Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 45: Tây Lương Dâm Nữ



Đàm Phi tận lực khởi vận hết thần niệm mới tạm thoát khỏi sự kiềm tỏa của khối uy áp, tám dải lụa vàng lại đã đánh tới trước mặt, Dạ Mị được thi triển ở cấp độ cao nhất, thân ảnh gã nhập nhằng huyễn hóa ra một đám tàn ảnh, kịp thời thoát khỏi thế tấn công chỉ trong gang tấc. Thế nhưng, Bát Đái Chu Lăng tựa như dòi bọ bám riết mãi không thôi, đây không phải là Pháp Khí phổ thông, nó là một món Pháp Bảo chân chính.

Dạ Mị tuy bá đạo nhưng thi triển trước mặt một tên Đại Linh Sư thì không khác ‘Ban môn lộng phủ’, Đàm Phi chạy đến đâu cũng bị tám dải lụa bắt kịp. Tuy nhiên, Hoàng Phát mỹ phụ vẻ như chưa muốn lấy mạng Đàm, nàng ta còn có nhã hứng chơi đùa rất chi là bệnh hoạn.

Ả này hỗn danh là Lâm Biêng, tu luyện một môn công pháp đặc dị mang tên Hợp Hoan Bồi m Công, chuyên sử dụng Thuần Dương Chi Khí của nam tu để đề thăng tu vi. Xú danh Lâm Biêng được đồn đại khắp một vùng Tây Lương Dã Châu, cũng bởi ả có địa vị cao trong nội tộc Nguyệt Lang, nên đến giờ vẫn lộng hành bá đạo mà chưa bị xã hội xử lý.

Đàm Phi sử dụng Dạ Mị đến mức xuất quỷ nhập thần nhưng vẫn không thể cắt đuôi được tám dải lụa vàng óng, gã cũng nhìn ra ý đồ trêu đùa của ả tóc vàng, nhưng không biết vì lí do gì. Đối chiến vượt cấp là điều không thể, Đại Linh Sư là một đẳng cấp khác, Thượng Linh Sư chỉ như đứa trẻ kiến hôi trước gã thanh niên to xác. Trong đầu gã xoay chuyển rất nhiều phương án thoát thân, có lẽ phải bỏ ra đại giới rồi, mặc dù là rất đau lòng nhưng thoát thân vẫn là ưu tiên số một.

Tử Liên Kiếm, pháp bảo của Tư Mã Tuyên được Đàm tế ra, cách sử dụng Kiếm Trận gã đã nắm được đôi chút do kế thừa một đoạn ký ức từ kẻ đã chết. Chỉ có điều, muốn triển ra kiếm trận bằng một món pháp bảo sẽ tiêu tốn rất nhiều pháp lực, một gánh nặng cực lớn đối với tu vi Thượng Linh Sư của gã. Nó còn đồng nghĩa với việc chẳng thể điều động thêm các món pháp khí tùy thân khác, như cách mà gã thường đối chiến cùng người. Tử kiếm lập lòe bảo quang trong đêm tối, từ một biến chín tạo thành kiếm trận lung linh chùm lên Bát Đái Chu Lăng, hãm tám dải lụa vào trong đó.

Lâm Biêng còn đang phóng ánh mắt dâm đãng hưởng thụ cơ thể căng tràn nhựa sống và vẻ ngoài đầy nam tính của tiểu tử Mặt Sẹo, khi thấy gã kia ném ra Tử Kiếm cấp Pháp Bảo thì thoáng cau mày lẩm bẩm:

- Pháp Bảo!? Tiểu tử này vậy mà thú vị ghê. Hôm nay không bắt sống được ngươi thì uổng một đời tu hành của bản nương, hắc hắc…

Thân ảnh Lâm Biêng mờ đi rồi xuất hiện ngay trên đầu Đàm Phi, ngọc thủ vươn ra ném về phía Đàm một chiếc khăn tay trắng thêu hoa, vật này là pháp khí yêu thích của Lâm Biêng, nó mang tên Hồng Thủ Quyên, tu sĩ định lực kém một chút sẽ bị chiếc khăn làm cho mê mẩn rồi chìm đắm trong dục vọng cùng Lâm Biêng, mãi mãi liếm gót cho ả.

