Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 46: Đại hội thể thao mùa xuân



Giữa giờ cơm trưa, Hạng Thiệu Kiệt đi lấy cơm để Bùi Hướng Dương đi chiếm chỗ ngồi.

Bùi Hướng Dương tìm được một bàn trống ngồi xuống, nghe thấy học sinh bàn kế bên nói chuyện.

"Nghe nói Lâm Tương Bắc lớp mày bị người ta đánh có thật không vậy?"

"Chú hắn không phải là hiệu trưởng sao? Nghe nói nhà bọn họ còn rất có tiền, ai mà dám đánh hắn?"

"Là sự thật đó, đếm qua lúc quay về trường thì bị người ta đánh, hôm nay chưa đi học được."

"Không phải là bởi vì giáo hoa lớp chín kia chứ."

"Nói vậy thì cũng chẳng có gì mới lạ, người nào theo đuổi cũng có gan lớn mà."

"Nói chứ, giáo hoa lớp chín kia đẹp thiệt đó. Tớ lên diễn đàn xem thử hình đều thấy người ta toàn thổi phồng quá đáng, ảnh chụp kia chắc chắn là có chỉnh sửa hết rồi. Ngoài đời sao mà có người như vậy được, tớ không thèm t.."

Hạng Thiệu Kiệt vừa lúc bưng cơm đi đến, nghe thấy chuyện Lâm Tương Bắc bị người khác đánh "Đù, Lâm Tương Bắc bị đánh ư? Anh hào nào đã làm chuyện tốt thế này!"

Lúc hắn nói chuyện giọng khá lớn, bạn học vừa bàn tán cũng nghe thấy động tĩnh nhìn qua.

Bạn học kia còn chưa nói hết lời vừa nhìn thấy Bùi Hướng Dương ngoài đời thật, ngay cả cái muỗng trong tay cũng không nắm chặt có chút thất thố rơi xuống măm cơm.

Đám người kia nhìn thấy vẻ mặt trong trẻo của Bùi Hướng Dương bất quá trong giây lát vẫn không thể nhớ tên cậu. Cậu lễ phép mà khẽ cười nhẹ, đám người bàn kế bên đều mặt đỏ tai hồng.

Vừa rồi bọn họ nói chuyện hoàn toàn không coi trước ngó sau gì, bây giờ lại giống như bị bại lộ mà cứng đờ. Đến khi Bùi Hướng Dương ăn xong rồi rời đi mới như được đại xá bắt đầu thở dốc.

Vài người đầu tiên là hai mắt nhìn nhau, không biết là ai mở miệng trước "Nhìn thấy chưa, so với ảnh chụp còn đẹp hơn!"

Tiết thứ hai chiều nay là tiết thể dục, ủy viên thể dục tập hợp lớp sau đó giáo viên để ủy viên đi lấy đồ dùng chút nữa phải dùng.

Tiết thể dục này không chỉ có một lớp học, lát nữa mà đi chậm sẽ phải giành giựt dùng cụ với lớp khác. Bùi Hướng Dương liền đi đến phòng thiết bị đăng kí và sắp xếp lại.

Vừa mới mở cửa vào, lúc này trong phòng thiết bị chỉ có một mình cậu.

Bùi Hướng Dương hết sức chuyên chú mà dọn dẹp các miếng đệm lại một chỗ thì phía sau truyền đến tiếng bước chân. Cậu nhường chỗ cho đối phương đi qua, vậy mà người kia vẫn không chịu đi mà cứ đứng phía sau Bùi Hướng Dương.

Lúc này cậu mới ngẩng đầu.

Lâm Tương Bắc bị người khác đánh qua đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cậu.

Lâm Tương bắc như đã sớm đoán trước hành động của cậu, dùng một tay không bị bó thạch cao chặn đường cậu bỏ chạy "Sao mỗi lần nhìn thấy tôi cậu cũng chạy đi vậy?"

Bùi Hướng Dương không hé răng, thân thể nép sát rạt vào giá đồ nhìn cực kì đáng thương.

Tâm tình Lâm Tương Bắc vốn hay khó chịu hôm nay đột nhiên bình tĩnh lạ thường "Vì sao cậu không trả lời tin nhắn tôi?"

Bùi Hướng Dương chửi thầm: Vừa mới gặp tối qua rồi, còn gì nữa đâu mà nói.

Lâm Tương Bắc cuxg sớm quen với thái độ kiểu này của cậu, nhưng hắn nghĩ đến sự tình kia quả thật tức giận một bụng.

