Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 17: Cùng Anh Ta… Hì Hì Hì…cảm Giác Như Thế Nào?



Sau khi nghe thấy thanh âm của học trưởng, tôi lập tức túm lấy chiếc áo sơ mi và quần đùi ở trên giường che khuất chính mình.

Tôi: “Đừng vào, vừa rồi là em không cẩn thận làm rơi cái gương, quần áo vẫn chưa mặc xong.”

Hướng Lăng Khiêm: “Em đừng sợ, anh sẽ ở bên ngoài đợi em.”

Nghe giọng nói của học trưởng, trái tim của tôi dần dần bình ổn lại. Nhanh chóng mặc xong quần áo, tôi bước nhanh ra ngoài phòng.

Tôi: “Học trưởng, anh gọi điện thoại cho Viên Doanh chưa?”

Hướng Lăng Khiêm: “Cô ấy đang ngồi taxi tới đây, Tình Thiên em rốt cuộc làm sao vậy?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy. Suy nghĩ ngàn hồi bách chuyển, làm thế nào để giải thích với học trưởng đây?

Hướng Lăng Khiêm: “Tới sô pha phòng khách ngồi đi, anh pha cho em một ly trà hoa cúc để thanh tâm.”

Nói xong, anh ấy đi tới phòng bếp, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Nghe thấy Viên Doanh ngồi taxi tới đây, tôi thở ra một hơi. Cô ấy tới đây thì tôi có thể liên hệ với bà của cô ấy rồi, có lẽ sẽ có phương pháp để cứu tôi!

Tôi bước từng bước chậm đi tới ghế sô pha, ngồi xuống chưa được bao lâu học trưởng bưng ly trà đi tới.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, uống đi, anh tạm thời vẫn chưa gọi bác sĩ. Đợi Viên Doanh tới thì em hãy từ từ nói xem đã trải qua chuyện gì.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, trong lòng bắt đầu rung động, toàn bộ đều là cảm kích.

Tôi: “Học trưởng, cảm ơn anh.”

Hướng Lăng Khiêm: “Chúng ta học cùng trường, nói cảm ơn cái gì, sau này nếu có khó khăn gì cứ việc tìm anh.”

Lúc nói câu này trong lòng của anh là chua sót. Anh lớn hơn Tình Thiên một tuổi, sau khi tốt nghiệp khóa chính quy anh ở lại trường học lên tiến sĩ. Ngày tân sinh đưa tin anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô.

Lúc đó cô tết tóc hai bên, những nữ sinh khác đều là tóc dài phiêu dật. lúc đó anh cảm thấy cô rất đáng yêu, sau đó anh từ từ phát hiện cô ấy không chỉ đáng yêu mà còn xinh đẹp hoạt bát, không giống như một số nữ sinh giả vờ thục nữ.

Phần hảo cảm này từ từ biến thành rung động, nhưng cô ấy cái gì cũng không biết.

Tôi: “Học trưởng, anh sao vậy?”

Hướng Lăng Khiêm: “Ồ, không sao, Tình Thiên, em đói không?”

Tôi: “Không đói, em đợi Viên Doanh tới.”

Không bao lâu, tôi thấy Hướng Lăng Khiêm ngồi xuống bên cạnh tôi, cách tôi rất gần. Ở trong xe, rõ ràng là tôi chủ động ôm anh ấy, mà bây giờ anh ấy ngồi gần tôi như vậy, tôi thế nhưng lại có chút xấu hổ.

Nhưng anh ấy đã cứu tôi, bất luận như thế nào tôi cũng không thể cố ý cách xa anh ấy. Tôi kiên trì thân thể bất động.

Khi tôi bưng ly trà lên chuẩn bị uống trà hoa cúc, đột nhiên tôi nhìn trên mặt nước ngược bóng khuôn mặt của Dị Tư Ẩn! Anh ta giống như trong gương khi nãy, khóe môi câu lên đem theo tà tứ nhìn tôi.

Mắt của tôi mãnh liệt trợn to. Dị Tư Ẩn ở trong mặt nước lại có động tĩnh. Một trận gió thổi tới, tôi dường như có thể nghe được lời nói của anh ta.

Dị Tư Ẩn: “Cô cho rằng tôi không biết cô đang ở đâu? Người đàn ông ngồi bên cạnh cô là ai?”

Tôi kêu a! Một tiếng, đem chén trà hung hăng ném trên mặt đất. Thật đáng sợ, Dị Tư Ẩn gắt gao quấn lấy tôi.

Một đôi tay có lực ôm lấy tôi, bên tai truyền tới một giọng nói thanh nhuận trấn an tôi.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, đừng sợ, có anh ở đây.”

Tầm mắt của tôi dần mê võng, hai mắt dường như mất đi tiêu cự, chỉ cảm thấy trước mắt như có một đoàn sương mù. Tôi cái gì cũng không biết nữa.

Không biết qua bao lâu, bên tai của tôi rất ồn, nhưng tôi lại không mở được mắt.

Viên Doanh: “Tình Thiên như vậy không ổn a, em từng nghe bà nói, bộ dáng của cậu ấy giống như bị quỷ thượng thân! Hoặc là nói cậu ấy đã cùng quỷ dây dưa.”

Hướng Lăng Khiêm: “Anh gặp em ấy ở Tinh Thủy Loan, lúc đó em ấy còn mặc một chiếc váy cưới màu đỏ.”

Viên Doanh: “Cái gì! Váy cưới màu đỏ?”

Ngay sau đó tay của tôi bị người ta cầm, trên cổ cũng được đeo lên một thứ gì đó, thập phần mát lạnh, luồng mát lạnh đó làm tôi dần dần có khí lực, mắt tôi từ từ mở ra.

Viên Doanh: “Tình Thiên, cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi, cậu đừng sợ, có phải cậu đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ không?”

Nhìn thấy Viên Doanh tôi kích động tay cũng run run.

Tôi: “Dị Tư Ẩn chết rồi, mình bị anh ta bò lên, anh ta muốn mình minh hôn cùng anh ta!”

Lời nói hạ xuống, rất rõ ràng Viên Doanh bị dọa. Không bao lâu, tôi thấy cô ấy kích động lên.

Viên Doanh: “Thực sự là Dị Tư Ẩn? Cậu và anh ta...Hì hì hì…sờ được cơ bụng của anh ta chưa? Cảm giác thế nào a?”