Đàm Phi mới thấy Hồng Thủ Quyên đã biết là tà vật, Nguyệt Mục ngay lập tức được khởi vận, kịp thời thoát khỏi tà thuật. Gã tế ra Tam Tiêm Phi Xoa phóng thẳng vào Hồng Thủ Quyên, kích phát cho phi xoa tự bạo. Tam Tiêm Xoa, vũ khí tâm đắc của Vi A Bảo một thời nổ "Ầm" tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ khiến Lâm Biêng cũng phải thối lui cả trượng, chiếc khăn tay thêu ba đóa hoa hồng cũng vì thế mà ảm đạm, mất đi chút linh tính.

Đàm Phi mượn lực phản chấn kết hợp cùng Dạ Mị bay vội ra xa, tránh khỏi tầm ảnh hưởng của ả tóc vàng. Tử Liên Kiếm Trận ở phía xa đang bị tám dải lụa cuốn lấy đã sắp mất đi quyền điều khiển, mặc dù rất đau lòng khi phải từ bỏ món Pháp Bảo trân quý, nhưng mạng sống mới là trên hết. Đánh không lại, chạy cũng không thoát, chỉ còn cách hi sinh vài món vũ khí và ủ mưu mới có thể thoát thân. Kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu, gã tế ra Liệt Không Đao cực tốc phi hành bỏ chạy.

Lâm Biêng sau khoảnh khắc né đòn tự bạo pháp khí, thấy Đàm bỏ chạy, ả chỉ cười dâm đãng nhìn theo bóng Mặt Sẹo:

- Định chạy!? Vô ích thôi, đã hợp nhãn với bản nương thì làm người của bản nương đi.

Thân thể nóng bỏng của ả uốn éo rồi hóa thành vệt kinh hồng cực tốc lao theo Đàm Phi. Đại Linh Sư có khả năng tự thân phi hành không cần dùng đến Pháp Khí, Pháp Bảo, độn tốc lại nhanh đến đáng sợ, chỉ trong ba nhịp thở Lâm Biêng đã đến gần Đàm Phi. Ngọc thủ một lần nữa vươn ra, trong đầu ả dâm nữ còn đang mường tượng đến cảnh giường chiếu xuân phong cùng nam nhân Mặt Sẹo kia. Thoáng thấy tiểu tử nhếch mép cười đểu cáng, ả hơi chững lại.

Bất ngờ không gian chung quanh nóng rực, mọi hình ảnh thu vào mắt đều trở nên vặn vẹo, rồi Lâm Biêng thấy mình đang đứng tại một phiến không gian xa lạ, phía trước mặt có một đám Nam Thần đầy cơ bắp uốn éo khoe thân. Dâm nữ bất giác thấy cuồng hỷ, đâu ra mà lắm nam nhân hấp dẫn thế này? Nhưng cũng chỉ trong một sát na, ả lấy lại thanh tỉnh và ngộ ra đã rơi vào Ảo Trận. Tiểu tử thối kia cũng thật là biết trêu người, ả tế ra một chuôi cự kiếm lao vào chém chém giết giết với đám Nam Thần không thương tiếc.

Đàm Phi thấy Hoàng Phát Nữ đã hãm trận vội lấy ra một tấm Phù Lục lập lòe bảo quang, gã nhìn tấm phù viết hai chữ ‘Na Di’ mà lòng tiếc rẻ mãi không thôi. Đây là Na Di Phù, chiến lợi phẩm mới thu được trong túi trữ vật của Dương Cưu. Phù này có tác dụng truyền tống siêu xa, chỉ là độ hên xui quá lớn vì người sử dụng không thể định vị được mình sẽ bị na di đến địa điểm nào. Nhưng dù sao nó cũng là thứ đồ bảo mệnh hữu hiệu khi không thể chạy thoát khỏi địch nhân.