Vì sợ Bùi Hướng Dương lại chạy trốn, hắn gác cánh tay bị bó thạch cao lên giá cánh tay còn lại niết cằm Bùi Hướng Dương buộc cậu phải nhìn mình.

Lâm Tương Bắc nhìn nguyên nhân khiến mặt hắn trở nên kì quái lên án nói "Cậu như thế nào lại thích mang thù vậy hả? Tối hôm qua còn nói chuyện vui vẻ mà. Nếu cậu thấy khó chịu chỗ nào thì cứ trực tiếp đến tìm tôi là được."

Bùi Hướng Dương vẻ mặt hoang mang "Mang thù? Cái gì, thù cơ?"

Lâm Tương Bắc tỉ mỉ đánh giá phản ứng cậu, hắn nhìn thấy rõ ràng Bùi Hướng Dương đang mờ mịt đối phương giống như thật sự không biết cái gì hết.

Hắn do dự hỏi "Không phải cậu kêu bạn trai đến đánh tôi?"

Bùi Hướng Dương:?

Lâm Tương Bắc đột nhiên im bặt, thần sắc hắn lại thay đổi nghe kĩ hình nhe còn có chút vui vẻ "Cậu thật sự không biết?"

"Tớ nên biết cái gì?"

Nghe thấy câu trả lời, Lâm Tương Bắc đầu tiên là sửng sốt hai giây ngay sau đó đột nhiên xoay tại chỗ hai vòng. Một tay hắn vén tóc mái, trong miệng thầm chửi " Đm " môt tiếng. Liếc qua lại thấy vẻ mặt Bùi Hướng Dương mơ hồ bỗng bật cười ngây ngô.

"Thằng đó không phải bạn trai cậu!"

"Thằng đó không phải bạn trai cậu, vậy nó dựa vào đâu mà tức giận vậy cơ chứ hahahah." Lâm Tương Bắc đột nhiên tự cười một mình sau đó đá cái lông nheo với Bùi Hướng Dương xong mới cao hứng rời đi.

Kì nghỉ đông ở cao trung chỉ ngắn ngủn có một tháng, Bùi Hướng Dương báo danh lớp dương cầm nên vẫn luôn ở lại trường, chỉ có mấy ngày tết thì mới về nhà.

Khia giảng một học kì mới, không khí lớp học đã sôi nổi hơn, mỗi người đều chờ mong đại hội thể thao mùa xuân kết hợp của cả 3 trường học.

Nhất Trung và Nhị Trung ở gần nhau, vì có một năm Nhất Trung sửa chửa sân thể dục nên đại hội thể thao liền tổ chức ở Nhị Trung. Có thể là do hai trường cùng nhau tổ chức đại hội thể thao náo nhiệt hơn vả lại còn ít tốn thời gian, từ lúc đó về sau lại cùng nhau làm hai năm liên tục.

Hiệu trưởng Ngũ Tạng và Nhất Trung là vợ chồng, có lời đồn là hiệu trưởng Ngũ Tạng ăn giấm vì thế năm nay mới có việc cả ba trường cùng nhau tổ chức đại hội thể thao mùa xuân.

Tình huống cụ thể không ai nắm rõ nhưng cả ba trường lớn liên hợp tổ chức buổi lễ lại là việc ván đã đóng thuyền.

Hội thao mùa xuân sẽ tổ chức ở Nhị Trung, tuy rằng thời gian cụ thể còn gần một tháng nhưng chỉ cần có lí do nào đỏ để bỏ học tập qua một bên đễ trở thành thứ quan trọng. Mỗi lớp học đều hứng thú bừng bừng mà thảo luận về hội thể thao sắp tới.

Năm nay ủy viên thể dục chuyển trường, Lâm Xuyên được bầu làm ủy viên thể dục mới. Vì để hoàn thành nhiệm vụ được giao hắn vô cùng tích cực xúi giục các bạn trong lớp báo danh các hạng mục thi đấu.

Lâm Xuyên xoay qua hỏi "Bùi Hướng Dương, cậu muốn ghi danh mức chạy 100m không?"

Hạng Thiệu Kiệt dùng chân đá hắn "Điên hả, cậu đã tìm đủ 5 người báo danh 100m rồi mà còn dám dụ dỗ giáo hoa chúng ta hả."

Cái danh "giáo hóa" không biết bị gọi bắt đầu từ khi nào, chỉ là một biệt danh trêu chọc nên Bùi Hướng Dương không quá khó chịu với nó.

