn giải thích với cậu là cậu ấy cần thích ứng… đương nhiên, theo những gì tôi biết, thì bản thân cậu ấy có thể đồng ý cho cậu ngủ chung đã rất không giống việc mà cậu ấy sẽ làm rồi."

Thích Mộ Dương hít hít mũi, không nói gì.

"Trước khi cậu trách cậu ấy, phiền cậu đứng tại lập trường của cậu ấy mà suy nghĩ một lát, nếu là cậu, vốn tính tình lạnh lùng quái gở cả đời, đột nhiên gặp phải con trai bằng tuổi mình, liệu cậu có thể làm được như cậu ấy bây giờ không?"

Chử Tình nói xong, thấy cậu ta bắt đầu ngẫm nghĩ thì buông tiếng thở dài, vỗ vỗ vai cậu ta: “Cậu ấy đang rất nỗ lực để thay đổi. Nếu không yêu cậu thì sao cậu ấy phải bước từng bước một đi về phía cậu? Có lẽ cậu cảm thấy cậu ấy không bằng năm 41 tuổi, nhưng cậu có nghĩ đến, cậu ấy năm 41 tuổi cũng là từ năm 18 tuổi cố gắng từng bước mới có? Cậu ấy đã cố gắng như vậy mà cậu còn oán thầm cậu ấy, liệu cậu có từng nghĩ đến cậu ấy cũng khó chịu không?"

Vẻ mặt Thích Mộ Dương xuất hiện chút do dự: "Vậy, vậy ý mẹ là con làm sai rồi sao?"

"Đương nhiên là cậu sai rồi!" Chử Tình đập cậu ta một cái: "Người ta chỉ bảo cậu mặc quần áo thôi, cũng tốt bụng giải thích nguyên nhân cho cậu, cậu thì giỏi rồi, không những lập tức nghĩ nhiều mà còn phủ nhận mọi cố gắng của cậu ấy đối với quan hệ của hai người trong khoảng thời gian này."

"Con nên xin lỗi sao?" Thích Mộ Dương nhíu mày.

Chử Tình quét mắt nhìn cậu ta một cái, thấy sự mệt mỏi không thể che giấu trên mặt cậu ta, mím môi nói: "Cậu ngủ trước đi, hết sốt rồi lại nói."

"Vậy không phải bố sẽ khó chịu thêm một lúc nữa sao?" Thích Mộ Dương lo lắng. Thằng nhóc con chết bầm đã hết cố chấp, hiểu được hôm qua bản thân mình đã quá mức kích động. 

Chử Tình ấn người nằm xuống: "Tôi sẽ nói với cậu ấy là cậu đã biết sai rồi, cậu tỉnh lại thì nói xin lỗi với cậu ấy."

"...Vâng."

Chử Tình yên tĩnh ngồi cạnh cậu ta một lát, đợi cậu ta ngủ say rồi dém chăn giúp cậu ta, sau đó rón rén đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa thì thấy Thích Vị Thần đang đứng chờ ở đó, cậu thấy cô lập tức đứng thẳng người lại: "Thằng bé thế nào rồi?"

"Đã ngủ rồi." Chử Tình thở phào một hơi: "Tỉnh ngủ chắc là sẽ đỡ sốt thôi."

"Vậy tốt rồi." Cuộc trò chuyện kết thúc nhưng Thích Vị Thần lại không có ý định muốn đi.

Chử Tình không nhịn được, bật cười: "Yên tâm đi, tôi đã dạy dỗ cậu ta xong rồi, cậu ta biết sai rồi, chờ tỉnh ngủ sẽ xin lỗi cậu."

"Thằng bé không sai." Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Chử Tình ‘chậc’ một tiếng: "Đừng để ý đến cậu ta có sai hay không, nếu cậu ta muốn xin lỗi thì cậu tiếp nhận lời xin lỗi của cậu ta là việc này qua đi. Về sau cậu cũng chú ý một chút, có đôi khi cậu không có ý gì khác, nhưng trong những hoàn cảnh hoặc trường hợp đặc biệt lại rất dễ khiến người khác đau lòng, biết chưa?” 