Không nhiều lời tránh đêm dài lắm mộng, gã rót pháp lực vào Na Di Phù rồi áp nó lên thân thể, chương phù lục phát sáng rực rỡ, chiếu lên không trung một đồ hình ngôi sao sáu cánh hút lấy thân thể gã. Lâm Biêng đồng thời cậy mạnh đã phá xong Li Địa Diệm Quang Trận, năm món pháp khí làm trận nhãn bị đánh cho sứt mẻ gần như mất hết linh tính, chúng nhao nhao bay theo chủ nhân rồi biến mất trên không trung. Cho đến khi ả dâm nữ phát hiện ra thì đã quá muộn, ả tỏ ra vô cùng bực tức nhưng cũng không thể làm gì, cũng may là không phải ra về tay trắng khi thu được Pháp Bảo Tử Liên Kiếm. Lâm Biêng nhìn theo đốm sáng le lói trên bầu trời thở dài tiếc nuối, ném chuột sợ vỡ đồ để có kết quả không như mong muốn. Dù sao thì chuôi Tử Kiếm cấp Pháp Bảo về tay cũng là niềm an ủi không hề nhỏ đối với ả, Ả nhìn lại bầu trời đêm lần nữa rồi thu lại toàn bộ vũ khí rời khỏi Hắc Trư Lâm.

Cát Tiên Đàm - Đông Nam Nam Hồ Bối Châu.

Cát Tiên Đàm, cũng có thể gọi là Cát Tiên Sâm Lâm, vùng rừng rú man hoang của Nam Hồ Bối Châu, thậm chí là hoang sơ nhất Cô Thiên đại lục. Nơi đây địa hình hiểm trở mang đầy đủ hình thái, từ đồi núi, rừng rậm, sông ngòi và vô vàn đầm lầy nguyên thủy.

Tại một góc đầm đang có hai đầu Dị Thú cấp hai hỗn chiến ầm ĩ, một đầu Mạnh Cực Thú (1) lông trắng điểm điểm những đốm đen hình đóa hoa mai, ba cọng lông đuôi rực rỡ hệt như đuôi Phượng Hoàng, một đầu Hỏa Vĩ Tích Dịch lớn ngang Mạnh Cực Thú, chúng đang tranh giành một gốc linh thảo vừa mới nở hoa. Bùn đất cây cỏ trung quanh bị nhị thú quần cho nát bấy, quanh đó còn nằm phơi bụng ba cái xác yêu thú thi thể đều không toàn vẹn.

"Ùng Oàng…"

Thiên không bỗng nhá lên một lằn chớp hệt như có ai đó xé rách tấm lụa mỏng, từ không trung rơi thẳng xuống chiến địa một gã nhân tộc quái dị. Nhị thú giật thót, cả hai vội đình chiến, dương những cặp mắt hung hãn về gã nhân tộc vừa xuất hiện.

Hỏa Vĩ Tích là loài máu lạnh, nó vẫn đứng im xoay cặp mắt lồi xanh lét đánh giá gã Mặt Sẹo, chiếc lưỡi dài thi thoảng lại đưa lên liếm lấy tròng mắt. Mạch Cực thân báo đốm, hai mắt màu nguyệt bạch mở lớn, chỏm lông trên sống lưng dựng ngược cảnh giác.