Thời điểm cơm trưa ở nhà ăn trường học hiếm khi nào mà tháy được Lâm Tương Bắc. Tuy Ngũ Tạng có lệnh cấm ra ngoài nhưng đám người này bình thường đều đi ăn bên ngoài.

Thừa dịp Hnagj Thiệu Kiệt cùng mấy người khác đi lấy cơm, Lâm Tương Bắc đến trước bàn Bùi Hướng Dương "Nè, đại hội thể thao lần này cậu có báo danh hạng mục không hả?"

Nghỉ hè Lâm Tương Bắc không về nhà mà ở lại trường học huấn luyện. Hai người cậu tới thì tôi đi, còn náo loạn không ít. Tuy rằng không thể nói gì nhiều nhưng tốt hơn việc vừa nhìn thấy hắn là Bùi Hướng Dương trợn trắng mắt.

Bùi Hướng Dương nói "Tớ không báo danh." Thể lực cậu không tốt, bộ môn vận động nào cũng không biết.

Biên Thành đứng kế Lâm Tương Bắc xen vào "Không báo danh mục nào thì có thể làm hậu cần nha. Không phải lão Cao luôn nhắc nhở cả lớp phải tham dự đầy đủ sao."

Học sinh Ngũ Tạng vì hội thể thao lần này mà thảo luận vô cùng nảy lửa, nới rằng học sinh Ngũ Tạng ít nhất hơn một nửa đến tham gia sợ rằng sân vận động của Nhị Trung không chứa nổi. Sân thể dục của Nhị Trung được đầu tư với tiền vốn rất lớn để sửa chửa, mấy người bên Nhị Trung nghe nói vậy liền không vui hai người xảy ra tranh cãi, vẫn chưa phân định được ai thắng ai bại. Vì thế cuộc thi lần này được cả trường ủng hộ rầm rộ.

Bùi Hướng Dương cũng rất muôn tham dự loại hoạt động tập thể này, nhưng mà Ngũ Tạng không hề muốn thua kém gì với Nhất Trung và Nhị Trung cho nên học sinh nào không tham gia thì phải ở lại lớp học.

Đối với việc làm hậu cần này, cậu có chút động tâm.

Hạng Thiệu Kiệt vừa đi lấy cơm về "Ôi ôi, ai lại đến quấy rầy giáo hoa nhà chúng ta vậy."

Lâm Tươn Bắc thật sự không chịu nổi thái độ âm dương quái khí này của Hạng Thiệu Kiệt, chỉ đành ở bên cạnh thổi gió thêm củi vào tai Bùi Hướng Dương mấy câu rồi tránh đi.

Hạng Thiệu Kiệt ngồi xuống "Hắn nói gì với cậu thế?"

Bùi Hương Dương hỏi Lâm Xuyên ngồi đối diện "Tớ có thể báo danh làm hậu cần được không?"

Lâm Xuyên vừa nghe thấy cơm cũng không rảnh ăn nữa, cao hứng vỗ đùi lôi bút và cuốn sổ nhỏ trong túi ra "Cậu từ từ nha, tớ viết vào ghi chú cho cậu nè. Đúng rồi, cậu báo danh chạy 100m hả, tớ sẽ ghi danh vào cho cậu nhé."

Lâm Cường ngồi bên cạnh há hốc miệng "Cậu thật đúng là một chiến sĩ thi đua, dám dối trên gạt dưới năm nay bình chọn ủy viên tiên tiến không phải cậu tớ cùi!"

Lễ hội thể thao kết hợp ba trường diễn ra cùng một ngày, Bùi Hướng Dương đã sớm ngồi trên xe buýt cùng nhóm hậu cần xuất phát đến điểm thi đấu.

Thật ra có khá nhiều hậu cần ở Nhị Trung rồi bởi vì họ là chủ nhà. Trường học lại hạ chỉ tiêu không báo danh tham gia thi đầu thì phải làm hậu cần, lấy một lí do chân chisnhd dể được trở thành một đội viên tham dự hội thao.

Tình nguyện viên bên Nhị Trung vẫn là chủ yếu, còn hai trường còn lại chỉ là đi theo tượng trưng làm chút việc vặt.

Người tiếp đón đoàn Bùi Hướng Dương chính là một cô gái cột hai chùm tóc đuôi ngựa tên là Lý Hi. Nghe nói đây là đội trưởng đội cổ động bóng rổ ở Nhị Trung.

Lý Hi dẫn bọn họ và sắp xếp từng người đến từng khu vực, đến lượt Bùi Hướng Dương cô mới đến nói chuyện "Cậu là Bùi Hướng Dương hả?"

