Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 45: Tình hình thay đổi





“Tôi nói cho anh biết, bố con nhà họ Trương đều khó đối phó. Cho dù anh thuyết phục được người của chỉ thứ thì cũng không ăn thua đâu.” Võ Hạ Uyên tức giận nói.

“Sao cô biết bọn họ chẳng được tích sự gì?” Ánh mắt của Trương Tấn Tài khi nhìn Võ Hạ Uyên hoàn toàn thay đổi: “Tôi sẽ giúp cô đạt được mong muốn, cô không cần quan tâm đến những chuyện khác đâu!”

Võ Hạ Uyên tức giận đứng dậy. Sau khi đi được hai bước, hình như cô nghĩ đến chuyện gì đó, bèn quay người nói với Trương Tấn Tài: “Tôi muốn ly hôn với Trương Tấn Phong, nhưng tôi sẽ không bỏ qua một xu tiền nên lấy nào đâu. Các người đừng hòng nuốt sạch.”

Trương Tấn Tài bắt đầu cảm thấy ghê tởm. Anh ta gặp loại phụ nữ này nhiều lắm rồi, có khác gì đám gái chỉ biết đếm tiền trên giường anh ta đâu? Trương Tấn Tài chán ghét phẩy tay: “Biết rồi” Đến khi lật đổ bố con nhà họ Trương, Võ Hạ Uyên là cái thá gì chứ?

Anh ta đúng là mù nên mới cảm thấy người phụ nữ này hơi thú vị.

Sau khi ra khỏi quán bar, Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, vừa nhìn đã thấy chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc đang đỗ ở cuối phố…

Những người trong biệt thự phát hiện quan hệ giữa ông chủ và bà chủ lại xấu đến đỉnh điểm. Hai người đó cùng nhau trở về, sắc mặt người này khó coi hơn người kia, bà chủ thì tối sầm mặt, môi cũng rách. Mọi người thầm suy đoán, hay là ông chủ đánh bà chủ?

Sau khi ăn xong, Võ Hạ Uyên nhận được cuộc gọi từ Trương Tấn Tài.


“Sao thế, Trương Tấn Phong lại đánh cô à?” Anh ta hỏi với giọng trêu ngươi Võ Hạ Uyên khẽ híp mắt Cô nói bãng giọng căm phẩn: “Anh thích hóng chuyện chứ gì?”

“Đương nhiên không phải, tôi chỉ không ngờ cuộc sống ở nhà họ Trương của cô lại thê thảm như thế. Cô cố chịu nhé, ba ngày nữa là đến thời cơ thích hợp rồi.” Trương Tấn Tài nói chắc như đỉnh đóng cột.

Võ Hạ Uyên không ngừng suy tính, sau đó nói bằng giọng vui vẻ: “Vậy tôi chờ tin tốt của anh. Không nói nữa, có người đến rồi.”

Cô tắt máy, bình tĩnh nhìn lướt qua sảnh chính, quả nhiên trông thấy mấy khuôn mặt lạ lẫm. Đây đều là người mà quản gia mới thuê ngày hôm qua…

Trương Tấn Tài cảnh giác hơn cô nghĩ nhiều.

Trương Tấn Phong tựa vào cửa phòng ngủ chính, trầm mặt nhìn Võ Hạ Uyên đến gần, sau đó kéo cô vào bằng một tay, động tác rất thô lỗ.

Không lâu sau, một bóng người di chuyển đến trước cửa phòng ngủ, hình như đang lau sàn. Cô ta nghe rõ tiếng hét đau đớn của Võ Hạ Uyên qua cánh cửa khép hờ.

Sẩm tối ngày hôm sau, Trương Tấn Phong nhận được điện thoại từ nhà cũ, bèn lái xe về bên đó sau khi tan tầm Sau khi anh ăn cơm với ông Phúc xong, Trương Tấn Tài và Chu Hà đến.

Ông Phúc nhíu mày nhìn bọn họ: “Tôi có gọi đâu, hai người chạy đến đây làm gì?”

“Sao bố lại nói thế? Nhà cũ nằm ở khu vực tốt, hơn nữa còn có phong cảnh đẹp, kiểu gì bọn con chẳng được thơm lây?” Chu Hà ăn mặc lòe loẹt, ở mi tâm tràn ngập vẻ đắc ý khó mà kiềm chế.

Ông Phúc là ai cơ chứ? Ông lập tức nhận ra ý khác trong lời của bà ta, ông lạnh lùng nói: “Ra ngoài! Ngay cả bố ruột của cô cũng không có tư cách tùy ý ra vào nơi đây đâu.”

“Sợ là sau này sẽ có đấy”” Trương Tấn Tài tỏ ra âm trầm, lộ rõ vẻ xấu xa: “Ông nội, ông chủ động dọn khỏi nhà cũ đi. Nể mặt chúng ta là họ hàng, cháu sẽ không làm quá một số chuyện đâu”

“Cút”” Trương Tấn Phong hé đôi môi mỏng.

Trương Tấn Tài làm một nét mặt khoa trương: “Ồ, chú út cũng ở đây à?” Anh ta nở nụ cười u ám: “Chú không may mắn thế đâu, tôi đã sớm muốn báo đáp những hành động của chú trong mấy năm này rồi”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trương Trúc Phương bước xuống tầng. Bà ta thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, chẳng hiểu ra sao Trương Tấn Tài duõi tay ra sau, có người đưa cho anh ta một tập tài liệu. Trương Tấn Tài cuộn nó lại rồi đập bộp vào lòng bàn tay: “Ch chứng cứ cho thấy chú trốn thuế, rửa tiền trá hình trong những năm gần đây đều đang nằm trong tay tôi đấy.”