Đàm Phi sau khi na di thì thân thể khá nhức mỏi, đầu óc choáng váng, gã phát hiện ra nhị thú đang gằm ghè trực tấn công mình. Nhưng thứ khiến gã quan tâm hơn cả lại chính là gốc linh thảo bên bờ đầm, chẳng phải là Sinh Địa Hoàng đây sao? Trong ba loại linh thảo thiếu hụt để phối chế Địch Nhãn Linh Thủy, Sinh Địa Hoa chính là thứ quý hiếm nhất, vậy mà lại xuất hiện ở nơi lạ lẫm này. Đàm mừng húm, gã lạnh lùng ném ra Vu Hồn cảnh giới nhị thú.

Mạnh Cực Thú thấy xuất hiện thêm một dị vật mang địch ý nữa thì nhảy tót lên cành cây gần đó rình rập. Hỏa Vĩ Tích lại không như vậy, có lẽ đầu óc con thú này đơn giản hơn Mạnh Cực. Thấy xuất hiện thêm đối thủ, con Thằn Lằn Lửa vội ngoác mồm phóng chiếc lưỡi dài co giãn định đớp trộm bông hoa kim sắc đang lấp lánh dưới ánh sáng ban mai.

Đàm Phi đã có cảnh giác, Ngũ Long Tỉ từ tay áo bay ra đập thẳng vào chiếc lưỡi kéo dài. Tích Dịch rống lên giận dữ, chiếc đuôi dài với phần chóp đuôi là một ngọn lửa đỏ rực quẫy vào không khí liên hồi, từng hỏa cầu lớn như trái dưa liên tiếp bắn về phía Đàm Phi, thân ảnh Yêu Thú cũng di chuyển rất linh hoạt tiến gần đến gốc Sinh Địa Hoàng.

Đàm Phi vẫn để Vu Hồn phiêu phù cảnh giới đầu Mạnh Cực thú, Yêu này cũng chỉ dám rình rập trên các cành cây chứ không có làm ra điều gì ngu ngốc.

Đàm Phi tế ra Nguyên Bảo Tiền biến chặn toàn bộ Hỏa Cầu không mấy khó khăn, gã sử dụng bộ pháp Dạ Mị tiếp cận Hỏa Vĩ Tích ngay lập tức. Yêu thú đã tiến gần hơn tới gốc linh thảo rồi, cặp mắt lồi to như hai trái cam đảo lia lịa, chiếc lưỡi dài lại một lần nữa bắn ra với vận tốc kinh người. Thế nhưng, khi lưỡi Hỏa Vĩ Tích chỉ còn cách gốc Sinh Địa Hoàng chưa đầy ba thước, mặt đất bỗng nứt nẻ, từ trong lòng đất túa ra những đám dây leo chằng chịt quấn chặt lấy chiếc lưỡi hồng mềm nhểu đầy rãi rớt. Đồng thời, một luồng uy áp tàn bạo, khát máu như từ thời viễn cổ bao trùm lấy yêu thú. Đàm Phi trong trạng thái Yêu Nhân, với quyền thủ đầy lân phiến bổ xuống đầu lâu Thằn Lằn một đòn mang tính hủy diệt. Hỏa Vĩ Tích lưỡi vẫn bị đám dây leo quấn chặt, đôi nhãn cầu lồi chỉ biết đảo lên xuống, cơ bản đã bị uy thế của Thần Thú Hỏa Kỳ Lân dọa cho mất mật, nó chỉ còn biết nằm đó chờ chết.

Quyền ảnh xen lẫn hỏa quang giáng xuống đầu lâu Thằn Lằn không khác đập vỡ trái dưa hấu, huyết dịch trộn lẫn óc trắng bắn tứ tung, yêu thú còn chẳng thể rống lên được tiếng nào. Đàm Phi tiện tay móc luôn từ bụng Hỏa Vĩ Tích ra một khỏa nội đan lập lòe hồng quang, lấy ra mộc hạp cẩn thận cất vào đó, miệng lẩm nhẩm chú ngữ phong bế lại hộp gỗ, không cho linh khí tán đi. Gã lại tiếp tục hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía Mạnh Cực, trạng thái Yêu Nhân vẫn giữ nguyên chưa có thu hồi.