Bùi Hướng Dương nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt có chút kinh ngạc/



Lý Hi nhìn cậu cười cười, quả nhiên đáng yêu như trong truyền thuyết.

"Cậu đặc biệt nổi tiếng trên diễn đàn Ngũ Tạng, tớ đã thấy các bài viết về cậu rồi. Cậu thật đáng yêu."

Vừa mới gặp mặt đã được một nữ sinh xa lạ khen, mặt Bùi Hướng DƯơng có chút đỏ cậu lắp bắp nói "Cảm, cảm ơn cậu."

"Tớ đưa cậu đến chỗ vạch đích 3000m được không? Cậu có thể giúp đỡ hậu cần hoặc là đưa nước uống cho thí sinh."

"Được chứ."

"Chút nữa cậu có phải tham gia hạng mục nào không?"

"Có tham gia chạy 100m."

"Mức 3000m sẽ diễn ra vào buổi chiều, vậy sau khi cậu thi đấu xong nghỉ ngơi rồi hãy quay lại đây nhé."

"Ừm."

Nhớ đại khái vị trí, những người khác cũng đều lục tục đi đến.

Trên sân không ngừng phát ca khúc ca ngợi thanh xuân khiến người người vừa nghe vào liền muốn tập mootj bài thể dục.

Mỗi trường học đều có một khu vực riêng, lần này có nhiều người đến tham gia đại hội thể thao nhưng may mắn là sau khi tu sửa sân thể dục Nhị Trung có thể chứa được. Ngoại trừ sân thể dụ còn có hai sân điền kinh loại nhỏ và hai sân bóng rổ. Sắp xếp cũng không tính là quá chật.

Buổi sáng 7 giờ, lễ khai mạc bắt đầu. Ba vị hiệu trưởng ngồi trên vị trí chủ tịch đứng lên phát biểu, hiệu trưởng Nhị Trung và Ngũ Tạng vẫn còn âm thầm phân cao thấp, học sinh dưới đài cười không ngừng.

Lễ khai mạc là do một mình Nhị Trung chuẩn bị, tiết mục đầu tiên là nhảy thể thao. Lý Hi da trắng xinh đẹp, vóc dáng cao gầy là người dẫn đầu.

Tất cả các nam sinh đều hướng mắt về một phía.

"Đó là ai vậy?"

"Giáo hoa Nhị Trung - Lý Hi."

Lâm Cường hì hì quay đầu nói "Đẹp thì cũng đẹp đó, đáng tiếc nếu so sánh với giáo hoa của chúng ta vẫn kém một tí xíu." hắn còn tiện hề hề quay đầu lại "Đúng không, giáo hoa."

Bùi Hướng Dương:....

Sau khi kết thúc lễ khai mạc, hạng mục thi đấu đầu tiên chính là chạy 100m. Đây cũng được xem như là một hạng mục thu hút nhiều người nhất, chính vì vậy người đăng kí tham gia chạy 100m đặc biệt nhiều. Chỉ tính trong lớp Bùi Hướng Dương thôi đã báo danh 5 thí sinh tính cả cậu luôn là 6 người, trước ngày thi đấu có một bạn nữ rớt dâu nên rút đi một suất.

5 thí sinh của lớp chín tham gia chạy 100m đứng chung một chỗ "Ở đây bọn mình có năm người có phải vừa vặn chiếm hết một đường đua của người ta luôn."

Khương Cát chú ý thấy Bùi Hướng Dương có chút khẩn trương trêu ghẹo nói "Đợi lát nữa xuất phát chúng ta phải chạy chung một đám với giáo hoa. Không cho phép ai chạy nhanh hơn làm giáo hoa mất hạng nhất."

Còn có bạn học khác phụ họa thêm "Tuân chỉ, tôn chỉ của chúng thần chính là vì giáo hoa mà phục vụ!"

Khiến Bùi Hướng Dương bị chọc cười.

Đáng tiếc dnah sách thi đấu không phải bọn họ sắp xếp, bốn người còn lại không ai được phân chạy cùng nhóm với Bùi Hướng Dương.

Bùi Hướng Dương được sắp ở đường băng số 1, học sinh vây xem lại tăng lên đáng kể. Tuy rằng có các bạn học cùng lớp cổ vũ bên cạnh nhưng bị nhiều đôi mắt nhìn chăm chú, cậu vẫn không thể tránh được mà khẩn trương.

Lúc đứng trên đường băng chuẩn bị, ánh mắt Bùi Hướng Dương xuyên qua đám người đáng tiếc vẫn không thấy Hạ Sanh. Trong buổi lễ khai mạc cậu vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, kết quả là chẳng nhìn thấy thân ảnh hắn.

