Cuồng Thám

Chương 41: Chương 41KHÔNG MỘT KẼ HỞ





“Cháu tới để điều tra, không phải để thu thập vật chứng!” Triệu Ngọc lại bắt đầu bịa chuyện: “Cháu lấy đâu ra găng tay mà đeo chứ? Bác cứ yên tâm, con gái bác cũng đâu phải là Sherlock Holmes, cô ấy không nhìn ra được đâu!”

Nói xong, không quan tâm đến sự phản đối của bà cụ, hắn với tay cầm lấy một cuốn sách.

Đó là một cuốn sách về kỹ thuật gây mê, Triệu Ngọc lật đại vài trang thì phát hiện trong sách có rất nhiều chữ ghi chú.

Chữ của Lý Đan mảnh khảnh, rõ ràng, không có vết tẩy xóa nào. Có thể nhìn ra được cô ta là một người cẩn thận tỉ mỉ, có đầu óc logic.

Triệu Ngọc lật thêm vài cuốn nữa, tất cả đều như vậy. Vậy là hắn không kiềm được, hỏi bà cụ đang đứng ngoài cửa: “Con gái bác từng học y sao? Sao lại có nhiều sách về y học vậy?”

“Không có, không có!” Bà cụ trả lời một cách khẳng định: “Chỉ là nhiều năm về trước, nó từng đi làm ở phòng khám thú y, chính là cửa hàng thú y của bác sĩ Lư khá nổi tiếng đó. Đan Đan từng làm trợ lý ở đó, chắc là phải học một chút kiến thức về mặt này thôi.”

Sao cơ?

Phòng khám thú y?

Cửa hàng thú y?

Triệu Ngọc không ngừng cảm thấy kinh ngạc, thuốc gây mê mà hung thủ của vụ án chặt tay sử dụng là một loại thuốc thú y.

Đây chắc không đơn giản chỉ là trùng hợp thôi đúng không?

Lẽ nào, cô Lý Đan này...

Triệu Ngọc bỏ sách xuống, sau đó đưa mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, không biết tại sao, hắn ta luôn có cảm giác trong căn phòng này, có lẽ sẽ tìm được thứ gì đó quan trọng hơn.

“Bác ơi!” Triệu Ngọc nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nhà bác lắp đặt mạng chưa?”

“Lắp đặt rồi.” Bà cụ trả lời: “Tôi không dùng, nhưng con gái tôi dùng.”

“Vậy máy tính thì sao? Có không ạ?”

“Con gái tôi có một cái máy tính xách tay, nó hay mang bên người, chắc không để ở nhà đâu.”

“Vậy...” Triệu Ngọc chỉ vào căn phòng nói: “Trong phòng cô ấy không có bàn làm việc, bình thường sao cô ấy dùng máy tính được? Nằm trên giường sao?”

“Đúng vậy, đúng là nằm trên giường!” Bà cụ không ngần ngại gì nói ra hết: “Không chỉ là dùng máy tính, mà cả đọc sách, viết chữ, con gái tôi đều nằm trên giường để viết. À... đúng rồi, ngay dưới nệm của nó còn có rất nhiều giấy trắng, tôi thường thấy nó nằm trên giường viết gì đó, còn có rất nhiều hình nữa!”

Ồ!

Triệu Ngọc khẽ gật đầu, rồi đột nhiên hắn ta bừng tỉnh!

“Sao? Bác nói gì ạ? Dưới nệm sao?” Triệu Ngọc kinh ngạc, mở to mắt hỏi, “Trên đó... trên đó viết gì?”

“Tôi... tôi cũng không biết! Tôi chỉ vô tình nhìn thấy mấy lần, con... con gái tôi không biết là tôi biết chuyện đó... Nó quỳ trên tấm dát giường, viết rất chăm chú... Tôi... tôi chỉ nhìn thấy qua khe cửa!” Bà cụ bị sợ hãi đến mức lắp bắp, không biết nên nói gì.

Hả!?

Triệu Ngọc không hỏi thêm nữa, bước nhanh chân tới trước giường, vươn tay định lật nệm và ga trải giường lên.

“Cảnh sát Triệu!” Bà cụ vô cùng sợ hãi, chạy thẳng tới ngăn Triệu Ngọc lại: “Con gái tôi có bệnh ưa sạch sẽ, tuyệt đối không được động vào nệm trải giường! Mắt con gái tôi tinh lắm, bất kể là dọn dẹp như thế nào, chắc chắn nó cũng sẽ phát hiện ra.”

“Bác ơi!” Triệu Ngọc kích động tới nỗi hét to: “Đến nước này rồi mà bác còn nghĩ tới bệnh ưa sạch sẽ của con gái bác nữa sao! Cháu nói cho bác biết, những thứ mà con gái bác viết, có thể cũng là thứ khiến cho con gái bác mất mạng đó! Bác... bác lại còn ngăn cháu?”

Thấy Triệu Ngọc kích động như vậy, bà cụ mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cuối cùng miễn cưỡng buông tay Triệu Ngọc ra, lui ra ngoài cửa.

Triệu Ngọc nắm một góc nệm trải giường, soạt một phát, kéo cao lên.

Đến khi tấm nệm được kéo ra hẳn, thì những thứ bày ra trên tấm dát giường khiến cho Triệu Ngọc không kiềm được mà giật nảy mình.

Trên dát giường bằng phẳng trải đầy giấy trắng được dán dính vào nhau, trên mặt giấy, chữ được viết chi chít dày đặc, trong đó còn dán rất nhiều tranh, ảnh, còn có cả tài liệu in và photo!