Mạnh Cực thú sau khi chứng kiến Đàm Phi mang hình hài Bán Yêu một kích đập bể sọ Thằn Lằn thì lông mao dựng ngược hết cả lên, nó hoảng sợ đến quên cả bỏ chạy, lại cảm ứng được sát ý trùng thiên của gã nhân tộc thì lùi lại thủ thế, tất nhiên là ý định thoái lui bỏ trốn. Nó hết nhìn gốc linh thảo thèm thuồng rồi lại nhìn đống thi thể không toàn vẹn của đám yêu chung quanh với vẻ tiếc nuối. Dù sao thì hai trong số ba cái xác kia cũng là công sức chín trâu hai hổ nó bỏ ra, bỏ đi thì không nỡ, chẳng nhẽ lại ra về tay không.

Đàm Phi thoáng nhìn ra điểm này, gã cười lạnh rồi chỉ tay về đống xác chết:

- Hiểu rồi! ai làm thì kẻ đó hưởng, mi qua đó thu thập chúng đi.

Nói xong gã không hề cố kị mà đến cạnh gốc Địa Sinh Hoàng thu lấy. Lúc này, gã không muốn tạo thêm sát nghiệp, hồi đêm mới lấy mạng hai tên Thượng Linh Sư, rạng sáng lại đoạt mạng Yêu Thú, gã đã chán cảnh máu me đến tận cổ rồi. Hành động vừa rồi cũng chỉ là tạo áp lực để Mạnh Cực thấy khó mà lui, tránh tình trạng phải lạm sát bừa bãi.

Dạo gần đây, mỗi khi đối chiến cùng địch nhân, gã luôn có cảm giác cuồng bạo khát máu, mất đi sự thanh tỉnh cần thiết. Nhân chi sơ, tính bản thiện, trong con người gã vốn đã có sẵn tính thiện lương, vậy nên gã không muốn để bản tính khát máu đang dần manh nha trong trí não, trở thành một gã đồ tể máu lạnh. Mà tất cả điều này đều đến từ huyết mạch của Kỳ Lân.

Phía bên kia, Mạnh Cực dường như linh trí rất cao, nó vội vàng di chuyển đến bên hai cỗ tàn thi yêu thú do mình hạ sát thủ, hít ngửi vài lần rồi lấm lét tha chúng đi, dưới sự giám sát cực gắt của Vu Hồn. Chờ cho bóng dáng đầu Dị Thú họ nhà Báo này mất hút trong rừng sâu, Đàm Phi lắc đầu cười cười lẩm bẩm, chắc chỉ để cho Vu Hồn nghe thấy:

- Có ý tứ, dù sao thì Dị Thú vẫn có cái gì đó nhỉnh hơn Hung Thú.

Đoạn gã tiến tới thu hồi nốt tử thi Hỏa Vĩ Tích da dày thịt béo và xác chết yêu cầm Tử Mão Kê bị Mạnh Cực bỏ lại.

Na di bất định hướng nên Đàm không thể xác định mình đang ở đâu, gã chỉ chắc chắn là mình vẫn ở nội địa Cô Thiên Đại Lục, có điều vùng này vắng vẻ hoang dã hơn cả Tây Lương Dã Châu. Tạm thời kiếm một chỗ để nghỉ ngơi, chỉnh lý tài sản và tế luyện lại năm món Pháp Khí đã bị tổn hao mới là sáng suốt. Gã đảo mắt nhìn quanh rồi thu lấy Vu Hồn, ngự Tàn Đao bay về một triền núi lấp ló trong sâm lâm đại ngàn.

- Hết Chương 45 -

(1) Mạch Cực Thú: Mạnh Cực có ngoại hình như con báo, trên trán có vằn, bộ da lông trên người là màu trắng. Mạnh Cực giỏi về ẩn nấp lẩn trốn và phóng ra tia sét. (Sơn Hải Kinh)