Có thể là cậu ấy không đến.

Không tới cũng tốt, miễn cho đến lúc đó nhìn thấy cậu là người chạy về đích đầu tiên từ đưới đếm lên, sẽ cười nhạo cậu là con gà yếu.

"Chuẩn bị!"

Bùi Hướng Dương hít sâu một hỏi, vào tư thế chuẩn bị.

Theo phát súng lệnh vang lên, Bùi Hướng Dương bắt đầu lao đi.

Sau khi hết 100m, không phụ sự mong đợi của mọi người Bùi Hướng Dương thật sự đứng cuối bảng.

Cuối bảng cũng chẳng sao, nhưng mà chờ đến khi cậu chạy đến vạch đích, nữ sinh điên cuồng vỗ tay còn nam sinh thì huýt sáo. Trường hợp này còn náo nhiệt hơn cả khi bọn họ chúc mừng người về đích đầu tiên.

Vô số nữ sinh nhào đến đưa nước cho cậu, cổ vũ cậu chạy tốt. Nghe xong gương mặt Bùi Hướng Dương đỏ lên, không biết còn tưởng cậu giành được quán quân ấy chứ.

Trái ngược so với sự náo nhiệt bên đường đua 100m, sân thể dục bên kia vì không có hạng mục nào đang thi đấu nên có chút quạnh quẽ.

Nam sinh mặc t-shirt đen dựa vào dưới tàng cây, ánh mắt hắn gắt gao nhfin chằm chằm vào hướng đường đua 100m, yên lặng hút thuốc.

Một giáo viên Nhị Trung kế bên đang chuẩn bị cho bộ môn nhảy cao buổi chiều nhìn thấy được, vốn ông đang muốn đến ngăn cản nhưng mà thấy đối phương không mặc đồng phục Nhị Trung vẻ mặt lại không dễ chọc. Có khi là người nào bên trường khác trà trộn vào, vì thế cũng không quản.

Từ Lăng cầm phiếu đăng kí đi đến "Hạng mục 1500m diễn ra vào buổi chiều, cậu thi đợt thứ hai đường băng số 5."

"Ừ."

Từ Lăng vẫn đứng đó không rời đi, lúc này Hạ Sanh mới liếc mắt sang nhìn.

Ánh mắt đối phương nóng bỏng mà nhìn hắn.

"Có việc gì?"

Thời điểm nghỉ đông, Từ Lăng lấy hết can đảm nói chuyện rõ ràng cho Hạ Sanh, bị Hạ Sanh đánh cho một quyền. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện lại với nhau sau lần đó.

"Cậu đừng dùng loại ánh mắt như vậy mà nhìn tớ, tớ thừa nhận tớ là đồ ngốc khi bị cậu đánh tớ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Từ Lăng theo ánh mắt hắn nhìn qua, khóe miệng hiện lên một nụ cười ác liệt "Thật ra tớ và cậu không phải rất giống nhau sao? Thích người không nên thích."

Ánh mắt Hạ Sanh âm trầm, xem ra giống như sắp nổi bão.

Từ Lăng nói "Chắc là bắt đầu từ khi sơ trung nhỉ, cậu có thể lừa gạt mấy người khác sao mà có thể qua mắt tớ được. Chúng ta không phải đồng loại sao?"

Hạ Sanh tắt điếu thuốc, cho hắn một đấm.

Từ Lăng bị đánh đến mức loạn choạng mà vẫn thiếu đòn nói "Thật là phiền phức ha, nhìn thấy cậu ấy bị nhiều người yêu thích như vậy cơ mà. Cậu nghẹn khuất cùng cậu ta sớm ngày chỉ được làm bạn bè, sao mà không sớm ra tay đi?"'

Ánh mắt Hạ Sanh hung tợn, khẩu khỉ cũng lãnh khốc đến uy hiếp "Nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ khiến cậu hoàn toàn câm miệng."

Thích Hạ Sanh lâu như vậy, Từ Lăng biết rằng hắn điên đến mức nào. Từ Lăng không dám khiêu khích nữa, ngậm miệng xám xịt rời đi.

Hạ Sanh lại phiền não, dưới mí mắt giáo viên Nhị Trung đốt một điếu thuốc mới.

Lấy Bùi Hướng Dương làm trung tâm, đám người xung quanh đường đua 100m rốt cuộc tản ra. Hạ Snah dựa vào tàng câu ánh mắt như cũ nhìn về phía cậu trong miệng nhả ra một trận khói nhẹ.