Sau khi nhìn thấy tập tài liệu kia, con ngươi của Trương Tấn Phong đột nhiên co lại. Vẻ mặt này khiến Trương Tấn Tài rất hài lòng, anh ta không khỏi cười khế: “Sao nào, chú cũng có lúc sợ hãi ư?”

“Rửa tiền trốn thuế gì chứ, cậu đừng nói bậy!” Trương Trúc Phương nghe xong thì luống cuống, đương nhiên bà ta biết điều này có ý nghĩa gì. Suốt bao năm qua, bà ta dựa vào ông Phúc và Trương Tấn Phong để đứng vững ở nhà họ Trương, nếu cây cổ thụ này đổ thì bà ta phải làm sao đây?

“Ồ, bà còn mặt mũi để mở miệng à?” Chu Hà đang uống trà bỗng lên tiếng mỉa mai: “Cứ chết dí ở nhà ngoại, làm tiểu thư nhà họ Trương nửa đời người mà vẫn không về nhà chồng, có thể thấy bà là người như thế nào.

rồi đấy. Nghe nói, cho dù phải ở vậy cả đời thì những người đàn ông ngoài kia cũng không muốn dính dáng đến bà đâu.”

Chu Hà và Trương Trúc Phương vẫn luôn thấy đối phương chướng mắt. Hôm nay có cơ hội tốt như thế, bà ta phải mỉa mai cho thỏa thích mới được!

Trương Trúc Phương hét lên rồi nhào tới, nhưng lại bị vệ sĩ trước mặt Chu Hà đẩy ra.

“Hừ, sau khi xử lý xong những chuyện này, tôi sẽ tính sổ với bà!” Chu Hà cười khẩy, trong mắt hiện lên sự hung ác.

Trương Tấn Phong tiến lên, đỡ Trương Trúc Phương, lẳng lặng nhìn Trương Tấn Tài: “Cho dù cậu lấy được những chứng cứ đó, nhưng cậu vẫn cần ít nhất ba mươi phần trăm cổ phần của Phong Thiên để thế chỗ tôi. Cậu có chắc?”

Trương Tấn Tài bật cười, lại có mấy người nữa bước vào. Trương Tấn Phong nhìn quanh, đây đều là nhân vật cấp lão làng của nhà họ Trương. Mặc dù họ có thân phận và địa vị kém ông Phúc nhưng cũng nắm rất nhiều cổ phần của Phong Thiên trong tay.

Điều này là để ngăn ngừa tình trạng có tiếng mà không có miếng, giữ gìn quy tắc trăm năm của nhà này.

Còn gì nữa không? Trương Tấn Phong khẽ vân vê đầu ngón tay.

Hình như anh nghĩ đến chuyện gì đó, bèn mở miệng: “Kể cả thế, suy cho cùng Phong Thiên vẫn là sản nghiệp của bố tôi. Tuy bố đã sớm giao Phong Thiên cho anh hai nhưng anh ấy mất sớm, kiểu gì cũng không đến lượt cậu.”

“Vậy tại sao nó lại được giao cho cậu?”

Một giọng nữ vang lên, mang theo sự oán hận đã được đè nén từ lâu.

Có hai người bước vào, đó chính là Trương Thiên Định và Phùng Ngọc Chi.


Mắt Phùng Ngọc Chỉ đỏ hoe, đã sớm rơi lệ: “Các bậc cha chú, mọi người phải làm chủ cho mẹ góa con côi chúng tôi! Chồng tôi mất sớm, tôi nuôi Thiên Định một mình cũng không dễ dàng gì, vốn muốn dựa vào số tài sản kia để không lo cơm áo, nào ngờ… nào.

ngờ… Hu hu hu” Bà ta nói rồi hung dữ lườm Trương Tấn Phong.

Tiếng bàn tán vang lên, lâu lắm rồi nhà cũ mới náo nhiệt như thế. Tuy đây đều là người một nhà nhưng ai nấy đều chỉ muốn bóp chết đối phương. Ông Phúc đanh mặt lại, đột nhiên hỏi Phùng Ngọc Chỉ: “Trong những năm qua, nhà họ Trương đã đối xử tệ bạc với mẹ con cô à?”

Rõ ràng Phùng Ngọc Chỉ vẫn sợ ông Phúc, nghe thấy thế thì rụt cổ: “Đúng vậy. Bố à, bọn con muốn lấy lại đồ của mình là sai ư?”

“Không sai” Ông Phúc đập mạnh gậy chống xuống đất, khiến ai cũng run khẽ: “Nhưng cô lấy được à? Cô có giữ nổi không?

Đúng là tầm mắt đàn bà!” Ông nói rồi nhìn Trương Thiên Định bằng ánh mắt sắc bén: “Thiên Định, cháu cũng nghĩ thế ư?”

Hàm dưới Trương Thiên Định bạnh ra, không hề nhìn ông Phúc. Trương Tấn Phong biết có một vài chuyện mà cậu ta không thể nói ra, mục đích của cậu ta cũng không phải số tài sản mà người bố đã mất để lại.

Trương Tấn Phong nhắm mắt, thì ra Trương Thiên Định đang đợi anh ở đây. Anh biết vì chuyện của Võ Hạ Uyên nên Trương Thiên Định và mình càng như nước với lửa, nhưng không ngờ đối phương dám làm như thế! Hợp tác với loại lang sói như Trương Tấn Tài ư? Cậu ta chơi được không cơ chứ?

Đứa cháu này… Trương Tấn Phong hít sâu một hơi, không thể mềm lòng được nữa.

Nếu cứ thế này, không biết mọi chuyện sẽ phát triển đến tận đâu!