Thích Vị Thần yên tĩnh một lát, cuối cùng gật gật đầu: "Được."

"Tôi cũng nên ngủ trưa rồi, không nói nữa." Chử Tình ngáp một cái rồi trực tiếp về phòng.

Thích Vị Thần đứng một mình ở đó một lúc lâu, nhẹ nhàng vặn cửa, đi vào phòng của Thích Mộ Dương, đứng ở đầu giường cậu ta nhìn một lát, ánh mắt dừng trên linh kiện điều hòa đang nằm lộn xộn trên mặt đất.

Thích Mộ Dương uống thuốc xong thì ngủ, giấc ngủ này thật sự sâu, lúc tỉnh lại đã gần chạng vạng, sau khi mở mắt ra thì tứ chi bải hoải, có cảm giác yếu ớt sau khi bị bệnh. Cậu ta tỉnh táo một chút thì đứng dậy, sau khi bước vài bước thì phát hiện không đúng lắm, cúi đầu thì thấy linh kiện dưới mặt đất đã biến mất.

Cậu ta hơi sửng sốt, vô thức nhìn về phía chiếc điều hòa, chỉ thấy ở đó là một chiếc điều hòa hoàn chỉnh. Thích Mộ Dương khiếp sợ mở to hai mắt, cậu ta cầm điều khiển từ xa thử mở,  sau khi xác định mọi thứ đều bình thường thì không thể tin nổi chạy ra ngoài.

Chử Tình và Thích Vị Thần đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy cậu ta đi ra thì lập tức chào hỏi: "Đến đây xem thử xem còn sốt không nào!"

Thích Mộ Dương chạy đến bên cạnh Chử Tình, nghiêng đầu phối hợp để cô đo nhiệt độ cơ thể, đồng thời mang theo chút hưng phấn nho nhỏ nhìn Thích Vị Thần: "Bố, điều hòa của con là bố sửa đúng không?"

"Xem như..." Ánh mắt của Thích Vị Thần hơi động.

Nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể trong tay Chử Tình vừa ‘ting’ một tiếng, cậu ta lập tức chạy vọt tới trước mặt Thích Vị Thần: "Sao bố giỏi vậy, con còn tưởng điều hòa bị con làm hỏng hẳn rồi."

"Về sau đừng tháo đồ lung tung." Thích Vị Thần nhìn cậu ta.

Thích Mộ Dương dùng sức gật gật đầu, sau đó ý thức được gì đó, ‘khụ’ một tiếng hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Bố, con xin lỗi, con không nên ích kỷ mà giận bố."

Ánh mắt Thích Vị Thần khẽ động: "Không sao."

"Vậy chúng ta coi như làm hòa rồi?" Đôi mắt Thích Mộ Dương sáng lấp lánh nhìn cậu: "Thật sự làm hòa?"

"Ừ." Thích Vị Thần trả lời lần nữa.

Thích Mộ Dương lập tức cong khóe môi, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề: "Cảm ơn bố, bố thật tốt, thật ra những lời con nói hôm nay đều là tức quá nói nhảm, con biết bố yêu con!"

"Ừ." Dù vẻ mặt Thích Vị Thần lãnh đạm nhưng vẫn trả lời mọi vấn đề cậu ta đặt ra.

Chử Tình ở bên cạnh vừa nhìn nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế hồng ngoại vừa nhìn hai bố con đang đỏ tai, bình tĩnh mở miệng nói: "Nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường rồi, tiết mục bố con làm hòa đến đây là kết thúc, ăn chút chơi chút rồi ai về phòng nấy đi."

Cô vừa dứt lời thì một tiếng "ầm" từ bên ngoài truyền vào, ba người trong phòng đồng thời nhìn ra phía cửa sổ, thấy bên ngoài mây đen phun trào, dường như sắp mưa.