Chỉ là hút thuốc cũng không thể làm giảm bớt những ý nghỉ điên cuồng tuông trào từ đáy lòng. Hắn càng hút càng nhiều, rất nhanh trên mặt đất đã có một đống tàn thuốc.

Thời điểm diễn ra lễ khai mạc, hắn đã nhìn thấy Bùi Hướng Dương. Cậu lớn lên quá xuất sắc, vô luận ngồi ở chỗ nào cũng đều chói mắt. Hắn chú ý đến Bùi Hướng Dương vẫn luôn hướng đến đoàn Nhất Trung tìm kiếm gì đó, điều đó khi trái tim hắn nhảy lên cực kì nhanh nhưng hắn lại không dám ôm một hy vọng nào khác.

Hạ Sanh rõ ràng hơn ai hết, Bùi Hướng Dương chỉ đối với hắn như một người bạn, có lẽ so với bạn bè thì hơn một chút. Nhưng tuyệt đối không phải là loại tình cảm giống như hắn.

Cuối cùng sau khi hút xong một điếu thuốc, Hạ Sanh đứng dậy muốn chạy đi.

Có một nhóm học sinh mặc đồng phục Ngũ Tạng đi ngang qua, vì đứng dưới bóng cây nên không ai để ý thấy Hạ Sanh.

"Anh Bắc, em đã nói với đám Nhị Trung an bài Bùi Hướng Dương đứng ở vạch đích hạng mục 3000m rồi. Đến khi đó anh giành được giải nhất, thì nhanh chóng ngã vô lòng ngực cậu ấy hahhah..."

"Còn phải nói sao, năm nào anh Bắc cũng là quán quân hạng mục này. Tới Bolt cũng chưa chạy lại anh ấy."

"Bolt là chạy nước rút."

Lâm Tương Bắc vung tay lên nói "Mấy cái đó không quan trọng!"

Biên Thành làm mặt quỷ "Sao lại không, có thể ôm được mỹ nhân về là quan trọng nhất."

Cả đám người chen chúc nói chuyện, Hạ Sanh bước ra khỏi bóng cây ánh mắt giống như hầm băng.



Buổi chiều trận đấu thứ hai 3000m nam được thi đấu trước.

Bùi Hướng Dương dựa theo chỉ dẫn đi đến trạm cuối, vì người tham gia không nhiều lắm nên chẳng phân biệt đường đua mà cả đám cùng nhau chạy. Chỉ cần một lần là chạy xong.

Lâm Cường mới vừa xem các bạn nữ nhảy cao đi đến, cười hì ì thảo luận chân ai dài, ai có tư thế nhảy lấy đà đẹp nhất.

"Đúng rồi, cậu có đến xem 1500m nam không đó."

Vừa vào đầu giờ chiều Bùi Hướng Dương đã đến sân thi đấu hạng mục 3000m luôn một hạng mục còn chưa xem.

Lâm Cường nói "Vừa nãy Hạ Sanh thi chạy 1500m còn được hạng nhì nữa đó."

Bùi Hướng Dương có chút kinh ngạc, Hạ Sanh cũng ở đây?

Cậu đi đến đường đua 1500m tìm Hạ Sanh, đã không còn nhìn thấy bóng dáng đối phương ở đây.

Bùi Hướng Dương có chút ảo não, sao Hạ Sanh lại không nói cho cậu biết vậy chứ? Nếu như cậu mà biết được, chắc chắn sẽ đi đến cỗ vũ hắn.

Vì không tìm thấy người, Bùi Hướng Dương đành lấy điện thoại nhắn chúc mừng Hạ Sanh.

Lý Hi đến nhắc nhở cậu vòng thi 3000m sắp bắt đầu, Bùi Hướng Dương mới vội vàng đi về chỗ.

Trước khi thi đấu, Lý Khiêm quả thật cảm động đến mức rơi nước mắt "Anh Sanh, anh đúng là ba mẹ tái sinh của em."

Bạn gái Lý Khiêm là ủy viên thể dục, cả lớp không một ai tham gia hạng mục 3000m nên bạn gái hắn phải đại nghĩa diệt thân, viết tên Lý Khiêm vào danh sách. Hắn chạy 200m thôi là thừa sống thiếu chết rồi, 3000 quả thật là đòi cái mạng già của hắn. Vậy mà trước khi bắt đầu, Hạ Sanh đột nhiên tìm hắn nói là báo danh chạy 3000m.

Lý Khiêm cảm động đến tột cùng.