Cảnh tượng trước mắt rất giống với tấm bảng trắng mà cảnh sát thường dùng để phân tích vụ án. Chỉ có điều là những thứ này còn chi tiết và tỉ mỉ hơn cả tấm bảng của cảnh sát! Những thông tin mà nó chứa đựng còn nhiều hơn thông tin của cảnh sát rất nhiều.

Bà nội nhà nó!

Thời khắc này, trái tim Triệu Ngọc đập loạn xạ, mạch máu căng ra. Chẳng cần phải xem kỹ những chữ trên đó, chỉ dựa vào những tấm hình trên giấy trắng thì hắn đã có thể hoàn toàn xác định một cách chắc chắn rằng, nữ thần đồng Lý Đan chính là hung thủ của vụ án chặt tay!!!

Những tấm hình của Cao Điềm, Viên Lỵ Lỵ, Lạc Mỹ Na… tất cả đều dán ở vị trí nổi bật, bên cạnh còn dùng bút đen ghi chú tất cả thông tin về bọn họ. Rất rõ ràng rằng Lý Đan đã điều tra rất kỹ về họ.

Triệu Ngọc cuốn nệm sang một bên, chăm chú quan sát vị trí bắt đầu của tờ giấy trắng. Nhìn phía dưới tấm hình của Cao Điềm, còn có một tấm hình trắng đen được in ra, trên hình là một cái lỗ thông gió trong đường ống thông gió.

Tiếp tục nhìn xuống phía dưới, còn ghi chú cụ thể các thông tin như ngày tháng, vị trí, những thông tin này hoàn toàn khớp với vụ án Cao Điềm bị chặt tay.

Có thể thấy, tay của Cao Điềm chắc chắn là bị Lý Đan chặt!

Ôi trời ơi!

Triệu Ngọc tập hợp những thông tin này lại, không ngờ có thể xâu chuỗi và tưởng tượng ra được quá trình của cả vụ án. Đến khi hiểu được cách thức gây án của Lý Đan, hắn bất giác cảm thấy kinh hãi, rùng mình.

Kế hoạch của Lý Đan đã chặt chẽ tỉ mỉ đến mức không thể tin nổi, quả thật không một kẽ hở! Thậm chí trước khi quyết định ra tay với Cao Điềm và những người khác, cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng cả mấy tháng trời.

Ví dụ như Cao Điềm, Lý Đan sớm đã biết được Cao Điềm sẽ đến Tần Sơn nghe nhạc, hơn nữa còn biết cả số ghế ngồi của cô ấy.

Cô ta còn biết sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Cao Điềm hẳn sẽ phải đi ra bằng đường hầm, mà con đường hầm đó lại không có camera.

Do Cao Điềm ngồi ở phía trước, cho nên lúc ra về sẽ đi sau mọi người, như vậy sẽ tạo cho Lý Đan cơ hội ra tay càng dễ dàng.

Triệu Ngọc đoán rằng có thể Lý Đan cũng mua vé vào trong xem ca nhạc, sau đó bám theo Cao Điềm.

Khi buổi biểu diễn ca nhạc kết thúc, sau khi Cao Điềm đi vào trong đường hầm, Lý Đan nhân lúc mọi người không chú ý đến đã làm Cao Điềm hôn mê, sau đó kéo cô ấy vào trong phòng điều khiển thiết bị điện mà không có ai chú ý tới, rồi ở đó thực hiện việc gây mê và chặt tay.

Điều đặc biệt nhất đó là sau khi gây án, Lý Đan không vội bỏ trốn mà cô ta đi tới chỗ phòng thông gió của đường hầm.

Phòng thông gió là chỗ được thiết kế ở dưới lòng đất để đưa gió vào trong nhà thi đấu, ở đó có rất nhiều đường ống thông gió dẫn ra các nơi khác. Lý Đan đợi ở đó cho đến khi trời sáng mới chui vào trong đường ống thông gió, sau đó theo kế hoạch đã vạch ra từ trước, đi ra từ lối ra của bộ phận dọn vệ sinh của nhà thi đấu.

Lúc cô ta rời đi, vừa đúng là lúc công nhân làm vệ sinh đi làm, cô ta đã chuẩn bị từ trước một bộ đồng phục của công nhân vệ sinh, nhân lúc đông người, rời khỏi nhà thi đấu. Sau đó thì cho dù cảnh sát phụ trách kiểm tra băng ghi hình của camera giám sát có tài giỏi tới mấy cũng không thể nào chú ý tới chỗ này.

Đặc biệt hơn nữa là để tránh cảnh sát xem băng ghi hình camera nghi ngờ, cô ta đã chuẩn bị trước một bình đựng dung dịch formalin để ở trong đường ống thông gió, rồi giấu tay của Cao Điềm vào đó, qua hơn hai tháng sau cô ta mới đi lấy về.

Vốn dĩ, trước kia Khúc Bình cũng từng nghĩ tới khả năng hung thủ chạy trốn bằng đường khác, nhưng phòng thông gió bị khóa lại nên không vào bên trong để điều tra. Chị ta đâu biết rằng Lý Đan đã kiếm được chìa khóa phòng thông gió từ nhiều tháng trước đó rồi.

Chỉ riêng vụ án của Cao Điềm đã đủ khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy không thể tin nổi rồi, nhưng khi nhìn tới nạn thân thứ hai, Viên Lỵ Lỵ, thì hắn lại càng kinh ngạc không thể tả.