"Mưa đến cũng nhanh quá." Chử Tình im lặng.

Thích Mộ Dương lập tức nói tiếp: "Một cơn mưa thu là một đợt lạnh, ngày kia sẽ lại lạnh hơn."

"Coi như ngày kia lạnh thì hôm nay cũng không lạnh, gió to phải đóng cửa sổ phòng lại, trong phòng lại oi bức rồi." Chử Tình không thích trời mưa cho lắm.

Thích Mộ Dương vừa làm hòa với Thích Vị Thần, tâm trạng vô cùng vui sướng: "Bật điều hòa là được, bố đã sửa điều hòa cho con, nóng nữa cũng không sợ… đúng rồi bố, con nhớ rất nhiều linh kiện đều rơi xuống gầm giường, sao bố tìm được vậy?"

Chử Tình nghe vậy cũng nhìn về phía Thích Vị Thần.

Thích Vị Thần im lặng một chút: "Bố không tìm."

"Vậy làm thế nào điều hoà..." Thích Mộ Dương nói còn chưa dứt lời thì trong mắt xuất hiện sự ngưỡng mộ: "Linh kiện không đầy đủ mà bố cũng có thể sửa được, không hổ là bố con!"

"Không hổ là học thần, rốt cuộc cậu làm thế nào mà được vậy?" Chử Tình cũng bất ngờ theo.

Ánh mắt Thích Vị Thần lướt qua biểu cảm trên mặt của hai mẹ con, sau khi xác định họ là thật tâm khích lệ mình chứ không phải trào phúng thì yên lặng dời mắt: "Ừ."

"Bố thật giỏi, bố là người học giỏi, là người sửa điều hòa tốt nhất." Thích Mộ Dương tiếp tục nịnh hót.

Bên ngoài trời mắt đầu mưa to, trong phóng khá tối, vừa đóng hết cửa sổ thì quả nhiên cảm giác oi nóng ập đến. Ba người ăn tối xong không bao lâu thì ai về phòng nấy.

Thích Mộ Dương bật điều hoà, thoải mái nằm trên giường, lăn vài vòng sau đột nhiên cảm thấy không đúng, cậu ta hơi sửng sốt rồi chạy tới gõ cửa phòng Thích Vị Thần.

Thích Vị Thần mở cửa ra từ bên trong, Thích Mộ Dương cảm nhận được rõ ràng không khí bí bách trong phòng cậu, hơi sửng sốt rồi lúng ta lúng túng nói: "Bố, có phải bố không sửa được mà chuyển điều hòa của bố cho con không?"

Thích Vị Thần im lặng, Thích Mộ Dương thừa cơ chạy vào trong phòng, nhìn đến bức tường rỗng tuếch trong phòng của cậu thì tâm trạng lập tức phức tạp.

"Bố đã đặt mua một cái trên mạng, ngày mai sẽ có người đến nhà lắp đặt." Thích Vị Thần thản nhiên nói.

Thích Mộ Dương cảm thấy hơi khó chịu sờ sờ mũi: "Con còn tưởng là bố thật sự biết sửa cơ."

"Vốn dĩ có bản vẽ trang thiết bị đi kèm, không khó." Thích Vị Thần nói xong dừng lại một lúc: "Nhưng mấy cái linh kiện dưới giường con bố không lấy đủ được."

Thích Mộ Dương không nhịn được cười rộ lên, cười xong gãi gãi đầu, hơi xấu hổ nói: "Con chấp nhận tạm một đêm cũng được, không cần mang điều hòa của bố chuyển sang cho con đâu"

"Con đang ốm." Thích Vị Thần chỉ trả lời ba chữ.

Thích Mộ Dương do dự: "Nhưng nếu vậy phòng bố sẽ nóng..." Cậu ta nói xong thì cứ muốn nói lại thôi nhìn Thích Vị Thần, muốn rủ cậu sang ngủ cùng mình nhưng lại sợ cậu sẽ từ chối.

