Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 91: Sự thật (có yếu tố bạo lực)



- Hà Tỉnh Hoà, mày chạy không thoát đâu.

Vì để Chúc Tự Đan và Hứa Phong Đàm thoát thân mà Hà Tỉnh Hoà hy sinh, anh ta tìm mọi cách để chặn bọn người Thái Giang lại.

Thái Giang chủ động hỏi.

- Hứa Phong Đàm đâu?

Hà Tỉnh Hoà dù bị giữ lại, dù bị tra hỏi cũng không khai. Bây giờ mối quan hệ giữa họ đã thay đổi, làm gì còn là cùng một phe nữa.

Thái Giang nhanh chóng đe doạ Hà Tỉnh Hoà.

- Hà Tỉnh Hoà, con người thì phải biết thức thời, mày mà không khai ra chỗ của hai người kia thì chỉ vài tháng sau mà mộ của mày cũng xanh cỏ bên mộ của Đường Tam mà thôi.

Hà Tỉnh Hoà thắc mắc hỏi lại.

- Là sao?

Thái Giang vốn ăn ngay nói thật nên đã thẳng thắn đáp.



- Đường Tam chết rồi, phản bội không có kết đẹp đâu.

Hà Tỉnh Hoà thừa biết mình rồi cũng sẽ như vậy, hơn nữa anh cũng chẳng phải con chim non ngây thơ hay gì, vốn dĩ là một mớ bông trắng nhuộm đen rồi, làm gì có đường lui.

Thái Giang nhanh chóng xoá tan cái vẻ mặt thẫn thờ của Hà Tỉnh Hoà.

- Nhanh, mày nói đi, bọn nó đi đâu rồi.

Tránh mất thời gian, Thái Giang hất cằm ra lệnh cho thuộc hạ mang Hà Tỉnh Hoà về để xử lý sau, còn mình thì dẫn theo một vài người để tìm Hứa Phong Đàm, một nhóm khác thì chụp ảnh Đào Minh Hải để lấy bằng chứng.

Lần này, Vũ Phong tính toán rất kỹ, mượn Hứa Phong Đàm để gây hấn với Đào Minh Hải, nhân cơ hội để đánh bại hắn ta. Đường Tam, là người có ý chí lung lay nhất, cũng đã xử lý xong xuôi để tránh hậu hoạ. Còn về phía gia đình của Đường Tam, lão ta sẽ buông tha coi như công lao chục năm nay anh ta nghe lời lão như một con chó.

Hà Tỉnh Hoà lần này cũng không thoát tội, Vũ Phong cũng suy nghĩ đơn giản lắm, chỉ cần một chữ “chết” là xong xuôi thôi.

***

Trong bóng tối, Chúc Tự Đan cố gắng chạy thật nhanh, thật nhanh nhưng xung quanh không có lấy một tia sáng nào, thậm chí cô còn cảm thấy thân thể đang nặng dần như đang có hàng nghìn bàn tay níu cô lại.

Trán cô đã lấm tấm mồ hôi, Hứa Phong Đàm liên tục dùng khăn ấm để lau giúp cô, ngồi bên cạnh mà chăm sóc từ chút một.

Cho tới khi hình ảnh trong phòng khách sạn tái hiện một lần nữa, Chúc Tự Đan bị bốn tên đàn ông vừa xấu xí lại vừa bụng bầu bao vây, hơn nữa thân thể lại đang ốm yếu nên căn bản là cô thoát không nổi.

- Mấy người định làm gì vậy hả?

Đào Minh Hải lên tiếng.

- Cô gái, cuối cùng bọn ta cũng có được em. Nếu em ngoan ngoãn thì bọn anh còn giữ cho em cái mạng này.



Chúc Tự Đan lắc đầu lia lịa, cô dần bị ép ngồi lên giường. Lũ người kia cũng bắt đầu đi lấy roi da, vỗ vỗ vào bàn tay của mình, nhìn cô với loạt ánh mắt biến thái. Sau đó, thản nhiên tới động chạm vào người của Chúc Tự Đan.

Chúc Tự Đan ra sức giãy giụa, liên tục hất tay của bọn họ ra khỏi người mình. Tuy nhiên mấy hành động trẻ con đó vô tình khiêu khích hứng thú của Đào Minh Hải cùng lũ người kia.

Sau cùng, cô bị họ ép nằm lên giường, liên tục hứng chịu đòn roi.

Những ký ức đó vô tình hằn sâu vào trí nhớ của cô, ám ảnh cô ngay cả ở trong giấc mơ.

Hứa Phong Đàm ngồi bên cạnh cô không ngừng lo lắng, anh vỗ về cô thật lâu.

- Không sao rồi, không sao rồi. Anh đây, anh đây.

Tiếng nói đó như một tia hy vọng trong ác mộng của Chúc Tự Đan. Cô cố gắng bám víu vào để thoát khỏi bóng tối.

Khi cô tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, nước mắt không ngừng rơi khi nhìn thấy Hứa Phong Đàm.

- Hu hu.

Tiếng khóc thảm thiết của cô nghe thật não lòng, Hứa Phong Đàm không giỏi nói lời an ủi nên chỉ có thể ôm cô thật chặt, tạo cảm giác an toàn cho cô, vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nói.

- Không sao rồi, yên tâm, có anh ở đây rồi.

Một lúc lâu sau, đôi mắt của Chúc Tự Đan đỏ ửng, sưng tấy hết lên vì khóc nhiều. Khắp thân thể cô đều là vết đỏ tím vì bị bọn người kia đánh vào người, cảm giác đau rát rải rác không kiềm nổi.

Cô thổn thức lên tiếng khi nghĩ về những hình ảnh tối tăm đó, liền đẩy anh ra thật mạnh.

- Hứa Phong Đàm, người em bẩn lắm, mau buông ra đi.

Hứa Phong Đàm vô cùng bất ngờ, anh không biết vì sao cô lại cho rằng mình bẩn?

Anh có thể chắc chắn rằng cô chưa bị bọn người kia xâm phạm, chỉ bị họ dùng bạo lực mà thôi. Anh cũng thay cô trừng trị lũ người vô nhân tính đó rồi.

Anh biết cô bị ám ảnh nên đã ôm cô thật chặt, miệng liên tục khẳng định.

- Chúc Tự Đan, em nghe cho rõ, em không bẩn, chẳng bẩn tẹo nào. Anh đã giúp em tắm rửa, thay quần áo rồi, làm gì có chỗ nào bẩn thỉu đâu.

Chúc Tự Đan vẫn khóc, cô liên tục phủ định.

- Không, buông em ra, bẩn lắm, đừng, đừng động vào.

Hứa Phong Đàm không nhịn được nữa, anh liền hôn lên miệng của cô, khoá chặt cái miệng đang liên tục cho rằng mình bẩn thỉu này lại.

Sau đó lại khẳng định lần nữa.

- Chúc Tự Đan, em không bẩn, nếu em không yên tâm, anh đã giúp em thanh tẩy bằng nụ hôn của anh rồi.

Lúc này, Chúc Tự Đan mới bình tĩnh trở lại, cô nhìn anh rồi lại dưng dưng khóc. Cô không nhịn được mà ôm anh thật chặt. Hứa Phong Đàm không thể chịu nổi cô tự hành hạ bản thân nên liên tục hôn lên trán và tóc của cô thật âu yếm.