Theo tiếng hô chuẩn bị của trọng tài, Hạ Sanh cùng các tuyển thủ khác cùng nhau đi đến đường băng.

Lâm Tương Bắc đoạt lấy đường băng đầu tiên, Hạ Sanh ở thứ ba. Lâm Tương Bắc đang khoe khoang đắc ý vô tình đối diện với ánh mắt Hạ Sanh, hai người lập tức giương cung bạt kiếm.

Lâm Tương Bắc thấy gương mặt này liền nổi điên "Đ!t me"

Tiếng súng lệnh vang lên cả đám người chen chúc nhau xông ra ngoài.

Bùi Hướng Dương liếc mắt liền thấy được Hạ Sanh lẫn trong đám người. Đối phương tựa hồ cũng thấy được cậu, lại nhanh chóng dời tầm mắt tập trung vào thi đấu.

Bùi Hướng Dương có chút kinh gạc, hỏi Lâm Cường bên cạnh "Không phải cậu ấy mới chạy xong mức 1500m sao?"

Lâm Cường cũng ngốc "Đúng vậy, chẳng lẽ tớ xuất hiện ảo giác hả?"

Bùi Hướng Dương da mặt dày hỏi mượn danh sách người dự thi, dò một hồi không thấy tên Hạ Sanh.

3000m không chỉ thi đấu dựa vào tốc độ mà còn là sức bền, nghị lực.

Hạ Sanh mới chạy xong 1500m, thể lục bây giờ không còn giữ ưu thế. Nhưng thời khắc này hắn đang cùng Lâm Tương Bắc so đo thi đấu. Hăn skhoong cho phép chính mình bại trận.

Chỉ cần nghĩ đến những lời nói trêu chọc kia, nghĩ đến việc Lâm Tương Bắc chạy đến đích trước hắn rồi cả thân thẻ ngã nhào vào lòng Bùi Hướng Dương. Hắn liền cảm thấy không thể chịu đựng được.

1500m đầu tiên còn có thể miễn cưỡng kiên trì, càng chạy đến những vòng cuối thí sinh xung quanh dần dần thả chậm tốc độ. Thậm chí có người dứt khoát từ bỏ bắt đầu đi bộ.

Lâm Tương Bắc vẫn cứ chạy ở làn thứ nhất, đã qua 2500m chỉ còn lại một vòng cuối cùng.

Lâm Tương Bắc bắt đầu tăng tốc, từng bước chân Hạ Sanh càng ngày càng trầm trọng chính là vì đáy lòng hắn không thể cam chịu, hắn không thể nào từ bỏ. Mồ hôi cơ hồ thấm ướt taofn bộ quần áo hắn, mái tóc đen dính bết vào trán từng giọt mồ hôi theo đó chảy dọc xuống.

Cả hai chân gần như không kiểm soát được, hô hấp khong thể kiểm soát được.

Thấy Lâm Tương Bắc tăng tốc, Hạ Sanh cắn chặt răng ở 300m cuối cùng xốc dậy tinh thần đuổi theo.

Mắt thấy Bùi Hướng Dương đang đứng ở điểm cuối cùng, bên cạnh đường đua có người nào đó gạt chân Hạ Sanh.

Trong một trận kinh hô, Hạ Sanh không kịp phòng ngừa té ngã xuống đất.

Chỉ là "việc ngoài ý muốn" ngắn ngủi thế thôi đã bị tiếng hoan hô khi Lâm Tương Bắc về đích đầu tiên che giấu.

Hạ Sanh té trên đất, không muốn ngẩn đầu nhìn thấy hình ảnh hai người kia ôm nhau. Chỉ là nghĩ đến một màn đó, tất cả nổi thống khổ bao trùm cả người hắn. Ngón tay hắn siết chặt thành quyền, như là đang nặng nề vô năng phát tiết đám lên đường băng.

Có người đi đến dìu hắn, Hạ Sanh phất tay người đó ra. Chỉ là đầu gói hắn quá mỏi và còn vì bị chảy máu, tuy rằng hắn khong cảm giác được đau đớn nhưng vết thương này là thật. Chỉ dựa vào sức lực của bản thân đứng lên thân thể hắn lại lảo đảo nặng nề gục ngã.

Xung quanh đột nhiên im lặng không nói gì.

"Hạ Sanh ơi." Tiếng gọi quen thuộc kéo thần trí hắn trở lại.

Hạ Sanh ngẩn đầu, thấy Bùi Hướng Dương trước mắt. Đôi mắt hạnh kia mở to tràn ngập lo lắng nhìn hắn.