Không đợi cậu ta rối rắm xong, Thích Vị Thần đã chậm rãi mở miệng: "Có thể thu lưu bố một đêm không?"

Mắt Thích Mộ Dương sáng lên: "Bố muốn sang sao?"

"Ừ."

"Vậy nhanh lên, phòng bố nóng chết được." Thích Mộ Dương nói xong thì đẩy cậu về phía phòng mình, đẩy mạnh người vào phòng rồi nói: “Con đi rửa mặt, bố ngủ trước đi."

"Ừ." Đôi mắt của Thích Vị Thần dần dần khép lại. 

Thích Mộ Dương mang tâm trạng vui vẻ đi tắm rửa, lúc về phòng vừa mở cửa vừa nói: "Bố, bố yên tâm, đêm nay con nhất định sẽ mặc đồ ngủ..."

Còn chưa nói dứt lời thì thấy Thích Vị Thần đã nằm xuống, những chỗ không đắp chăn điều hòa đều trần trụi thì trợn to mắt.

"Lại đây ngủ." Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn về phía cậu ta.

Thích Mộ Dương ngẩn người, đột nhiên nhận ra rằng Thích Vị Thần đang xin lỗi cậu ta. Cậu ta vừa phản ứng lại thì cười chạy lên trên giường, học theo Thích Vị Thần cởi quần áo ra, mỗi người một cái chăn điều hòa, đắp kín mít.

Tắt đèn, Thích Mộ Dương nhỏ giọng nói một câu: "Bố, con yêu bố."

"Ừ." Thích Vị Thần vẫn chỉ dùng một chữ.

Chỉ là đối với Thích Mộ Dương mà nói như vậy đã đủ rồi, cậu ta mỉm cười hài lòng đi ngủ, Thích Vị Thần yên lặng nằm cạnh cậu ta, thỉnh thoảng gạt cánh tay của cậu ta lúc ngủ say vô tình đặt ở trên người mình xuống, trợn tròn mắt không có ý định đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng không chống cự được cơn buồn ngủ, nằm cạnh Thích Mộ Dương nặng nề ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, cậu tỉnh dậy trước Thích Mộ Dương, vươn tay thử nhiệt độ cơ thể của Thích Mộ Dương, chắc chắn không bị sốt lại mới mặc quần áo đứng dậy. Động tác của cậu đánh thức Thích Mộ Dương, cậu ta kêu lên một tiếng rồi lười biếng vươn vai, híp mắt nhìn về phía Thích Vị Thần: "Bố, buổi sáng tốt lành!"

"Buổi sáng tốt lành, dậy đi, hôm nay ra ngoài ăn sáng.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Thích Mộ Dương vừa nghe xong đã cảm thấy thích thú, lập tức đứng dậy mặc quần áo, hai người cùng nhau đi từ trong phòng ra.

Chử Tình đang bưng một cốc nước ấm uống, nhìn thấy hai người thì kinh ngạc: "Hôm qua hai người ngủ chung sao?"

"Ừ." Thích Vị Thần trả lời.

Chử Tình nghi hoặc: "Vì sao?" Điều hòa trong phòng Thích Mộ Dương đã được sửa, của Thích Vị Thần lại không bị hỏng, sao còn phải chen chung một chỗ?

Thích Vị Thần vừa định nói với cô điều hòa chưa sửa xong thì Thích Mộ Dương nhanh nhảu trả lời trước: "Chỉ là muốn ngủ cùng một chỗ, mẹ không hiểu, đây là cách củng cố tình hữu nghị tốt nhất giữa đàn ông bọn con."

Cậu ta phải bảo vệ mặt mũi của bố! Nhất định phải giữ gìn hình tượng không gì không làm được của bố trước mặt mẹ! Ánh sáng mãnh liệt trong mắt cậu ta truyền đến chỗ Thích Vị Thần, Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt, sau đó gật đầu theo.

"...Thật không hiểu nổi đàn ông các người." Chử Tình im lặng nhìn bọn họ, ánh mắt giống như đang nhìn hai tên ngốc.