Bùi Hướng Dương duối tay muốn nâng người lên, Hạ Sanh vô tình nhìn thoáng qua Lâm Tương Bắc mang vẻ mặt tức giận cùng Từ Lăng nhìn kĩ. Chỉ trong chớp mắt, xấu xa ác liệt tâm tư không được kềm nén mà lại được phơi bày dưới ánh mặt trời.

Mãnh liệt âm u cùng cảm giác tự ti bao trùm lấy hắn.

Hạ Sanh duối tay từ chối Bùi Hướng Dương đỡ hắn.

Bùi Hướng Dương nhìn tay mình bị hắn đẩy ra có chút không phản ứng kịp.

Hoắc Siêu cùng đám người chạy đến đỡ hắn, dìu hắn về khu vực nghỉ ngơi trường Nhất Trung.

Bùi Hướng Dương không để ý đến việc Lâm Tương Bắc gọi lại chạy theo đám người.

Miệng viết thương tuy là không sâu, nhưng chảy máu rất nhiều. Hoắc Siêu đi lấy hòm thuốc, Lý Khiêm và Vương béo ở lại coi chừng hắn.

Hạ Sanh ngồi trên ghế, cảm giác vô số ánh mắt từ bốn phía đầy ác ý đánh giá hắn.

Cảm giác hất bại cùng chật vật cơ hồ bao phủ hắn, lần dầu tiên hắn không dám ngẩng đầu.

Cố tình lại là ở trước mặt Bùi Hướng Dương.

Hạ Sanh không nhịn được nhớ lại ánh mắt vừa nãy Bùi Hướng Dương nhìn hắn. Là đồng tình, là đau lòng hay là ý gì khác. Tóm lại trong đó không hề có một thứ tình cảm mà hắn mong chờ.

Lần đầu tiên hắn căm giận người khác đồng tình với hắn như thế. Cố tình từ nhỏ đến lớn cậu ấy đối với hắn chỉ có hai chữ đồng tình này mà thôi.

Lý Khiêm có chút lo lắng nói "Anh Sanh."

Một chai nước đưa đến trước mặt Hạ Sanh, hắn mấp máy đôi môi tái nhợt tầm mắt dừng ở bàn tay đang cầm nước khoáng. Ngón tay nhỏ dài tuyết trắng, xương ngón tay rõ ràng móng tay cắt tỉa xinh đẹp. Là một đôi bàn tay để chơi dương cầm.

Hạ Sanh đột nhiên ngẩng đầu, thấy Bùi Hướng Dương đang đứng trước mặt hắn.

Hắn vừa mới ở trước mặt nhiều người từ chối cậu, vậy mà cậu ấy lại nguyện ý đi theo một học sinh khác trường đến đây.

Hạ Sanh đột nhiên quay mặt đi, không muốn đối phương nhìn thấy một mặt chật vật này của hắn.

Thiếu niên tính tình hỉ nộ ái ố vô lường, Bùi Hướng Dương vẫn như cũ kiên trì đưa nước đến trước mặt hắn.

Hạ Sanh không nói chuyện với cậu, Bùi Hướng Dương giọng điệu ung dung nói "Hạ Sanh, không cho phép cậu từ chối đâu. Tớ sẽ buồn lắm đấy."

Trong nháy mắt có thứ gì đó bị phá vỡ.

Thiếu niên nhấp môi, nhận lấy chai nước trong tay cậu. Giống như để cho hả cơn giận dữ mà mở nắp chai, uống một ngụm lớn trước mặt cậu.

Tự tôn cái gì chứ, cái gì mà không cam lòng, tất cả thứ đó đứng trước mặt đối với Bùi Hướng Dương căn bản chẳng đáng một đồng.

Tác giả muốn nói: Viết một tiểu kịch trường không được viết trên chương này.

Sau khi Lâm Tương Bắc chạy đến vạch đích đoạt giải quán quân, hướng mục tiêu chính xác trong lòng ngực Bùi Hướng Dương mà lao tới.

Giây tiếp theo, hắn bị Hạng Thiệu Kiệt ôm lấy.

Lâm Tương Bắc trợn mắt, thấy người là ai tức khắc đen mặt.

Hạng Thiệu Kiệt cười trào phúng "Thằng. Nhãi. Con. Cậu, chỉ bằng cậu mà cũng muốn ôm lấy giáo hoa nhà chúng tôi sao."

P/s: Anh Hạ Sanh thấy mặt người ta là mất hết liêm sỉ. Bày đặt bày ơ cool ngầu hút thuốc ngắm em từ đằng xa đồ.